Tề Vy làm nhanh cho anh món trứng rán sau đó toang đi thẳng lên phòng
“Không đói?” Chính Phong nhìn theo cô nghi hoặc
“Không!”
“Ùm…” Anh gấp thức ăn cho vào miệng không có vẻ gì là quan tâm đến cô
________________
Suốt ngày hôm ấy trời cứ mưa không ngưng, khiến hai con người kia chỉ biết nhàm chán đi lại trong nhà. Dọn dẹp đồ đạc của mình thì bất chợt quyển kịch bản rơi ra, Tề Vy dù sao cũng rãnh rỗi nên lôi nó ra mà học thuộc cho tháng sau, thật không biết vì sao tên Duy lại cho cô được thoải mái đến vậy.
“Em ngẩng cao đầu chẳng thấy anh đâu
Anh đảo mắt kiếm tìm chẳng thấy em đâu
Em nhớ anh… Anh nhớ em
Em tìm anh… Anh tìm em
Màn mưa che mất lối đi tìm anh
Em chờ anh trong cơn mưa
Anh đâu mất để lại mình em
Anh mong ngày nắng đẹp như hôm anh gặp em
Anh mong ngày mưa biến mất để lại em cho anh…”
Biên kịch chu đáo viết luôn lời nhạc sẽ lồng vào bộ phim, ca khúc cũng là bản nhạc đang được nghe nhiều trên thị trường, do Hạ Đình cùng Trạch Vũ – hai ca sĩ trẻ đang được yêu thích.
Trong lòng Tề Vy vụt qua một cảm giác kì lạ, không kìm lòng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cơn mưa trong trang giấy như hoà lẫn với cơn mưa ngoài kia. Đưa tay tìm điều khiển mấy chốc cả căn phòng đều tràn trong giai điệu của bài hát “Rain on my love“. Hạ Đình cô gái chỉ mới 17 tuổi nhưng có chất giọng say đắm lòng người, trình bày rất nhiều ca khúc trở nên nổi tiếng nhưng số người biết được cô trông thế nào chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì còn học trung học nên cô lo sợ bản thân khi nổi tiếng sẽ ảnh hưởng không tốt nên sơ yếu lí lịch chỉ vỏn vẹn tên và tuổi. Còn Trạch Vũ thì hoàn toàn ngược lại, số người không biết đến anh ta ngồi xuống là có thể đếm ra trong tích tắt. Con trai út của ông trùm chứng khoáng – Văn Trạch, em trai của tổng tài Văn thị, chị là diễn viên trẻ tiềm năng Trạch Nhu,… Giọng hát anh ta nội lực mạnh mẽ nhưng lí lịch phía sau còn mạnh mẽ hơn.
Chăm chú bay bổng cùng bản nhạc và kịch bản tình yêu cảm động, Vy không để ý đến phía sau Chính Phong đã đứng sừng sững từ bao giờ.
“Em cuối cùng vẫn không biết được con người thật sự của anh là như thế nào…”
“Thoại à?” Anh lên tiếng cắt lời thoại vừa tuông ra từ miệng cô
“A! Sao lúc nào anh cũng hù người khác đến xám hồn thế?” Cô trách móc
Anh ta không nói gì chỉ thông thả ngồi cạnh cô, mà Tề Vy thì đang ngồi trên thảm lông dưới sàn, vừa vặn tựa vai lên bệ cửa sổ lớn.
“Đây là dự án phim tình cảm mới, rất hay anh có muốn xem không?” Cảm thấy cãi với tên này cũng vô ích nên cô đưa quyển kịch bản cho hắn
“Nội dung thế nào?” Anh ta đưa tay nhận lấy phía trang bìa đề dòng chữ “How to love you?”
“… Về một cô gái đang học những năm đầu đại học và làm việc trong một tiệm làm bánh nhỏ, mỗi ngày trôi qua ấm êm đến khi cô gặp người con trai đời mình vào một ngày nắng đẹp…” Giọng nói cô dịu dàng tràn ngập niềm vui như đang cảm nhận rõ rệt tâm tư của nữ chính trong quyển kịch bản, cô say sưa kể, ánh mắt long lanh như nước dưới nắng, âm nhạc vang trong phòng tiếp thêm tính hấp dẫn cho câu chuyện.
Chính Phong nhìn cô đến lạc đường trong nét mặt xinh đẹp ấy.
“Anh thấy câu chuyện thế nào?” Sau một hồi cô quay sang hỏi anh bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, cô không tránh né mà trực tiếp trao đổi ánh mắt cùng anh.
“Diễn viên nam chính là ai?” Đôi mắt anh vẫn không kiên dè giữ nguyên cảm xúc, không trả lời mà hỏi thêm một câu hỏi.
“Hả? À… Là Phổ Thịnh” Vy có vẻ ngạc nhiên rồi cũng có chút ngập ngừng trả lời anh
Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu, tên này không phải lần đầu anh được nghe ngược lại đã nghe rất nhiều lần, đặc biệt là thông tin hẹn hò bên bờ sông cùng Tề Vy mấy hôm nay.
“Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi, bộ phim này…”
“Đi ngủ” Anh ta để lại quyển kịch bản khoang thai đứng lên đi ra ngoài rẽ vào lối đi đến phòng ngủ.
