Moon lướt vào vài trang mạng, em không định tự làm bài văn, em có quá nhiều “tư liệu” để viết, nhưng, không thể…
Moon dùng xe đạp để tới trường, mới gần đây em mới học cách sử dụng nó,vì không có ai dậy nên dù đã biết đi nhưng em vẫn phải trật vật.
– Đi đứng kiểu gì vậy!?- Một cậu học sinh đi đằng sau quát lớn làm emgiật mình. Xe của em tự nhiên bị kẹt phanh, dừng gấp, làm xe phía saubuộc phải dừng lại.
– Xin lỗi bạn!- Moon rối rít xin lỗi và quay mặt lại, em nhận ra đó làYun. Trông mặt cậu ta lạnh te, đôi mắt màu ngọc trai đen ẩn dưới hàng mi cong, sống mũi cao và thẳng, … chưa bao giờ Moon nhìn thẳng vào mộtngười nào đó mà ngắm kĩ đến thế.
– Không đi đi à!- Yun quát lớn hơn. Cậu đã quá quen với những đứa congái hay nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ còn 5 phút nữa là vào lớp rồi.
– À ừ!- Moon định táp vào lề đường cho cậu bạn vượt lên, nhưng đường đông quá, vậy nên em lên xe và đi tiếp.
Yun thấy khó chịu khi người đi trước như cố tình trêu ngươi cậu vậy, rõlà đường đông mà tay lái cô ta hết xoay bên này rồi lại chập choạng bênkia.
Tới một ngã tư, Moon quên mất không nhìn đèn tín hiệu, em vẫn cứ đi thẳng.
– Mù à!- Yun lại quát lớn, may mà cậu đã kịp giữ yên sau xe của Moon.
Moon giật thoát tim, nhưng thứ khiến tim em đập dồn dập không phải là vì bị lực kéo ở phía sau,…
Bên kia đường, một con Lamborghini LP640 dừng lại vì đèn đỏ. Có hai thanh niên đang ngồi trong đó.
Moon mím chặt môi, hệ tuần hoàn làm việc hết công suất để em có thể bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm áo lúc nào không hay.
Người cầm lái là Arrow, còn người ngồi kế bên là Ken.
Dẫu khoảng cách giữa hai con đường đối diện không hề gần, qua một lớp kính trong, nhưng Moon vẫn nhận ra.
Vẫn cái dáng người ấy, mấy năm qua Moon không hề gặp, hắn vẫn ngồi theocái kiểu mà muốn “ăn thịt đối phương”, tay trái gác lên cửa xe một cáchphóng thoáng, còn tay phải tựa sau gáy, cái phong thái thượng phong.Nhưng tư thế người cầm lái cũng không kém phần oai hùng, như “nuốtchửng” mọi thứ.
Luôn là thế, họ xuất hiện để làm tim em ngạt thở.
Đèn chuyển màu xanh, tất cả các phương tiện bắt đầu lăn bánh, và con xe đó cũng vậy. Xe đạp của em cũng phải cuốn theo…
Yun cố gắng vượt ngang cô bạn để “chiêm ngưỡng” chủ nhân con siêu xe.
Thật lạ, nếu chỉ là một công chức không bao giờ có thể mơ được ngồi conxe ấy, và nếu có tiền tỷ cũng khó mà có được con xe nhập từ Mỹ như thế.Bằng đôi mắt tinh tường, Yun đưa ra những quan sát đích đáng: đây là con xe mang một gam màu đen khỏe khoắn, ngoại trừ mui và khung cửa, thân xe được làm bằng sợi cacbon, vành được đúc hợp kim nhẹ giảm trọng lượngtối đa cho xe, chí ít cũng phải 650 mã lực, và tốc độ có thể đạt tới là342 km/h. Còn hai người ngồi trông, chắc chắn, không ai khác ngoài người của Devils. Chúng muốn phô trương đây mà.
Yun nhìn kĩ vào đôi mắt của người ngồi ghế bên, rồi tới người cầm lái,chúng toát lên một vẻ kiêu hãnh tới đáng sợ, chúng chỉ nhìn thẳng.
Thật là may mắn, Yun đã che khuất hoàn toàn cho em. Cậu đã xuất hiện thật kịp lúc, khi mà con xe dũng mãnh kia đi lướt qua.
Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, Yun là học sinh cuối cùng được vào trường.
Kể từ ngã tư đó, Yun vượt lên đi trước Moon.
Người bảo vệ đã chặn cổng không cho bất kì học sinh nào cố “vượt rào”.
Moon đã không may mắn như cậu bạn.
