Bệnh viện.
Vân lão gia trầm mặc nhìn nam nhân nằm yên trên giường.
Ông không ngờ, cháu gái ông lại chịu hy sinh như vậy để cứu lấy anh ta.
Long Mặc Thâm, người này không thể giữ được nữa rồi.
…
“Ông ngoại, gọi con ra đây làm gì vậy?”
“Không lẽ không có việc gì thì ta không gọi con ra được sao?” Ánh mắt Vân lão gia nhìn Đường Ngữ Âm đầy dò xét.
“Có nhất thiết phải nhìn con chằm chằm như vậy không?”
Vân lão gia rũ mắt, nhìn Đường Ngữ Âm đầy nhạo báng.
“Ta nghe nói gần đây con sống rất tốt nhỉ?”
“Đúng là rất tốt.” Đường Ngữ Âm lơ đễnh ngó ra ngoài cửa, nhìn ngắm phố xá phồn hoa trước mắt.
“Tốt? Chạy đến làʍ ŧìиɦ nhân của người ta, là loại chuyện rất tốt sao?”
Đường Ngữ Âm nghe câu này thì bật cười “Rất tốt mà, anh ta rất nuông chiều con, cần gì có đó, không gì không làm được, vậy không tốt sao?”
“Tốt…” Sắc mặt Vân lão gia trầm xuống. Bất thình lình, một cái tát giáng thẳng vào mặt Đường Ngữ Âm.
Chát!
Đường Ngữ Âm nhất thời đơ ra, đôi mắt chớp chớp như không dám tin đây là sự thật.
“Ông ngoại, ông đánh con?”
“Đúng, ta đánh con. Đường Ngữ Âm, ta nói cho con biết. Bao nhiêu lâu nay, ta để con tự tung tự tác, là để cho đôi cánh con thêm vững vàng. Nhưng con, con lớn mạnh rồi, đủ lông đủ cánh nên làm phản đúng không, bây giờ còn cả gan ăn nói như vậy với ta.” Vân lão gia mặt đỏ bừng bừng, tức giận đến cực hạn.
“Ông ngoại, ông có hiểu lầm gì không vậy? Con gọi ông hai tiếng ông ngoại, là bởi vì mẹ con là con gái của ông, chứ không phải con là cháu gái của ông. Ông chưa chăm sóc con được ngày nào, lúc bé thì mẹ con chăm sóc con, sau này là con tự chăm sóc bản thân, thử hỏi ông đã chăm sóc cho con được ngày nào? Ông lúc nào cũng ra vẻ lo lắng cho con, nhưng thực chất là đang lợi dụng con, muốn con ly hôn với Long Mặc Thâm, sau đó gả con cho nhị hoàng tử nước Y, dự định dùng con để lôi kéo mối quan hệ khăng khít với hoàng gia. Đúng không?”
Đường Ngữ Âm lạnh mặt, nhìn Vân lão gia.
“Haha, quả nhiên là cháu gái ta, con rất thông minh. Không như mẹ con, một mực ngu ngốc chạy theo tên đàn ông không rõ danh tính, còn…Bỏ đi, con dự vậy đúng là có chút ngoài dự định của ta đấy, cháu gái ngoan ạ.”
Cuộc nói chuyện của hai người bây giờ không chỉ đơn giản là hai ông cháu nói chuyện với nhau, mà đây giống như một cuộc đối đầu một sống một còn. Ông sống thì cháu phải nghe ông, cháu sống thì ông phải từ bỏ tham vọng.
“Dự định? Ông có ý gì?”
“Ý gì? Cuộc đời con, từ khi sinh ra đều đã nằm trong lòng bàn tay ông rồi. Mẹ con chết, là ý của ông. Nó không xứng để nuôi dạy con. Ta cho nó chết nhẹ nhàng như vậy, cũng đã là khoan dung với nó lắm rồi. Còn y thuật của con, năm con bảy tuổi, ta ra lệnh cho nó dạy y thuật cho con. Sau khi nó chết, ta cho người đặt sách vào phòng, để con tự mình học tập, chính là để con học được cách tự giác ngộ nhưng thứ trong sách đó. Cha và mẹ kế con, vốn dĩ bọn họ yêu thương con lắm đấy, nhưng biết sao được, cháu gái ta, nhất định phải lớn lên trong sự khó nhọc, có vậy thì mới phát huy được toàn bộ giá trị của bản thân. Sau này, khi con yêu Cố Minh, con biết không? Thằng nhóc đó, yêu con lắm đấy. Thậm chí còn không tiếc dùng mạng sống để đánh đổi cuộc sống yên bình cho con.
Đáng tiếc, nếu như con không dành cho thằng nhóc đó phần tình cảm quá lớn, thì ta cũng không bắt nó phải nɠɵạı ŧìиɦ với em gái con đâu…”