Art: Weibo @炗尐
Chương 09: Em đưa đồ tôi đưa cho cậu ta?
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Uống trà sữa xong, Yến Bắc Thần lái xe với tốc độ tia chớp đưa bảo mẫu nhỏ về nhà.
Ăn tối, lại uống một cốc trà sữa, hiện tại đã là bảy giờ tối. Về đến nhà, Yến Bắc Thần gọi điện cho Lý Trạch, sau đó đi vào thư phòng ở tầng hai.
Ngồi vào bàn, Yến Bắc Thần mở hộp thư Lý Trạch gửi qua, đang đọc thì tiếng gõ cửa truyền đến. Chờ Yến Bắc Thần đáp một tiếng “vào đi”, cửa thư phòng mở ra, bảo mẫu nhỏ bưng một cốc nước bước vào.
Thấy Yến Bắc Thần đang bận rộn làm việc, An Hạ đưa nước xong cũng không ở lại, xoay người định ra ngoài luôn, chợt Yến Bắc Thần gọi cô.
“Bảo mẫu nhỏ.”
An Hạ dừng chân, quay đầu nhìn hắn.
“Tối nay không có việc gì, em dọn dẹp xong thì cứ đi ngủ trước đi.” Yến Bắc Thần sắp xếp.
Công việc của An Hạ là xem Yến Bắc Thần cần gì thì làm nấy, Yến Bắc Thần cần gì sẽ nói với cô, không cần gì cũng sẽ nói với cô. An Hạ khẽ gật đầu, ra hiệu đã biết.
Yến Bắc Thần đã sắp xếp xong, An Hạ xoay người tiếp tục bước về phía cửa. Yến Bắc Thần nhìn theo bóng lưng cô, lại gọi một tiếng.
“Bảo mẫu nhỏ.”
An Hạ dừng chân, lại quay đầu.
Bảo mẫu nhỏ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, Yến Bắc Thần đón lấy ánh mắt đó của cô, nói.
“Sáng mai không cần gọi, tôi sẽ tự dậy.”
Lúc này nghi hoặc trong mắt bảo mẫu nhỏ mới tan đi, cô nhìn hắn, im lặng mỉm cười. Sau đó, bảo mẫu nhỏ gật gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.
–
An Hạ về thẳng phòng mình.
Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, tuy thiếu gia nói không có việc gì, bảo cô ngủ trước, nhưng An Hạ vẫn ở trong phòng đợi đến chín giờ.
Hơn chín giờ, An Hạ ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai. Cửa thư phòng tầng hai vẫn đóng kín, hình như thiếu gia luôn ở lì trong đó từ lúc về đến giờ, có lẽ còn bận rộn nhiều việc.
An Hạ thu lại ánh mắt, cầm đồ dùng cá nhân vào nhà tắm ở tầng một. Tắm rửa xong, An Hạ thay quần áo về phòng mình.
Trong lúc cô tắm rửa, bất tri bất giác đã đến mười giờ. Mà cửa thư phòng tầng hai vẫn không có động tĩnh. Thiếu gia dường như không có thêm yêu cầu gì, mà mười giờ cũng đã đến giờ cô đi ngủ rồi. An Hạ nằm lên giường, nhắm mắt lại, chẳng mấy đã ngủ say.
Tuy nằm trên một chiếc giường xa lạ, nhưng An Hạ lại ngủ rất ngon. Một đêm không mộng mị trôi qua, sáu giờ sáng, An Hạ đúng giờ tỉnh dậy.
Tuy là cùng thiếu gia đi công tác, nhưng An Hạ vẫn theo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi như khi ở đại trạch Yến gia. An Hạ vào nhà tắm rửa mặt, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hải thành nhích về phía Nam hơn một chút so với Nam thành, bởi thế ở đây mặt trời cũng mọc sớm hơn. Chờ An Hạ chuẩn bị bữa sáng xong, mặt trời đã nhô lên được hơn một nửa.
