Lúc này Tiểu Thiên liền đi xuống căn mật thất, sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng thì phía dưới là một đoạn đường hầm đi sâu vào bên trong, hai bên vách của đường hầm này cũng dc gắn rất nhiều viên ngọc thạch.
Tiểu Thiên cũng từng có ý định gỡ nó xuống nhưng cậu sợ cái cảm giác đau nhức kịch liệt lúc trước mà mình nhận phải. Vậy nên cậu vẫn chưa có ý định sẽ lấy những viên này xuống.
Đi vào được một đoạn thì trước mặt Tiểu Thiên là một cánh cửa đá to lớn cao chừng ba trượng. Cậu nhìn xung quanh xem có chổ nào để mở cửa hay không, đang nhìn thì giọng ông lão lại vang lên
– Cánh cửa này đã không còn cấm chế nên ngươi phải dùng sức mà đẩy đi.
Nghe thấy vậy Tiểu Thiên liền bước đến trước cánh cửa rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa đá kia. Cậu cố hết sức để đẩy nhưng vẫn không khiến cho hai cánh cửa nó mở ra được tý nào cả
– Không đẩy nổi ông ơi!
– Ngươi nghĩ rằng mình khỏe lắm hay sao mà đẩy cả hai cánh cửa thế?
Lúc này Tiểu Thiên liền gãi gãi đầu rồi sau đó đi qua cánh cửa bên phải mà cố hết sức đẩy. Lúc này cánh cửa đá bắt đầu di chuyển, thấy vậy Tiểu Thiên tiếp tục đẩy tiếp để lộ được một khoảng trống vừa đủ để cậu đi vào.
Sau khi cậu vừa tiến vào thì cánh cửa gần như ngay lập tức đóng lại. Bên trong căn mật thất này không hề có tý ánh sáng nào cả nhưng đối với cậu thì vẫn có thể xem là nhìn thấy được dù không phải là rõ lắm.
Căn mật thất này vô cùng rộng lớn, dù cho thị giác của cậu đã được nâng lên rất rất nhiều nhưng vẫn không nhìn ra được điểm cuối. Chắc là do bên trong này quá tối nên Tiểu Thiên khó nhìn rõ dc phía xa.
– Phía bên phải cánh cửa có một cây cần gạt ngươi hãy nắm nó kéo xuống.
Nghe thấy vậy Tiểu Thiên quay lại nhìn thì thấy phía bên cánh cửa có một chiếc cần gạt bằng đá dài gần nửa mét to bằng tay cậu. Cậu bước đến và kéo cần gạt xuống thì trong căn phòng giống như có một mặt trời mọc lên vậy chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Khi Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn thì cậu ngớ người ra vì thứ mà cậu đang nhìn thấy nó không phải là một căn phòng nữa. Mà đó là một vùng đất có núi ở phía xa xa, có mây, thậm trí cậu nhìn thấy trên bầu trời có một mặt trời đang chiếu xuống. Có điều bên trong này lại không có con vật hay bất cứ người nào khác cả.
– Tiểu tử khi nào ngươi có được tu vi nghịch Thiên như ta đi rồi mới biết được đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu Thiên nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc rồi hỏi
– Vậy tu vi của ông là gì vậy?
Ông lão vừa nghe đến câu này thì cười lên một cách tự đắc
– Ha…ha…ha… Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng chịu hỏi thông tin của ta rồi!
– Tiểu tử ngươi đã ở trong nhà ta cũng hơn nửa tháng rồi vậy mà ngươi còn chả hỏi gì về chủ nhà cả.
– Sẳn ta nói cho ngươi luôn, ta là Bá Kiếp nên ngươi cứ gọi ta là Kiếp lão là được. Tu vi của ta là Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực ngang với Ngộ Đạo. Vì trong một lần diệt sạch Tông môn kẻ khác nên ta bị một Hóa Đạo truy sát, tưởng chừng ta đã trốn thoát nên quay về động phủ nào ngờ hắn đã theo ta về tới đây. Hắn dùng phong ấn nhốt ta định bắt ta khai ra căn mật thất nên ta tính kế dù không dễ dàng nên đã lấy mạng của hắn.
