Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 36: 《Bản hòa tấu piano Hoàng Hà: HOÀNG HÀ PHẪN》- KHỔNG TƯỜNG ĐÔNG



*Warning: Đoạn ký ức này của thầy Ôn, như mình đã chú thích ban đầu, là thuộc về giai đoạn “mười năm thảm họa” của Đại Cách mạng văn hóa vô sản Trung Quốc. Cảnh báo trong vài chương tới có nhiều tình tiết bạo lực, máu me và gây ức chế mạnh, nếu không chịu đựng nổi xin đọc lướt hoặc bỏ qua. Đừng quá kích động, đừng nên phán xét, đọc với tâm thế bình tĩnh và coi như mở mang tầm mắt là được rồi. Love & Peace *bắn tym*~~

—————————–

Hạ Ngọc Lâu đứng trước rào chắn nhìn xuống Ôn Nguyệt An ngồi trên xe lăn, chậm rãi cởi bao tay.

Nước mắt Ôn Nguyệt An lặng lẽ chảy, ông vươn một bàn tay ra, run rẩy muốn sờ lên ngón tay Hạ Ngọc Lâu một chút.

Với không tới.

Hội trường vẫn yên tĩnh như cũ.

Chung Quan Bạch nhìn thấy một màn kia từ đằng xa, hắn nhìn thấy bàn tay Hạ Ngọc Lâu, xương ngón tay biến dạng, trên da trải rộng vô số vết sẹo đáng sợ của năm xưa, ngón út còn bị thiếu một đoạn.

Ngay sau đó, Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu.

Từ sau khi mất đi thính lực, ngón tay Lục Tảo Thu bị quấn băng vải trắng một lần nữa, về sau phần lớn thính lực khôi phục vẫn duy trì thói quen cũ. Giờ phút này anh cũng đang nhìn Chung Quan Bạch bằng ánh mắt dịu dàng.

Đột nhiên Chung Quan Bạch rất muốn sờ lên những vết sẹo trên đôi tay kia.

Nhưng vẫn chưa được, 《 Thu phong tụng 》đã dừng ở Trung thu năm Ất Tỵ, nhưng hồi ký của Ôn Nguyệt An thì chưa.

Chung Quan Bạch nâng tay lên một lần nữa, hắn muốn kể lại khoảng thời gian《 Thu phong tụng 》 chưa từng viết ra, đàn cho mọi người cùng nghe.

Quá khứ bị phủ bụi trên thế gian này nhiều như vậy, mặc kệ là dùng cách thức gì, dù sao cũng phải có người xốc một góc lên, đối diện với những vết máu bên dưới vẻ phồn hoa.

Mùa hè năm Bính Ngọ.

Hạ Ngọc Các tìm mọi cách vẫn không làm thẳng được mái tóc hơi xoăn của mình, bèn cắt ngắn đến ngang tai. Cô nói mình muốn đoạn tuyệt với kiểu tóc tư bản chủ nghĩa, cùng các Hồng vệ binh khác đi lật đổ tàn dư tư bản.

Đoạn thời gian này Cố Gia Bội luôn khuyên cô ở nhà học tập, cô liền nói: “Kỳ thi đại học cũng chưa tổ chức được, còn học cái gì mà học? Cách mạng là quan trọng nhất.”

Sắc mặt Cố Gia Bội rất xấu, chân mày cau lại, ánh mắt đẹp như trăng rằm giờ đây tràn đầy ưu tư: “Cách mạng…… Ngọc Các, con có biết rốt cuộc là đi làm gì không?”

Hạ Ngọc Các cũng không rõ bọn họ muốn làm gì, chỉ đành nói: “Thì đấu tranh cách mạng. Các nữ sinh trung học khác đều tham gia, mọi người ai cũng đi, chắc chắn không sai được.”

Nếu Cố Gia Bội không đồng ý, cô sẽ nói tiếp: “Mẹ, mẹ không thể thoát ly quần chúng, không thể phản cách mạng được.”

Hạ Ngọc Các thích những lời này.

Kỳ thật cô cũng không hiểu hết những lời này có ý gì, nhưng lại biết chúng rất có ích, trăm trận trăm thắng.

Đến khi vào trường học cô mới biết những người khác đang làm gì.