Ánh nắng phía bờ biển chậm rãi theo mặt nước xanh ngắt thu vào lại tan ra, lấp lánh như những đốm sáng bạc. An Hạ chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, giơ tay nhìn đồng hổ, đã tám giờ rồi. Bên trong căn biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, phòng ngủ của thiếu gia ở tầng hai im ắng không động tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy thiếu gia đã ngủ dậy. Ngay khi cô ra khỏi bếp, đang nghĩ xem có nên lên đó gọi thiếu gia dậy hay không thì cánh cửa khép kín mở ra, tiếp sau đó là Yến Bắc Thần xuất hiện.
An Hạ có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí bao quanh người Yến Bắc Thần không còn dễ chịu như lúc bình thường.
Hắn mặc quần áo ở nhà màu nhạt, dáng người cao ráo, hai chân thon dài đứng trước cầu thang tầng hai. Qua một đêm nghỉ ngơi, người bình thường sẽ là dáng vẻ dồi dào sức sống, tinh thần xán lạn. Nhưng Yến Bắc Thần lại cứ như vừa trải qua một trận ác chiến, hai đầu lông mày nhíu chặt, hàng lông mi dài rũ xuống, con ngươi trong đôi mắt hẹp dài mang theo âm trầm sát khí, ngoài ra, sắc mặt của hắn so với ngày hôm qua cũng kém hơn rất nhiều.
Loại chênh lệch này chủ yếu là biểu hiện trên sắc thái.
Màu da của Yến Bắc Thần không phải kiểu trắng trẻo như sữa của An Hạ, mà là một loại trắng nhợt nhạt bệnh tật. Các màu sắc khác trên cơ thể hắn cũng thiên về nhạt hơn bình thường, tóc và con ngươi đều là màu sợi đay, môi chỉ có một tầng máu rất nhạt, hiện tại còn đang hơi mím lại, nhìn thế nào cũng thấy sắc bén mà vô tình.
Hắn đứng ở đó, như một pho tượng trong gian triển lãm nghệ thuật, yên tĩnh không cảm nhận được hơi thở của con người. Đứng một lát, bát linh hồn của hắn mới như được rót vào một ít, đôi con ngươi màu đay dưới hàng lông mi khẽ động, chuẩn xác dừng lại trên người An Hạ.
“Bảo mẫu nhỏ, chuẩn bị xong bữa sáng cho tôi chưa?”
–
Sau khi xác nhận bữa sáng đã làm xong, Yến Bắc Thần từ tầng hai đi xuống. Hắn vào nhà ăn, nhìn xuống bàn đồ ăn.
Hai cái sandwich, còn có một cốc nước cam mới pha.
Nắng mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống mặt bàn, đổ một cái bóng dài cho đĩa sandwich và cốc nước. Yến Bắc Thần trầm mặc bước tới, ngồi xuống.
An Hạ đứng bên cạnh, phòng trường hợp hắn cần gì đó.
Nhưng Yến Bắc Thần không cần gì cả, chỉ có lúc ngồi xuống thoáng nhìn qua bữa sáng của mình. Sau đó, hắn cầm một miếng sandwich đặt sang chiếc đĩa trống bên cạnh, nói.
“Không ăn hết, cho em một cái đấy.”
Nói xong, Yến Bắc Thần cầm chiếc sandwich còn lại lên, im lặng ăn.
Thiếu gia ngồi xuống trước bàn, cũng che đi một phần ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh nắng ấm áp rơi xuống người hắn, nhưng lại cứ như không thể truyền độ ấm sang cho hắn. Hắn trầm mặc ăn bữa sáng của mình, im lặng cắn từng miếng, thiếu gia rất đẹp trai, đến cả động tác ăn cơm cũng mang theo cao quý tao nhã.
Trong bầu không khí im lặng đó, bữa sáng rất nhanh đã kết thúc. Yến Bắc Thần cầm khăn lau khóe miệng, nhìn An Hạ đứng bên cạnh.
“Tôi về phòng thay quần áo.”
Nói xong, Yến Bắc Thần rời khỏi nhà ăn.
Thiếu gia đến nhanh đi cũng nhanh, chờ An Hạ phản ứng lại, bóng lưng của thiếu gia đã biến mất sau cánh cửa nhà ăn. An Hạ đứng trong nhà ăn, nhìn chiếc sandwich còn lại trên bàn, đang nhìn thì tiếng chuông cửa bên ngoài truyền đến.
An Hạ chạy ra mở cửa.