Em sẽ quay về nhà ư? Nếu như không nhìn thấy chiếc xe màu đen đó, thì có thể, còn giờ, bằng mọi giá em phải vào trường, vì em không muốn giápmặt lần hai.
Moon gửi xe ở ngoài và tìm cách vào trường, điều đó không khó nếu là một nhân viên của Devils.
Em luôn tỏ ra bình tĩnh, đi dạo xung quanh trường và tìm sơ hở, sử dụngchút ít khả năng từ đợt tập huấn, chỉ sau 4 phút em đã có mặt tại lớphọc.
– Ghê nhỉ- Yun cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô bạn. Nếu là mộthọc sinh kì cựu thì sẽ dễ dàng tìm được lối vào, nhưng đây chỉ là mộthọc sinh mới, lại còn là phái yếu mà có thể vào được thì thật bất ngờ.
– Hì- Moon chỉ cười ngượng ngạo, em cũng chẳng biết giải thích lí do. Mà hôm nay em phải nộp bài văn nên cũng khó để nghỉ.
Cậu nhìn vào nụ cười ấy, lạ thật, cậu cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa.
Cô Hana bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào cô một cách rất tôn kính. Cômới chỉ ngoài 30, nhưng vì rất tâm lí nên cả lớp đều quý mến.
Moon lấy trong cặp bài văn của mình ra, rồi đem lên nộp.
– Xong rồi à- Cô Hana luôn niềm nở.
– Vâng- Moon cười trừ
– …-Cô Hana nhìn vào bài văn của cô học sinh lớp chuyên văn, chữ của em chẳng dễ đọc chút nào.
– Hì, em viết hơi ngoáy một tí ạ- Moon ngập ngừng.Thực ra em đâu có phải suy nghĩ về bài viết này, ban đầu em cũng định tìm tư liệu đó, nhưngrồi lại nản vì em có quá thừa rồi, nhưng còn một cách khác, đó là chỉcần gửi một yêu cầu cho Devils, lập tức sẽ có một bài văn hoàn chỉnh phù hợp với giọng văn của một cô học sinh lớp 12 học bình thường. Em biếtlạm dụng vị trí là không tốt, nhưng bất kể điều gì em cũng có thể làmđược, trừ hình dung về hai con người ấy.
Moon lại nở nụ cười đáp lại ánh nhìn của cô.
Cô Hana rất thích nhìn nụ cười của cô học sinh này, trông thật thánh thiện và gần gũi.
Moon vẫn đang cố gắng hòa đồng với các bạn, em bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán, lúc nào cũng mỉm cười. Hộp bút của em luôn căng phồng,toàn là dụng cụ học tập, bạn nào thiếu, em sẵn lòng cho ngay, vì, thứ em mong muốn là được làm bạn với tập thể lớp.
Nhưng khi mà càng thân thiết với cái thế giới này, em sợ, em sẽ yêu nómất, rồi khi về lại Devils, sẽ phải chết trong nỗi cô đơn.
Yun ngồi phía phía phải của em, cũng là phía bên hành lang của lớp học,từ chỗ em nhìn ra cửa sổ chỗ cậu thì chẳng có thứ gì, nhưng em lại thích nhìn ra phía ấy.
Em thích nhìn vào ánh mắt của cậu.
Đó là gì nhỉ, giống như một giọt pha lê, đôi mắt đang nhìn về phía cô bạn Luci.
Yun thích người ấy, cậu luôn trộm nhìn và cười một mình.
Còn Moon không nghĩ thế, em cho rằng đó là ánh mắt của người anh traiđang nhìn cô em gái. Cô bạn ấy thật hạnh phúc, em ao ước có được ánhnhìn đó dù chỉ một lần.
Mỗi ngày đến lớp, Moon lại có một niềm vui, đó là nhìn vào ánh mắt ấy.
Mấy cô bạn ngồi trên đều thấy lạ, vì sao ngày nào cũng thấy em nhìn cậubạn rồi mỉm cười, thế là họ bàn tán xôn xao. Họ cho rằng Em thích Yun!
– Cậu thích Yun à?- Jess nói nhỏ vào bên tai của Moon, có vẻ cô bạn thích giúp đỡ.
– Gì cơ?- Moon quay sang nhìn người bạn mà mặt chẳng thể hiện gì, nếunhư bị nói trúng tim đen, thì phải tía tai, đỏ mặt, nổi da gà, nhưng emvẫn hoàn toàn bình thường.
– Thôi đi, đừng giả bộ nữa, cả lớp biết rồi- Jess vẫn nài nỉ cô bạn hé lộ chút ít bí mật.
