Thế là suốt một ngày hôm đó Karlis “tự nhiên” tiêu sạch số tiền trong túi của Alexander. Thấy trời sắp tối, Karlis liền bảo:
“Ta nên trở về thôi, giờ này chắc người hầu cũng đến đón rồi.”
Alexander không ý kiến, anh dẫn hắn đến cổng thành, xe ngựa cũng vừa đến nơi, Karlis tạm biệt anh:
“Ta về nhé!”
Alexander gật đầu, anh vẫy tay với hắn, Karlis đi đến cửa xe ngựa, người hầu đã mở sẵn cửa để hắn bước vào, ngay lúc này hắn lại quay đầu.
Karlis đi thẳng đến trước mặt Alexander, đặt cả túi vàng mình mang theo vào lòng bàn tay anh. Alexander còn chưa kịp phản kháng thì Karlis đã chạy lên ngựa bỏ đi mất, trước khi ra khỏi cổng thành còn không quên vẫy tay tạm biệt anh.
Alexander đứng bất động một lúc mới ngộ nhận ra việc Karlis đang muốn trả tiền cho mình, anh bật cười, vừa tung hứng túi tiền trong tay vừa quay về cửa tiệm.
……
Karlis đi chơi chán chê rồi bây giờ bắt đầu buồn ngủ. Như một thói quen, hắn nằm trên ghế của xe ngựa, nhắm mắt ngủ mất. Đường về đến biệt thự không quá xa nhưng cũng đủ để Karlis mơ một giấc mơ.
Hắn thấy mình được quay lại hôm xảy ra tai nạn xe ở thế giới bên kia. Hắn thấy mình đang đứng bên đường nhìn “bản thân” bị một người đàn ông che kín mặt đẩy ra đường, ngày sau đó một chiếc xe tải tông vào “hắn”.
Dù là chuyện đã xảy ra nhưng khi chứng kiến lại chuyện này cả người Karlis không ngừng run rẩy. Hắn nhìn thấy người đàn ông kia đi đến bên cạnh mình, choàng lấy vai hắn mà nói:
“Nhìn thấy rõ chưa, ngươi đã chết rồi!”
Karlis bật dậy với khuôn mặt tái xanh cùng mồ hôi nhễ nhại. Hắn không ngừng thở dốc sờ soạn khuôn mặt mình, biết rằng bản thân mình vẫn còn sống mới yên tâm hơn một chút.
Hắn nhìn xung quanh, là phòng của mình. Karlis phát hiện hôm nay mình vẫn được người ta đưa vào phòng trong lúc đang ngủ nên không khỏi cảm thấy áy náy.
Karlis xuống khỏi giường, nhìn thấy vườn hoa có ánh sáng liền đi ra khỏi phòng. Hắn vừa bước ra, vô tình chạm mặt quản gia Algie, ông thấy hắn hối hả như vậy không nhịn được, hỏi:
“Có chuyện gì sao, thưa công tước?”
Karlis hỏi:”Rayson đang ở đâu?”
Quản gia Algie đáp:”Ở bên ngoài vườn hoa đấy ạ, ngài cần tìm cậu ấy để làm gì?”
Karlis vỗ vai quản gia Algie thay lời cảm ơn rồi tức tốc chạy đến vườn hoa. Ánh sáng vẫn chưa tắt, hắn cầm một ngọn đèn đi vào sâu bên trong, bắt gặp một chàng trai đang ngồi bên chậu hoa hồng xanh.
Ánh nhìn của người đó đối với những bông hoa ấy vô cùng dịu dàng, Karlis sợ làm phiền Rayson nên chầm chậm đi đến, cố không phát ra tiếng động. Nào ngờ Rayson nhanh nhạy vẫn nhận ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Karlis lúng túng cười hì hì:”Rayson…giờ này ngươi còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Rayson phủi tay đứng dậy, Rayson vẫn lạnh lùng như lần trước:”Ngài đến đây làm gì?”
Vẫn là câu hỏi ấy, nếu bây giờ trả lời là đi lạc lần nữa Rayson có tin không nhỉ?
Karlis gãi gãi đầu:”À thì, ta muốn cảm ơn ngươi”
“Vì chuyện gì?”-Rayson thắc mắc.
“Thì, việc ngươi luôn đưa ta từ xe ngựa trở vào phòng mà không đánh thức ta ấy. Dù sao thì ta cũng là nam nhân nên rất nặng, vậy mà ngươi phải cõng ta đi một đoạn đường dài như vậy, vất vả cho ngươi rồi.”
“Không.”
Karlis không nghe rõ, tiến gần hơn hỏi lại:”Ngươi nói gì cơ?”
Rayson lùi lại phía sau:”Không nặng, không vất vả.”
Chỉ vài từ đơn giản thôi mà Karlis đã thấy ngượng ngùng. Karlis không biết phải đặt tay ở đâu cho phải nên huơ tay loạn xạ:
“Ta, ta biết ngươi vất vả. Làm phiền ngươi nhiều rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói ta, ta sẽ giúp ngươi!”
Đôi tay hắn cứ huơ tới huơ lui làm ánh sáng trên chiếc nhẫn bạc phát ra ánh sáng lấp lóa. Rayson nhíu mày nhìn thứ kia cứ kia, không nhịn được mà hỏi:
“Thứ trên tay ngài…”
“À” Karlis đưa tay trái lên đối diện khuôn mặt, cười nói:”Là nhẫn đó.”
“Nhẫn gì?”
Lần đầu tiên hắn thấy Rayson tò mò một chuyện đến vậy, nhất thời không biết phải giải thích làm sao….
“À, sau này ta sẽ nói với ngươi, hiện giờ ta không biết phải giải thích làm sao về nó.”
Rayson không gặng hỏi nữa, cậu ta cúi chào Karlis rồi xoay người tiếp tục chăm sóc vườn hoa. Karlis cũng chẳng biết nói gì nữa, bảo Rayson sớm nghỉ ngơi rồi cũng trở về phòng.
…..
Anthony chạy vào căn phòng nằm phía sau tiệm xem bói, hắn đánh thức Alexander đang ngủ gật trên bàn làm việc:
“Ngài K, có khách đến, ngài ra bên ngoài xem đi.”
Alexander mở mắt, đôi mắt xanh ngọc cực kỳ hút mắt trong đêm tối, anh ta với tay lấy tấm áo choàng phía sau khoác lên người, hỏi:”Ai vậy?”
Anthony lắc đầu bảo:”Là một tiểu thư xinh đẹp, chắc là hầu gái của quý tộc nào đấy ạ, ngài xem thử đi.”
Alexander cầm một ngọn nến đi ra phía trước. Một cô gái mặc váy hầu gái, mái tóc tím rũ xuống che đi một nữa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được vẻ kiều diễm trên gương mặt cô ta, cô đang ngồi trên chiếc ghế trong căn phòng tối đen chờ đợi Alexander.
Alexander đi đến, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta, đặt hai tay lên bàn, môi khẽ nhếch, hỏi:
“Có chuyện gì khiến tiểu thư phải đến tận đây tìm tôi trong đêm tối như vậy sao?”
Cô gái kia ngước mặt nhìn anh, trên gương mặt là nét hận thù không thể che giấu được:
“Cho tôi biết cách nào để có thể gặp được đại hoàng tử Leandre Richelieu đi! Bằng bất cứ giá nào, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả!”
Alexander trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:”Cô tên gì?”
Cô gái dứt khoát đáp:”Violet Vaillancourt.”