Người bấm chuông cửa là Dương Chiêu, hôm qua Yến Bắc Thần không đi cùng anh ta đến công ty, nói anh ta hôm nay đến đón mình.
Dương Chiêu bấm chuông không lâu thì có người đi ra mở cửa. Người mở cửa chính là bảo mẫu nhỏ không thể nói kia, nhìn thấy anh ta, bảo mẫu nhỏ nghiêng người nhường đường, ý mời anh ta vào.
Dương Chiêu khẽ gật đầu, bước vào trong.
Biệt thự vào buổi sáng không khác gì với chiều qua anh ta đến đây, phòng khách rộng rãi sạch sẽ, không có hơi thở của người sống. Dương Chiêu đi vào nhưng không thấy Yến Bắc Thần, bèn quay sang hỏi An Hạ.
“Yến tổng không ở đây sao?”
Bảo mẫu nhỏ nghe thấy câu hỏi thì lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ mấy chữ đưa cho anh ta.
[Thiếu gia về phòng thay quần áo.]
Tuy là cô không thể nói, nhưng vẫn có thể giao tiếp bình thường với mọi người. Dương Chiêu nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại của An Hạ, lại đưa mắt nhìn cô. An Hạ giơ tay, làm động tác “mời”, ý bảo anh ta vào bên trong ngồi chờ.
Dương Chiêu “ồ” một tiếng, đi vào sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
An Hạ đợi anh ta ngồi xuống rồi mới rời khỏi phòng khách, không lâu sau, cô bưng một cốc nước ra đưa cho anh ta.
An Hạ đi lại không phát ra tiếng động, chờ Dương Chiêu phản ứng lại, cốc nước đã im lặng đưa đến trước mặt. Dương Chiêu hơi ngượng ngùng, nhanh tay nhận lấy, nói: “Cám ơn.”
Nói xong, An Hạ lại nhìn anh ta im lặng mỉm cười.
Cô không thể nói, ngay cả cười cũng rất im lặng. Cô không tính là xinh đẹp, nhưng lại khiến người đối diện cảm nhận được một sự điềm tĩnh trong từng động tác. Lúc cười lên đuôi mắt hơi cong cong, như nước dưới một cái hồ sâu, trong vắt yên ả. Tựa như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô thì lòng người cũng có thể bình lặng trở lại.
Cô dường như còn rất trẻ, có lẽ chỉ tầm mười tám mười chín. Mà người bình thường tầm tuổi này là tuổi đi học, hoặc là ở dưới sự che chở của ba mẹ, nhưng cô thì không.
Con người luôn dễ dàng sinh ra sự đồng cảm với kẻ yếu. Nhìn An Hạ mỉm cười, Dương Chiêu bỗng muốn nói chuyện với cô. Anh ta khẽ mỉm cười đáp lại An Hạ, hỏi.
“Cô tên là gì thế?”
Hôm qua cô chỉ nói mình là trợ lý sinh hoạt của Yến Bắc Thần, lại không nói tên của mình. Hỏi tên cô xong, Dương Chiêu còn chủ động giới thiệu tên mình trước.
“Tôi là Dương Chiêu. Dương trong ánh dương, Chiêu trong rực rỡ.”
(*) Chữ Chiêu 昭 này giống với Chiêu của Chiêu Chiêu trong Giang Nam Lão nè, ảnh giới thiệu Chiêu trong “chiêu chiêu” (rực rỡ) luôn nè
An Hạ nghe xong, cũng lấy điện thoại của mình ra. Cô gõ tên của mình rồi đưa đến trước mặt anh ta.
[An Hạ.]
“Một cái tên rất hay.” Dương Chiêu cười nói với cô, “Rất hợp với cô.”
An Hạ đúng là mang đến cho người ta cảm giác ôn nhu ấm áp như một làn gió nhẹ của đêm hè bình yên.
Biết đây là một lời khen, An Hạ lại cười.
Sau đó cô chợt nghe thấy một âm thanh không lớn không nhỏ.
Mà âm thanh này vừa vang lên, trên khuôn mặt tươi cười của Dương Chiêu thoáng qua xấu hổ. Anh ta đưa tay ôm bụng, ngượng ngùng cười nói: “Ra ngoài vội quá nên còn chưa kịp ăn sáng, xem ra là đói rồi.”