“Anh… Cái người này… Thật không hiểu nỗi” Cô thở hắt một cái
_____________
“Phổ Thịnh?” Cô bắt điện thoại
“Mấy hôm nay em như ẩn mình chẳng thấy đâu cả” Phổ Thịnh vào thẳng vấn đề
“Chính em cũng thấy lạ, dịp hiếm thấy để về nước nhưng Quách Duy lại giao công việc cho em ít đến nổi đếm được trên đầu ngón tay”
“Lợi hại vậy sao? Thế khi nào em mới có thể đến công ty gặp anh? Chúng ta cần bàn luận về kịch bản mới đấy” Giọng Phổ Thịnh không che giấu vẻ chán chường
“Trời đang mưa đấy anh thật biết hỏi” Cô trách móc
“Chỉ hỏi thôi mà”
“Khi nào anh có thời gian?” Cô biết anh ta cũng phải rãnh rỗi gì
“Trong vòng tuần này sau 2 giờ chiều thì không có gì đáng ngại”
“Vậy được, em sẽ gọi cho anh”
“Được tôi đợi em”
_______________
Gấp quyển nhật kí, vậy đêm nay cũng là đêm thứ ba cô ở cùng anh ta. Ngoáp nhẹ một cái Vy lên giường đi ngủ, ban nãy Edric có nhắn đến cô cũng đã nói cho anh hôm sau phải đi gặp bạn nên chắc sẽ để chồng mình ở nhà, trong nhà không có người nhưng xung quanh không phải không có vệ sĩ canh gác, Trịnh Trung từ trước đến nay luôn sợ người của Hắc bang đến làm hại mình nên xung quanh ông đều bố trí rất nhiều “áo đen“. Liếc sang vẫn không thấy Chính Phong lên phòng, chắc có lẽ chiều nay anh ta ngủ khá nhiều rồi nên giờ không ngủ được, nhưng vì sao lại không lên phòng? Tivi nơi nào chẳng có sao phải xem phía dưới?
“Anh ta muốn làm gì thì làm mình bận tâm làm chi” Biết rõ mình không hiểu được tên đấy nên Vy tặc lưỡi cho qua.
“Bốp!!” Âm thanh ghê rợn truyền từ dưới lầu
“Ngô thiếu gia!!! Cậu làm sao vậy?”
“Mau chặn cậu ta lại!!!”
“Ngô thiếu không sao chứ?”
Âm thanh hỗn loạn của vệ sĩ khiến Tề Vy choáng váng vội vã khoát áo choàng chạy nhanh xuống lầu.
“Á!” Đập nhanh vào mắt cô là cảnh tượng hơn năm tên vệ sĩ trong đó có vài tên thân mình ướt sũng có lẽ do canh chừng ngoài mưa. Cửa chính mở toang không che đậy nổi vẻ giận dữ của cơn mưa bên ngoài. Hai tên đang giữ chặc Chính Phong, dáng vẻ của anh ta như muốn giết người nhìn chòng chọc vào bức tường đối diện, máu đỏ nhuộm cả một mảng trên tường, nhỏ giọt xuống nền nhà, đầu anh ta loang lỗ máu, che mất cả một bên mặt, từng giọt thi nhau chảy xuống ướt đẫm áo ngủ của anh ta như đang nhỏ từng cơn hốt hoảng vào tâm hồn cô.
“Anh… Anh… Mau gọi bác sĩ đến!!!” Cô lấp bấp cánh tay run rẩy chỉ vào tên vệ sĩ phải khó khăn lắm mới nặn ra một câu nói hay đúng hơn là cô đang hét lên.
____________
Tề Vy lo lắng đứng trước cửa phòng vì Đình Luân không cho cô vào trong, cô biết anh ta là bạn thân của Vũ Minh và “ác thần”, dù chỉ là sinh viên năm cuối của ngành y nhưng tiếng tăm của anh ta thật sự không hề tầm thường, là sinh viên đầu tiên được đặc cấp vào bệnh viện làm bác sĩ phẫu thuật chính cho hơn 25 ca nghiêm trọng và đều giúp bệnh nhân hồi phục tốt hơn mong đợi. Vào trường y rất trễ so với người khác – 20 tuổi nhưng lại tiến xa hơn các sinh viên còn lại. Cũng bởi vì khi sanh ra anh ta đã lạc mất ba mẹ ruột, phải sống trong cảnh khốn khó, may mắn anh ta gặp được anh em của Trịnh gia trong một lần Trịnh Trung Vũ dẫn hai đứa con trai yêu quý của mình là Vũ Minh, Vũ Quân đi làm từ thiện ở một trường tiểu học. Vũ Quân nghịch ngợm nhanh chóng bắt gặp Đình Luân rồi rủ rê anh trai mình kết giao với anh ta. Từ những đứa bé ngây ngô bọn họ chơi cùng nhau đến lớn, trải qua nhiều chuyện bọn họ luôn chia sẻ cho nhau nghe. Đến năm Đình Luân 20 tuổi thì biến cố xảy ra với anh ta rất nhiều nhưng trong đó đáng kể nhất là anh ta gặp được mẹ ruột của mình – Quách Ngọc, không ngờ bà ta lại đang là giám đốc bệnh viện đa khoa nổi tiếng khắp thế giới, có cả chi nhánh riêng dành cho quý tộc mà người thường không được vào.
Cánh cửa phòng mở ra, người hầu thi nhau mang những chậu nước mà bên trong toàn là máu tươi trộn lẫn, băng gạc, khăn lau cũng thẫm đượm màu đỏ sẫm.