Mấy vị lãnh đạo trường trung học nữ bị trói gô lại trên cột cờ, vài nữ sinh trung học mặc quần áo học sinh đeo “Hồng tụ chương” (băng tay đỏ) đang vung thắt lưng da khóa đồng.

Trên mặt lãnh đạo nhà trường đã đầy vết máu, đặc biệt là hiệu trưởng bị đánh đến sắp ngất đi.

“Này, đừng hòng giả chết.” Một nữ sinh buộc tóc thành hai chùm nắm tóc hiệu trưởng, nện đầu bà vào cột cờ, “Nói mau, vì sao trước kia cô dám nói nếu gặp hỏa hoạn mọi người không cần để tâm đến đồ đạc trong phòng học, lo chạy thoát thân trước?”

Hiệu trưởng đã bị hỏi câu này quá nhiều lần, khóe miệng đầy vết máu, ý thức đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn phải máy móc trả lời: “Tôi sai rồi, sai rồi, trước hết phải đi cứu tượng chủ tịch trong phòng học, không được chạy một mình, không được…… Tôi không có phản cách mạng……”

“Tóc hai chùm” lại giơ tay đánh một roi trúng vào giữa mắt hiệu trưởng: “Lại còn dám biện giải, cho dù bây giờ bà không phản cách mạng, nhưng quá khứ bà cũng từng phản cách mạng!”

Cô ta đánh một lúc, đến khi mệt rồi lại gọi một nữ sinh bện tóc bím ra thay ca.

“Ồ, Ngọc Các đến rồi.” Một nữ sinh đang đánh người trên cột cờ xoay đầu, là bạn cùng lớp của Hạ Ngọc Các, cô này lau mồ hôi trên mặt, đưa dây lưng trong tay cho cô, “Cậu lên đi.”

Hạ Ngọc Các nhận dây lưng, trong lòng lại có chút sợ hãi, sợ phải nhìn thấy cảnh da thịt rách nát trước mặt. Những giáo viên bị bắt trói quỳ trên mặt đất đã bị đánh cho không còn ra hình người, thảm không nỡ nhìn, nếu không nghe tiếng mắng chửi của người khác, cô nhìn những gương mặt sưng to máu me đầm đìa kia, có lẽ sẽ không phân biệt được ai với ai.

“Hạ Ngọc Các, cậu còn thất thần làm gì?” Nữ sinh kia thúc giục.

Những người khác cũng quay đầu nhìn Hạ Ngọc Các.

“Hạ Ngọc Các, không phải cậu cùng một phe với mấy tên cầm đầu phản cách mạng này đấy chứ?”

“Không phải!” Hạ Ngọc Các vén tay áo, giơ dây lưng lên.

Một roi quất xuống, cô giáo quỳ trước mặt cô bị toạc một mảnh da đầu, đau đến mức ngã vật ra đất kêu rên.

Những người khác vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói đối xử với kẻ thù phản cách mạng thì phải ra tay như vậy.

“Họ Lý lại giả chết rồi!” “Tóc thắt bím” hô to.

Vài người xông lên, lại nắm đầu hiệu trưởng nện vào cột cờ, nhưng lần này cô giáo không có chút phản ứng nào nữa. Mấy nữ sinh đứng dưới cột cờ nói để các cô đi hứng nước xối vào người cho tỉnh.

Chờ nước được mang tới, “Tóc thắt bím” xách thùng tưới lên đầu hiệu trưởng.

Dòng nước màu đỏ thẫm từ trên người hiệu trưởng chảy xuống ào ạt đầy đất. Thân thể sưng to thịt bong da tróc vẫn bất động như cũ, không có chút phản ứng gì.

“Không phải chết thật rồi chứ?” Một nữ sinh do dự hỏi.

“Tóc hai chùm” tóm dây lưng quất thêm vài cái, thân thể cô hiệu trưởng vẫn không có động tĩnh gì.

“Chết thật?”

“Bây giờ phải làm thế nào?”

Một giáo viên quỳ bên cạnh thều thào: “Đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện đi……”

“Tóc hai chùm” quất dây lưng lên đầu giáo viên kia: “Ai cho lên tiếng?” Cô ta quất liên tục mấy cái mới dừng tay, nói với mấy nữ sinh nòng cốt khác, “Trước mắt khiêng họ Lý kia đi bệnh viện đã. Những người còn lại tiếp tục công cuộc đấu tranh phê phán, tôi đi theo bọn họ.”

