Hứa Hàn Vũ một thân tây trang chỉnh tề từ trong phòng tắm bước ra. Anh ném cho cậu trợ lý của mình một cái nhìn hờ hững. Những ngón tay thon dài với lấy tấm hình trên bàn, giọng nói nhạt nhẽo.
“Điều tra về Liễu Hinh Hinh cho tôi!”
“Hả!”
“Cậu điếc sao?”
“Không… Không có! Tôi sẽ đi làm ngay!”
Hứa Hàn Vũ chăm chú nhìn cô gái trong ảnh, nhan sắc của cô ta cũng chỉ nằm ở mức tầm thường, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sắc sảo. Cô gái này chắc chắn cũng rất là tâm kế.
Tốc độ làm việc của Lâm Tú vô cùng xuất sắc, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, toàn bộ thông tin về Liễu Hinh Hinh đều đã được sắp xếp gọn gàng trong tập tài liệu đặt trước mặt anh. Hứa Hàn Vũ mĩm cười hài lòng, tặng cho cậu trợ lý này một ánh nhìn khen ngợi.
“Tháng này tăng một nửa tiền lương!”
“Ôi! Hứa tổng, anh thật là quá đỉnh!”
“Cậu ra ngoài được rồi!”
Cánh cửa đóng lại, Hứa Hàn Vũ mở tập tài liệu ra xem. Đôi mắt lạnh lẽo nhíu lại đầy nguy hiểm, người có lối sống bừa bãi như vậy thật sự là cô gái đêm đó sao? Nhưng mà…cũng có thể là cô ta.
Nói sao thì anh cũng đã lấy đi sự trong sạch của Hinh Hinh nên nhất định phải chịu trách nhiệm.
“Lâm Tú!”
Nghe tiếng gọi, Lâm Tú vội vã chạy vào. Hứa Hàn Vũ trầm mặc một lúc rồi hỏi.
“Hủy hết tất cả cuộc hẹn! Theo tôi đến Liễu gia!”
“Hứa thiếu, anh đến đó làm gì?”
“Tìm người!”
Lẽ nào anh muốn tìm cô gái kia sao? Nhưng mà theo như những thông tin mà Lâm Tú nắm được thì đời sống riêng tư của cô ta khá lộn xộn. Thật sự chính là người đã qua đêm với Tổng giám đốc nhà anh sao?
“Còn đứng đó…”
“Tôi làm, làm ngay đây.”
_________
Một tháng sau…
Tin tức hai nhà Hứa- Liễu liên hôn lập tức trở thành tin nóng hổi trên mặt lớn của các trang báo. Cả Thành Châu này ai ai cũng biết Nhị thiếu của Hứa gia có quan hệ yêu đương với Đại tiểu thư nhà họ Liễu. Hai người họ đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh. Thế nhưng mà tin tức hai người kết hôn vẫn khiến cho vô số các tiểu thư khuê các hết sức đau lòng. Bởi lẽ, Nhị thiếu của Hứa gia chính là người trong mộng của không ít các cô gái ở Thành Châu này. Giờ hay tin anh kết hôn, bọn họ đều đau lòng đến kêu khổ, vậy là anh đã trở thành hoa có chủ, bọn họ hết cơ hội rồi.
Hứa Hàn Vũ là Nhị thiếu của Hứa gia, người nắm trong tay toàn bộ quyền lực điều hành Hứa thị. Anh chỉ mới hai mươi chín tuổi, lại có thể trở thành kẻ cầm đầu trong ngành kinh doanh ở Thành Châu. Những người lão luyện trong giới đều vô cùng nể phục bởi tài năng và trí tuệ hơn người của Hứa nhị thiếu.
Nói về ngoại hình thì anh có thể nói là đứng top đầu trong bảng xếp hạng. Sở hữu gương mặt điển trai không góc chết với đôi mắt lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng tắp cùng khí chất lạnh lùng khiến anh trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ những tiểu thư khuê các. Ấy thế nhưng mà anh lại có mối quan hệ yêu đương với Liễu Hinh Hinh, đại tiểu thư nhà họ Liễu.