– Bạn đùa à, mình thích nhìn vào mắt của Yun, chỉ thế thôi- Moon thẳng thắn luôn.
Cứ tưởng câu nói thầm thì đó chỉ là bí mật của hai người, nhưng toàn bộ khu dưới đã nghe thấy hết. Trong đó có Yun.
Tất cả đều quay xuống nhìn Moon.
Họ nhìn vào đôi mắt của Moon, rồi lại quay lên cùng với tiếng cười rúc rích.
Yun đang úp mặt trên bàn, nghe thấy mấy tiếng cười đó, cậu ngửng lên rồi quay sang phía Moon và nói:
– Trơ trẽn- Rôi cậu bước ra khỏi phòng học.
– Yun à, chờ tớ với!- Jess đuổi theo, hình như cô định thanh minh giúp cô bạn.
Moon vẫn ngồi yên đó, “Trơ trẽn???”, vốn từ hạn hẹp không cho phép Moon hiểu cậu ta nói gì.
Ngay sau đó, trong giờ Toán của thầy Be.
Cả lớp chăm chú học, thái độ học tập nghiêm túc không giống hồi đầu năm nữa.
Theo thói quen, Moon quay sang nhìn cậu bạn.
Yun ném luôn một cục tẩy vào chính giữa đỉnh đầu cô bạn. Moon khé nhíumày, không đau nhưng làm tóc em rối, em tháo dây buộc và buộc lại.
– Mời hai anh chị ra ngoài!- Thầy Be nổi tiếng là nghiêm khắc, thầy đang say sưa giảng bài mà có ai làm ồn hoặc làm việc riêng khiến thầy rất ức chế. Thầy vừa viết một số dạng tích phân cho cả lớp và quay xuống thìthấy trò nam cuối lớp ném mạnh thứ gì đó vào trò nữ cuối lớp, không hềtôn trọng bài giảng của thầy, thầy đoán rằng chắc phải làm việc riêng từ nãy giờ nên đuổi luôn.
– Giờ này sắp thi thố đến nơi rồi mà còn trêu với đùa được hả?- Thầy Be chỉ tay ra cửa lớp.
Cả lớp khẽ che mặt cười, “Thầy đuổi đúng người thế!”,…
Yun bước thẳng ra ngoài lớp luôn, cậu thừa biết tính ông thầy già này,vả lại cậu không thích năn nỉ ỉ ôi chỉ để nghe thêm mấy bài giảng củathầy.
Riêng Moon, em vẫn trân trân nhìn thầy, em chưa bổ sung cho mình đượccách ứng xử. Vì ngày trước ở Devils, dù một ông lão ở tuổi 80 mà ởDevils.3 thì vẫn phải “nhường nhịn” người ở Devils.4.
– Thầy kinh lắm đó, ra ngoài đi- Cô bạn ngồi trên thì thầm, thực chất là muốn có câu chuyện để thu hoạch.
– …- Moon tin theo lời cô bạn mà không chút do dự, em bước ra cửa lớp.
Và thầy Be tiếp tục giảng bài sau 5 phút gián đoạn.
– Cứ đứng ở ngoài này thôi à?- Moon lên tiếng hỏi.
– Không thì thích uống nước chè hả?- Yun vẫn luôn trả lời em bằng cái giọng cọc cằn đó.
– Là sao?- Moon không phải tỏ ra ngây ngô, mà thực lòng em không biết.
– …- Yun nhìn em, cậu chúa ghét những đứa con gái nào giả vờ ngốc nghếch.
– …- Moon lặng im.
Nhưng em vốn không thích yên lặng, cậu là ai chứ, chỉ là bạn cùng lớp, ngang hàng, em pha trò…
– Muốn nghe chuyện cười không?- Em mới đọc được một vài truyện cười hay hay trên mạng,…
– Không!
– Thế giải đố không?- Moon vốn là người hòa đồng, chẳng qua hồi nhỏ em không có bạn thôi.
– Không!
– Ừm, à, hôm qua cậu có xem bóng đá không?
– Không!
– Vậy à, thế thì nói chuyện gì nhỉ?- Moon cho tay lên cằm suy nghĩ.
– Im đi.- Yun bắt đầu khó chịu rồi.
– …-Moon yên lặng được một lúc-… nhưng thời gian trôi lâu lắm, không nói chuyện thì …
– Thì mặc xác cô. Cô không có lòng tự trọng à- Yun vừa dứt lời, cậu bước ra chỗ khác, áp mình vào tường mà ngủ.
