-“Mẹ ơi ! mẹ đừng khóc nữa ,đã có con ở bên cạnh mẹ rồi mà” .
…
Sau một lúc cô an ủi bà thì bà mới cảm thấy nhẹ nhàng,bà cũng không biết có nên nói cho cô nghe về chuyện bà định gả cô thay cho chị vào Thẩm gia không nữa.
Khi thấy bà đã không còn khóc nữa thì Doanh Doanh bắt đầu hỏi mẹ mình lại lần nữa :
– “Mẹ ,bây giờ hãy nói cho con biết mẹ và chị xảy ra chuyện gì ?”
-“Tại sao mẹ lại khóc ?”
Nghe cô hỏi xong bà im lặng suy nghĩ và quyết định nói cho cô nghe.
-“Doanh Doanh con hãy hứa với mẹ một đều được không ?”
-“Là điều gì ạ ?”cô thắc mắc hỏi bà
…
Bà dừng lại vài giây rồi nói tiếp:
-“Nhưng mà con phải hứa là khi nghe mẹ nói thì con phải thật là bình tĩnh có được không ?”
-“Dạ được ạ! mẹ cứ nói đi “.
-“Nếu có thể giúp được con sẽ giúp mẹ”.
Bà lại tiếp tục hỏi cô:
-“Doanh Doanh à !con có còn nhớ cái hôn ước mà Ngô gia và Thẩm gia đã định sẵn không . khi ba con còn trẻ đã cùng ông Thẩm định sẵn hôn ước đó ?”
-” Dạ nhớ “
Cô lo lắng lại tiếp tục hỏi:
-“Nhưng có chuyện gì với hôn ước đó sao ạ ?”
-” Cũng không có gì ! chỉ là trước khi ba con mất đã dặn dò mẹ phải chăm sóc con cho tới khi nào không thể nữa và còn dặn mẹ phải gả chị con vào gia đình đó,nhưng mà mẹ phải thất hứa với ba của con rồi”.
Bà lại nói:
-“Chị con nó không chịu gả vào đó ,con có thể giúp mẹ thay chị con gả vào Thẩm gia được không ?”
Nghe câu này cô có hơi buồn và ấp úng để trả lời mẹ của mình.
-“Con…con…con”
Thấy cô ấp úng như vậy thật sự bà cũng thấy có lỗi với cô và ba cô.Có lỗi với ba của Doanh Doanh vì bà thất hứa,có lỗi với cô chỉ tại vì đứa con gái cứng đầu kia của mình mà phải để cô chịu khổ thay .Bà nói với cô:
-“Thôi !nếu con không chịu thì mẹ cũng không trách ,để mẹ lựa lời rồi nói với Thẩm gia hủy hôn ước đó cũng được “.
Nghe bà nói như vậy cô sợ mẹ mình sẽ buồn ,dù sao thì mấy năm nay người mẹ kế này cũng đã hết lòng hết sức lo lắng cho cô nên không thể vì một chuyện nhỏ bà nhờ mà cô lại không đồng ý giúp bà , cô đột nhiên nghĩ về Ngô thị nếu có Thẩm thị giúp đỡ ,nâng vốn đầu tư vào công ty thì sẽ có lợi cho công ty của gia đình mình.
Cô đã không giúp ích được gì từ khi ba cô mất bởi vì mắt không nhìn thấy gì,chỉ toàn để mẹ với chị phải cực khổ vì mình nên cô nói với bà:
-“Khoan đã mẹ à !”
-“Con sẽ đồng ý giúp mẹ và chị ,con sẽ gả vào đó “.
-“Dù gì thì con cũng đã không giúp được mẹ và chị nhiều rồi .Phải để cho hai người chăm sóc con bao nhiêu năm qua .Vậy tại sao con lại không giúp mẹ được chứ “.
-“Con đồng ý chịu cực khổ để gả vào nhà đó “.
Nghe cô nói câu này khoé mắt bà có vẻ hơi cay cay và cũng rươm rướm nước mắt.
-“Mẹ…mẹ…mẹ cảm ơn con “.
…
Lúc này Đình Đình vẫn chưa lên phòng.Nãy giờ cô đã đứng ngay cầu thang và nghe hết tất cả những gì mẹ mình nói với Doanh Doanh.Cô có suy nghĩ là vừa nãy cô cũng nói cô không muốn lấy Thẩm Mộ Diễn nhưng bà một mực không đồng ý nhưng tới cái con mù đáng ghét này thì lúc nãy bà lại nói :”Nếu con không muốn mẹ sẽ hủy hôn ước “.Vừa nghĩ cô vừa tức .Sao mẹ cô lại có thể lo lắng cho con nhỏ đó ,không phải là lúc trước đây bà cũng rất ghét nó sao bây giờ thì lại thương nó hơn mình. Càng nghĩ thì càng không thể nào hiểu được nên quyết định đi thẳng lên phòng.