An Hạ nhìn anh ta một cái, xoay người rời khỏi phòng khách.
Bảo mẫu nhỏ vô thanh vô thức rời khỏi phòng khách, rất nhanh sau đó, lại vô thanh vô thức xuất hiện. Lần thứ hai xuất hiện, cô mang theo một chiếc sandwich.
Sandwich vừa mới làm không lâu, cầm đến gần còn có thể ngửi thấy mùi trứng thoang thoảng. Miếng sandwich được bọc trong một tờ giấy, cô đưa nó đến trước mặt Dương Chiêu.
Hai mắt Dương Chiêu sáng rực, đưa mắt nhìn An Hạ.
“Cho tôi sao?”
An Hạ cười gật gật đầu.
“Như vậy được chứ?” Dương Chiêu không chắc chắn lắm.
An Hạ nhanh chóng dúi miếng sandwich vào tay anh ta, rồi lấy điện thoại ra.
[Ăn no mới làm việc tốt được.]
Dương Chiêu nhìn mấy chữ mộc mạc giản dị này, bật cười.
–
Yến Bắc Thần về phòng, tắm rửa rồi thay quần áo. Chờ đã sửa soạn xong đâu vào đấy, hắn cầm theo đồ rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trước khi ra đến cửa, Yến Bắc Thần chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới phòng khách truyền đến. Hắn mở cửa, người bên dưới nghe thấy tiếng thì đều ngẩng đầu lên. Trong phòng khách có hai người, ngoại trừ bảo mẫu nhỏ của hắn, thì còn có một cậu trợ lý tên là Dương Chiêu hôm qua đã đến đây.
Hai người bị bất ngờ nên khi ngước lên, tươi cười trong mắt còn chưa kịp thu về. Bảo mẫu nhỏ đứng một bên, còn Dương Chiêu ngồi trên ghế sô pha, tay cầm miếng sandwich chưa ăn hết.
Thấy hắn đi ra, Dương Chiêu nhanh chóng thu lại tươi cười trên mặt, từ trên ghế sô pha đứng lên, cung kính chào một tiếng.
“Yến tổng.”
Ánh mắt của Yến Bắc Thần đảo một vòng qua hai người họ, đi xuống.
Buổi sáng thiếu gia thức dậy có dáng vẻ khá gắt ngủ, đến tận bây giờ hình như vẫn chưa giảm bớt được bao nhiêu. Hắn vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi hương thanh mát của nước và sữa tắm, thậm chí lúc đi đến bên cạnh cô, An Hạ có cảm giác độ ấm quanh mình tụt xuống.
Yến Bắc Thần đi thẳng đến bên cạnh An Hạ rồi dừng lại, bảo mẫu nhỏ giương mắt, cũng nhìn lại hắn.
Bảo mẫu nhỏ có một đôi mắt sáng mà trong veo, cứ như thế nhìn lên hắn. Yến Bắc Thần đối diện với ánh mắt của cô: “Em đưa sandwich tôi đưa cho cậu ta?”
Yến Bắc Thần vừa mở miệng, Dương Chiêu cầm sandwich đứng bên cạnh rõ ràng hơi khựng lại. Sắc mặt của anh ta trong giây phút cứng đờ, Dương Chiêu nhìn Yến Bắc Thần, mà Yến Bắc Thần giống như không thấy anh ta, chỉ rũ mắt nhìn bảo mẫu nhỏ, nói.
“Vậy thì sau này em cũng đừng có mơ mộng đến thứ gì của tôi nữa.”
– — Lời tác giả —
Yến – giận dỗi – tổng: Người ta không những biết chơi gậy tiên nữ biến hình, người ta còn biết dỗi nữa!
***
88: Rất thích tác giả nói là một đêm không mộng mị, ngủ ngon thì không cần mơ đẹp, mơ đẹp hay mơ xấu đều như nhau thôi, mơ xấu tỉnh dậy thì mệt mà mơ đẹp tỉnh dậy thì tiếc tốt nhất là không mơ gì tốt cho não kkk~
Tóm lại Bát thường hay chúc mọi người là Ngủ ngon~ G9~ 晚安~ nè~