Bài giảng của thầy Be dù hay mấy thì hôm nay cũng không vào đâu đượcrồi, các bạn đều tranh thủ ngó nghiêng ra phía cửa lớp. Họ thấy khó chịu vì hai người kia đứng khuất so với tầm nhìn, “có lẽ không muốn cho aixem đây mà!”, nhưng rồi lại khoái chí khi thấy Yun bước ra đứng quay vềphía lớp mình. Trông cậu lúc nào cũng thật lãng tử!
Moon như chết lặng vì câu nói đó. Em có lòng tự trọng, nhưng đã bị “rơi” mất rồi.
Vẫn cứ nghĩ cô bạn sẽ lườm mình, Yun mở mắt và nhìn về phía em.
Em chỉ cúi ngằm mặt xuống, cố gắng thở nhẹ, ánh nắng chiếu vào mà em cũng không bận tâm.
Em không đẹp, nhưng em luôn rạng rỡ mỗi khi em cười.
Em không có một thứ gì nổi bật cả, nhưng em luôn làm người khác phải chú ý.
Yun đã hơi quá lời, cậu biết. Nhưng cậu không muốn cho bất kì ai một cơ hội.
Vì cậu đã quá yêu người đó rồi.
…
Moon vẫn đứng đấy, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt em, khiến đôi môi khôrát. Từng hơi thở bị kìm lại vì những nỗi đau. Như những lần trước, vếtthương trong tim em lại rỉ máu, ừ, cứ cho là họ có quyền, có địa vị, họcó tất cả và họ muốn làm gì thì em đều phải chịu, nhưng Yun chỉ là mộtngười bình thường thôi, vậy mà cậu có quyền ném vào đầu em à,… Rồiđỉnh đầu em khẽ nhói đau, kí ức ngày nào vẫn ám ảnh em mãi,…
Còn cái thứ xa xỉ với em, “lòng tự trọng”,…thì đã nói rồi mà, em đâu còn nữa,…
Moon nghì chặt tay mình vào chân váy, em không tựa vào tường, em vẫn muốn đứng vững bằng đôi chân và sức lực của mình.
– Cậu điều con nhóc đó đi à?- Ken lên tiếng sau khi im lặng một hồi lâu.
– Nhân viên của tôi, tôi có quyền- Arrow cũng không ngần ngại gì mà nhìn vào người ngồi kề bên.
– Ăn nói với bề trên vậy sao?
– Giờ thì chúng ta ngang hàng.
Chính xác là vậy, họ đều đang ngồi trên cùng một hàng ghế.
Arrow tiếp tục phóng xe lao thẳng.
– Reng! Reng! Reng!
Thầy Be vẫn còn bực bội chuyện hai học sinh làm mất 5 phút quý giá củathầy, nhưng chuông đã kêu, thầy vội vàng chép mấy toán tích phân lênbảng rồi cho lớp nghỉ.
Ngay lập tức, các bạn đã ùa ra khỏi lớp để thăm dò.
– Em chào thầy!- Yun đứng thẳng người, nghiêm trang chào, ra vẻ rất kính nể thầy.
Thầy cũng phì cười vì hành động vừa rồi của cậu học sinh. Rồi thầy điqua chỗ của Moon. Thầy nhìn cô học trò mà thấy tội nghiệp. Thầy nghĩchắc cô trò chỉ diễn kịch, nhưng cũng khiến thầy thương cảm. Thầy vỗ nhẹ vào vai Moon động viên.
Moon nhìn thầy rồi nở nụ cười ngượng.
Đám bạn xúm xít hỏi chuyện Moon, vì đương nhiên họ biết có khai thác từ Yun cũng chẳng được gì.
Moon không trả lời, em chỉ cười lại.
Yun nhìn vào cô bạn, thay đổi nhanh chóng, lúc vừa trông tội khổ vô cùng, còn giờ thì toe toét.
– Cáo!- Yun thốt lên dù đang đi bên cạnh hai người anh em.
Ring và Poise đều biết, vì ba trái tim họ, cùng hướng về một người.
…
Moon ngồi tập trung vào làm bài, em không nhìn đi đâu nữa. Có nhiềuphiền toái lắm rồi, nhưng cũng vui vì nhờ thế mà giờ ra chơi em có cơhội được nói chuyện với nhiều bạn.
Những kiến thức trong sách giáo khoa em đều đã được học bài bản khi điđào tạo ở Devils, nên việc hoàn thành bài không mát nhiều thời gian.
“ Cậu có biết bộ ba Yun, Ring và Poise là niềm tự hào của lớp mình không?”