Trời chạng vạng tối, mấy học sinh kia mới đi tay không trở về, không đưa theo hiệu trưởng.

“Tóc thắt bím” hỏi: “Thế nào? Chết thật rồi à?”

“Tóc hai chùm” trả lời: “Chết rồi. Người nhà đã lãnh về.”

Hạ Ngọc Các buông tay, dây lưng bằng da rơi xuống đất: “…… Chết rồi?”

“Tóc hai chùm” nhìn Hạ Ngọc Các, hừ một tiếng: “Sợ à?”

Cô vội vàng nhặt dây lưng lên: “…… Không có.”

“Tóc hai chùm” nói: “Chúng ta là những tiểu tướng cách mạng, không cần sợ ai cả. Tôi nói cho các cậu nghe, người nhà bà ta chỉ cun cút mang người về, không dám hó hé một tiếng.”

Một nữ sinh do dự hỏi: “Người nhà…… Không hỏi gì sao?”

“Tóc hai chùm” tự hào nói: “Bác sĩ đã viết giấy chứng nhận tử vong rồi. Bọn tôi nói bác sĩ viết vào dòng nguyên nhân tử vong là: Không rõ, nếu ông ta không chịu viết chính là ngăn cản chúng ta tiến hành cách mạng, nếu dám chống đối cách mạng, người tiếp theo chúng ta đấu tranh phê bình sẽ là ông ta.”

“Nhưng, đã đánh thành như vậy, cả mắt cũng đánh đến mù, người nhà không nhận ra sao?”

Một nữ sinh cùng đi mất kiên nhẫn: “Đừng hỏi nữa! Cứ dông dài tiểu tiết như thế làm sao làm cách mạng?”

“Tóc hai chùm” nói: “Đúng thế. Hơn nữa, nếu người nhà họ dám phản cách mạng, chúng ta cũng phê phán luôn!” Cô ta giơ nắm đấm, “Cách mạng là vừa phải đấu trí vừa phải đấu dũng, cách mạng là phải đổ máu!”

Giọng cô ta rất kích động nhân tâm, những người khác cũng giơ nắm đấm lên, hô to: “Cách mạng là vừa phải đấu trí vừa phải đấu dũng, cách mạng là phải đổ máu!”

Hạ Ngọc Các cũng giơ cánh tay đau nhức lên theo bọn họ, hô lớn khẩu hiệu.

Dưới cột cờ, những sinh mệnh trẻ tuổi đầy sức sống được ánh hoàng hôn chiếu đến lấp lánh rực rỡ.

Một khắc này, dưới ánh mặt trời chói chang, trong tiếng hô khẩu hiệu lảnh lót, Hạ Ngọc Các vốn không thích ứng cho lắm đột nhiên cũng trở nên giống những người khác, cảm thấy toàn bộ những điều họ làm vô cùng chính xác, bọn họ là người khống chế phương hướng lịch sử, tiêu diệt kẻ thù, thế giới này cuối cùng sẽ là của bọn họ, bọn họ chính là hy vọng.

Trời sập tối Hạ Ngọc Các mới về đến nhà.

Cố Gia Bội đã nấu cơm xong, đang bưng ra ngoài: “Ngọc Các về rồi, còn sớm hơn Thận Bình, mấy giờ rồi mà vẫn chưa về nhà.”

Hạ Ngọc Các mệt muốn chết, chỉ hận không thể chạy đi tìm một chỗ nằm xuống.

Còn chưa tìm được chỗ nằm, cửa nhà đã bị gõ vang ầm ầm.

Trong tay Cố Gia Bội đang bưng mâm, liền gọi to: “Ngọc Các, ra mở cửa đi.”

Hạ Ngọc Các oán giận: “Sao ba lại không mang chìa khóa nhà.”

Hạ Ngọc Lâu cười nhạo: “Ba gõ cửa mà giống gõ trống như thế à?”

Hạ Ngọc Các trừng hắn: “Có khi là bạn học của mày đấy, đi mở cửa đi.”

Hạ Ngọc Lâu: “Không đi.”

Hạ Ngọc Các: “Tao cũng không đi.”

Ngoài cửa vang lên giọng một thanh niên trẻ tuổi: “Có người ở nhà không?”