– Hắn chính là cái bộ xương mà ngươi dời qua đấy.
Bên trong căn mật thất Tiểu Thiên vừa ngắm nhìn cảnh vật bên trong vừa nghe Bá Kiếp lão kể chuyện xưa. Cậu nhìn thấy có một tòa tháp lớn ở phía xa xa, vậy nên cậu quyết định đi đến đó tìm xem có thứ gì mình xài được không.
Vừa đi cậu vừa nói chuyện với Kiếp lão
– Tại sao ông lại đi giết Tông môn người ta?
Kiếp lão nghe vậy thì mắt lão hiện lên vẻ tham lam
– Do Tông môn bọn chúng có pháp bảo, nhưng vì bọn chúng lại chỉ nhìn tu vi mà bỏ qua thực lực xem thường lão phu. Thế nên ta trực tiếp diệt Tông cướp của. Nếu không vì cái tên chết bầm kia thì ta đã không phải chịu cảnh này rồi.
Nói đến đây Kiếp lão không ngừng chữi rủa cái bộ xương kia. Tiểu Thiên vừa đi đến tòa tháp vừa nói chuyện với Kiếp lão
– Sao ông không nghĩ nó là do ác nghiệp mà ông đã tạo ra?
– Chỉ vì ông thích một món gì đó, chỉ vì người khác không xem ông ra gì thì ông lại diệt Tông người ta.
– Thế nên việc ông bị nhốt như vậy là do ác nghiệp mà ông đã tạo ra.
Kiếp lão nghe Tiểu Thiên nói như vậy cũng không phản biện gì cả ông biết Tiểu Thiên vẫn chưa niếm trải được mùi vị của thế giới tu tiên. Tiểu Thiên vẫn còn quá nhỏ để hiểu được
– Ngươi còn chưa có sống trong giới tu tiên thì sao hiểu rõ được chứ.
– Nó là một nơi mà cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh mới là kẻ đúng. Chỉ cần ngươi có thực lực thì sẽ không có ai khinh thường ngươi.
Bên trong căn mật thất Tiểu Thiên chạy nhanh như gió phóng thẳng đến tòa tháp, khoảng cách giữa cậu và tòa tháp cũng đã rất gần rồi
– Nhưng theo con thì mọi chuyện chỉ cần chúng ta dùng lòng tốt của mình đối xử với người khác thì chúng ta sẽ nhận được nhiều thứ tốt đẹp, còn nếu như ông thì chỉ có nhận lấy ác nghiệp mà thôi.
Nghe Tiểu Thiên nói vậy Kiếp lão cũng không nói gì thêm lão để cho Tiểu Thiên tự mình lãnh hội nó khi ra ngoài.
Đi được khoảng nửa giờ cuối cùng Tiểu Thiên đã đi đến gần toàn tháp. Từ phía xa xa nhìn lại thì tòa tháp này có chín tầng, mỗi tầng cao chừng mười trượng.
Xung quanh tòa tháp này có những rất nhiều pho tượng cao chừng ba trượng đủ loại hình dạng. Nó được sắp xếp dọc hai bên đường bước vô tòa tháp giống như hai hàng thủ hộ cho tòa tháp này vậy.
Đoạn đường đi vô tòa tháp cũng được gắn rất nhiều viên ngọc đủ loại màu sắc.
Tiểu Thiên chầm chậm vừa bước vào lại vừa quan sát những pho tượng xung quanh, cậu nhìn thấy có những pho tượng điêu khắc những con thú mà cậu không hề biết là con gì, những pho tượng này cậu cảm giác như nó đang sống vậy và đang quan sát cậu.
Cuối cùng cậu cũng đứng trước cửa tòa tháp, cánh cửa này chỉ cao có một trượng, trên hai cánh cửa thì trang trí hình hai con kim long giống như đang muốn bay lên ngọn tháp vậy.