Ngày tổ chức hôn lễ mau chóng được định. Báo chí rầm rộ đưa tin khiến vô số những nhà đầu tư tìm đến Liễu Minh để móc nối quan hệ. Liễu Minh cũng từ đó mà càng thêm yêu chiều Liễu Hinh Hinh. Thế nhưng mà đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, Liễu Hinh Hinh lại đột ngột bỏ trốn. Liễu Minh tức đến điên người, ông sai đám vệ sĩ đi tìm cô ta khắp nơi nhưng lại không có chút tin tức…
Sáng hôm sau…
Chiếc xe đón dâu của Hứa gia dừng lại trước cổng, Hứa Hàn Vũ bước xuống xe, quay người đi về phía sau đỡ lấy Tô Ý Uyển- bà nội của anh, cũng là người làm chủ Hứa gia. Liễu Minh đứng ở trong nhà nhìn ra, mắt thấy đoàn người bước vào thì trong lòng lại nóng như lửa đốt. Ông ta vội vã chạy lên tầng đi vào phòng trang điểm của cô dâu.
Thợ trang điểm vừa hoàn thành xong bước cuối cùng là giúp cô dâu mặt váy cưới. Thấy Liễu Minh đi lên còn tưởng rằng ông quyến luyến con gái nên cũng biết điều mà tránh mặt. Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Liễu Minh và cô con gái nhỏ.
“Mày phải diễn thật tốt vở kịch này cho đến khi tao tìm được Hinh Hinh. Nếu không thì…đừng có trách tao tàn nhẫn.”
Lời nói nặng nề không chút lưu tình. Cô dâu mới chỉ khẽ cúi đầu, đôi môi nhỏ kéo ra một nụ cười nhạt.
“Vâng! Con biết rồi.”
Ninh Ninh lặng người nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh đi ra khỏi phòng. Trái tim cô đã đau đến mức không còn cảm giác. Cô tự hỏi, người này thật sự là cha ruột của cô sao? Tại sao ông ấy lại chưa từng dành cho cô chút tình thương nào hết vậy? Có phải vì cô là đứa con ngoài giá thú…
Liễu Ninh Ninh chính là kết quả ngoài ý muốn trong một cuộc vui qua đường của Liễu Minh. Mẹ của cô- Mộ Dung Tịch trước kia là một ca nữ trong vũ trường. Sau khi gặp được Liễu Minh thì trở thành tình nhân của ông.
Ngày ông ta hay tin mẹ cô có thai thì liền phủi bỏ trách nhiệm, một mực bắt bà phải bỏ cái thai trong bụng. Mộ Dung Tịch không đồng ý nên đã trốn đi. Trải qua hơn hai mươi năm, đến khi bà sức cùng lực kiệt, cơ thể yếu ớt chỉ còn lại chút hơi tàn thì mới đưa cô đến nhận lại Liễu Minh.
Cứ tưởng rằng cô sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cha của mình nhưng không…thứ mà cô nhận được chính là những chuỗi ngày đầy nước mắt.
Hơn hai năm sống ở Liễu gia, cô giống như một con ở không hơn không kém. Cô phải làm hết tất cả công việc nhà và tùy ý để mẹ con của Liễu Hinh Hinh sai bảo. Hai năm qua, chưa một lần nào Liễu Minh để mắt đến cô…
Đêm hôm đó, ông ta lừa cô đến khách sạn Vạn Xuyên để bắt cô lên giường với Lý tổng, một người đáng tuổi ba cô. Mục đích chính là dùng cô để trao đổi lợi ích. Nhưng mà may thay, đêm hôm đó, cả khách sạn Vạn Xuyên bị người ta bao trọn nên lão Lý kia không đến được. Cứ tưởng là thoát thân rồi nào ngờ lại bị một kẻ xa lạ cướp đi trinh tiết. Nhưng như vậy cũng tốt…Thà ngủ với một người xa lạ còn hơn là bị người ta tính kế
Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Ninh Ninh vội vã đưa tay lau đi. Cô Khóc cái gì chứ? Cô sắp được rời khỏi đây rồi, cô phải vui mừng mới đúng…
“Mẹ! Con gái sắp gả đi rồi…Mẹ có thấy không?”