Hạ Ngọc Các đắc ý đưa mắt ra hiệu với Hạ Ngọc Lâu: “Trường nữ sinh của tao không có nam, mày đi mở cửa mau.”

Người bên ngoài tiếp tục kêu: “Có phải nhà của Hạ Thận Bình không? Có người ở nhà không?”

Hạ Ngọc Lâu vừa nghe, tưởng là chuyện gì đứng đắn liền chạy ra mở cửa. Hạ Ngọc Các cũng đi theo.

Cửa vừa mở, bên ngoài là hai người có bề ngoài trông giống sinh viên mặc đồng phục tương tự Hạ Ngọc Các, đeo băng Hồng tụ chương trên tay.

Hai nam sinh đánh giá phòng khách nhà họ Hạ một chút, một người nói: “Quả nhiên là tư sản, sớm muộn gì cũng phải đến tịch biên nhà này.”

Hạ Ngọc Các phản ứng: “Này, đang nói linh tinh cái gì thế?”

Nam sinh kia liếc mắt đánh giá trang phục của cô: “Tôi thấy cô cũng có trái tim hồng, nhưng thành phần gia đình không tốt đâu, cô đã thoát ly rạch ròi với bọn họ chưa?”

Hạ Ngọc Các làm sao để yên cho người khác nói mình như vậy: “Anh nói thành phần nhà ai không tốt?”

Hạ Ngọc Lâu kéo Hạ Ngọc Các ra che phía sau mình, mặt không cảm xúc: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Nam sinh vẫn nhìn Hạ Ngọc Các: “Hạ Thận Bình vốn là lão cánh hữu, đã bị đưa đi cải tạo từ sớm, bây giờ vẫn còn ảo tưởng muốn trấn áp học sinh làm cách mạng, loại lãnh đạo học viện như ông ta chính là mảng tối của văn nghệ chính thống, là người đầu tiên phải chịu đấu tranh phê phán. Cô cũng là tiểu tướng cách mạng hẳn nên biết rõ ràng.” Anh ta nói xong mới đánh giá sang Hạ Ngọc Lâu, “Bọn tôi đến thông báo cho người nhà của Hạ Thận Bình, ông ta đang ở bệnh viện, mấy người đi đón về đi.”

Cố Gia Bội ở trong phòng bếp nghe được loáng thoáng, vội chạy ra: “Bệnh viện? Sao lại ở bệnh viện? Thận Bình bị làm sao?”

Nam sinh đứng ngoài cửa không trả lời, chỉ báo địa chỉ bệnh viện: “Đi lãnh người về đi. Có điều tôi cảnh cáo mấy người, ngọn lửa vừa nhóm lên có thể cháy lan đồng cỏ, mồi lửa cách mạng chỉ vừa nhen nhóm, nếu các người có ý đồ dập tắt ngọn lửa cách mạng thì chính là bè lũ phản trắc, là tội nhân lịch sử.”

Hai nam sinh nói xong thì bỏ đi.

Cố Gia Bội chưa kịp tháo tạp dề đã lo chạy ra ngoài: “Mẹ đi bệnh viện đây.”

Hạ Ngọc Lâu nói: “Để con đi cùng.”

Từ lúc Hạ Ngọc Các nghe nam sinh kia nói ra hai chữ “bệnh viện” thì luôn đứng run rẩy tại chỗ, gương mặt trắng bệch, đổ một thân mồ hôi lạnh.

Cố Gia Bội dặn: “Ngọc Lâu ở nhà trông chừng Nguyệt An. Ngọc Các đi với mẹ.”

Hạ Ngọc Các vẫn đứng nguyên tại chỗ như không nghe thấy gì.

Cố Gia Bội quay đầu lại thúc giục: “Ngọc Các đi mau lên con.”

Đột nhiên Hạ Ngọc Các bật khóc như phát điên, vừa khóc vừa gào: “Con không đi, con không đi bệnh viện đâu, không đi……”

Ôn Nguyệt An nói: “Để sư ca đi với cô Cố vào bệnh viện đi, không cần trông chừng con.”

Cố Gia Bội gật đầu, không có tâm trí chú ý đến sự bất thường của Hạ Ngọc Các, cùng Hạ Ngọc Lâu vội vã đi về hướng bệnh viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.