“ Mấy em lớp dưới chạy hàng dài ý”
“Mấy bà sinh viên trường bên cũng chết mê chết mệt”
…
Moon đang nghĩ…
Đẹp ư? Đúng là họ rất ưa nhìn, nhưng so với hai vị “sếp”, họ chưa là gì. Tuy nhiên nếu để tả về nét đẹp của hai người, thì em chịu, vì chưa baogiờ, em dám nhìn trực diện vào họ.
Rồi em lại mỉm cười, hiện giờ em vẫn đang yên bình, được sống mà không phải lo lắng gì hết.
– Bị điên à!?- Yun nhìn em, cậu thấy khó hiểu vì sao em vừa cười vừa làm bài, rồi thì ngồi trầm ngâm, một lúc lại giở cái nụ cười não nề.
– Ừ! Bị điên!- Moon thừa nhận, em đúng là điên rồi, điên từ cái ngày mà tên sát thủ mang em về.
Theo em, những người đẹp, họ tàn nhẫn và độc ác lắm, chẳng ai là không thế đâu, kể cả Yun.
T/g: “Nhưng nhóc à, có lẽ em nhầm rồi, người con trai ấy sẽ là người hy sinh tất cả vì em!”
…
Một thời gian sau, em không còn bị gán ghép nữa, vì em đâu có tỏ ra thái độ gì với Yun từ lần ấy. Mà mọi người cũng quen rồi, vì Yun đẹp nên cónhiều người thích. Một sự thật hiển nhiên luôn luôn đúng.
Dạo này Yun không hay đi chung với những người còn lại nữa. Có lẽ cậu muốn đặt tình bạn lên trên.
Cách đây 10 năm,…
Ba cậu nhóc được kết hợp lại thành một gia đình.
Cha của Ring và Poise đều tử trận khi chiến đấu với Rồng Đen, còn mẹ của hai người cũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Vì vậy cha và mẹ Yun đãnhận họ làm con nuôi và chăm sóc như con đẻ của mình.
Sau đó chừng 3 năm, họ mang về một cô nhóc, kém ba cậu bé 1 tuổi. Cônhóc ấy có cái tên là Luci, em hay bị 3 cậu nhóc bắt nạt và luôn khócthảm thiết.
Nhưng sau khi mẹ Yun quyết định nói sự thật cho cả 4, đó là, cha và mẹLuci đều bị chết dưới đạn của Đại Bàng Trắng, ba cậu nhóc không còn ghét Luci nữa, và dần dần kết nạp cô vào gia đình nhỏ.
Mục tiêu của cả 4 người- là Đại Bàng Trắng, chính vì thế họ đã quyết tâm rèn luyện thể chất để thực hiện đến cùng nhiệm vụ. Được biết ở tổ chứcWhite, có một cô bạn chừng tuổi Luci được tổ chức chọn để gài chip điệntử, họ đã sẵn sàng đề nghị sẽ bảo vệ người đó, vì họ nghĩ, chắc chắn Đại Bàng Trắng sẽ thèm khát con chip và tự mò đến.
Những năm tuổi thơ qua, vô tình, họ đã đặt Luci ở trong trái tim mình.
Còn giờ thì sao nhỉ?
Yun không biết nữa, …
Ring đã thích Jess
Còn cậu và Poise
Cậu đã có tình bạn rất đẹp với Poise.
Và cậu không muốn mất nó,…
Cả sự khó xử của Luci nữa,…
Cậu sẽ từ bỏ, có thể con tim sẽ chẳng thể thay đổi, nhưng có lẽ về hình thức sẽ là hơn…
“ Quen nhau nhé”- Moon vo viên tờ giấy rồi nhét vào hốc bàn.
– Linh tinh, tôi và cậu học cùng nhau mấy tháng rồi mà giờ mới là quenà?- Moon nói nhỏ để tránh làm ồn, vì đây là giờ của thầy Be.
– …- Yun nhìn lại cô bạn mình, không hiểu Moon nghĩ gì.
Moon nhìn lại, thực sự em đâu có hiểu mấy cái kiểu ngôn ngữ mà hiện thời các bạn hay sử dụng, vì em đã ở “đấy” suốt 16 năm trời.
Thẩy Be cầm viên phấn ném xuống cuối lớp, thầy đã lại phật lòng vì hai cô cậu học trò này rồi.
Moon nhìn thầy, em cũng đâu muốn gây sự chú ý.
Rồi thầy giảng bài tiếp, thầy không hiểu nữa, nhìn vào mắt cô học trò đó, nó vô tội.
Cả lớp quay xuống, nhìn, và họ biết, hóa ra trước đây chỉ là đòn “nghi binh”.