Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 35: Lại lên đầu đề



Edit: thuythuy2233
Beta: Trucjang​

một mình an tĩnh trong phòng bệnh, Tạ Uyển trùm chăn kín đầu, chỉ chừa ra một tay truyền nước biển, lúc này đang hối hận đến mức muốn cắn nát môi mình. A a a! Hình tượng lạnh lùng cao ngạo cô duy trì bấy lâu nay đã sụp đổ, cô thật sựkhông muốn chui ra khỏi cái chăn này!

“Uyển Uyển, không được trùm đầu ngủ.” Úc Quý ngồi đầu giường, kiên định kéo chăn trên đầu cô xuống, sờ sờ khuôn mặt ngộp đỏ bừng của cô, nhắc nhở.

Tạ Uyển hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìnhắn.

“Có muốn uống nước không?” Úc Quý cầm cái ly trên đầu giường lên hỏi.

“Được.” Tạ Uyển hiện tại ước gì hắn không ở bên cạnh mình,không kiên nhẫn đáp một tiếng, lén nhìn Úc Quý sắp đã đi tới cạnh cửa, lại nói thêm một câu: “Cái ly phải rửa thêm mấy lần.”

“Được.” Úc Quý đôi mắt cong cong đáp lại, bước tiếp ra cửa.

Lúc này đã là rạng sáng, ngoài phòng bệnh cũng không có mấy người đi lại, phòng rửa tay im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước rào rào, Úc Quý một bên rửa cái ly, một bên khôngkhống chế được khẽ nhếch khóe môi.

Tạ Uyển cũng không phải người tính cách nhiệt tình (← anhchắc chắn chứ?), ngày thường đối với hắn gần như là nhàn nhạt, bất kể là hai người ôm nhau cũng được, hôn nhau cũng vậy, hầu như đều là hắn chủ động yêu cầu, khiến hắn thậtkhông có cảm giác an toàn, không biết có phải là do mình quấn quít lấy cô, cô không có cách nào, mới thuận theo mìnhkhông. Nhưng hôm nay, Tạ Uyển ngoại lệ ở trước mặt hắnbêu xấu, hắn tuy rằng đau lòng, nhưng càng yêu bộ dáng côkhông giấu diếm gì ở trước mặt mình.

Cái ly đã bị cọ rửa trong ngoài nhiều lần, lúc này Úc Quý mới tắt vòi nước, vừa định lấy khăn lau tay một chút, điện thoại liền vang lên, cầm lên nhìn, là Úc Thịnh: “Có chuyện gì sao?”

Úc Thịnh hỏi: “Chuyện Trình Hoa là cậu làm?”

“anh vì chút chuyện vớ vẩn ấy hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi?” Giọng Úc Quý có chút trầm, ngón tay hơi động liền muốn cúp máy.

“Tiểu Quý!” âm thanh Úc Thịnh hơi tăng cao: “Rốt cuộc có phải là em làm không?”

“Tôi còn không có nhàm chán như vậy,” Úc Quý không kiên nhẫn trả lời điện thoại: “anh rốt cuộc có việc gì không? khôngcó tôi cúp máy!”

Úc Thịnh hít sâu một hơi, âm thầm nhắc nhở mình không cần so đo với con rắn bệnh này, đã bị em trai này chọc tức nhiều năm như vậy, cũng không thiếu một lần này. Bình phục lại tâm tình, lúc này mới lên tiếng nói: “Sao em lại trở về nhanh như vậy? đã bắt được hắn rồi à?”

hắn không nhắc tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới Úc Quý liềnkhông khống chế được nổi nóng: “Chỉ là một cái mồi nhử, chỉ có anh là con cá ngốc mới để cha đi cắn câu!”

“không thể nào,” Úc Thịnh trầm giọng nói: “anh đã rất cẩn thận, tuyệt đối không để lộ sơ sót, người đó cũng không biếtanh truy xét chuyện năm đó, tiểu Quý, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, em nhanh nói thật cho anh.”

Úc Quý trầm mặc một chút, nói: “Người anh truy xét được chỉ là một tên đàn em, em vừa mới tra xét sâu hơn một chút, manh mối liền bị cắt đứt.”

“Mẹ kiếp!” Úc Thịnh vốn luôn thận trọng, nghe xong cũngkhông nhịn được chửi thề, hắn thật không thể ngờ, chuyện đãxảy ra nhiều năm như tậy, hắn ta vẫn còn giảo hoạt như vậy.

“Bên này em sẽ tiếp tục điều tra, anh cũng nên cẩn thận mộtchút.” Úc Quý lấy ra một cái bật lửa, châm thuốc, hút một hơi, châm rãi nhả ra một làn khói: “Còn có một việc, anh đồng ý kết thúc hợp đồng với Tô Vân Phỉ kia? Chuyện gì thế này?”

Úc Thịnh ấn ấn huyệt thái dương, không nói gì: “không phải, em mỗi ngày đều nhìn anh chăm chú sao? anh còn có thể làm gì khiến Tạ Uyển gặp bất lợi?”

Em trai này của hắn bởi vì khi còn bé xảy ra chuyện, tính cách vô cùng khó nắm bắt, vốn cha hắn đã nói, Úc gia có lỗi với Úc Quý, muốn đem sản nghiệp trong nhà đều để cho Úc Quý. Úc Thịnh không chỉ không phản đối, trái lại giơ hai tay hai chân tán thành, so với sản nghiệp Úc gia, hắn đối với sòng bạc càng cảm thấy hứng thú hơn, nhưng cha hắn sống chết không cho Úc gia dính vào những việc đó. Vốn hắn cho rằng, nếu như Úc Quý kế thừa gia nghiệp, hắn còn có thể một mình ra riêng, quang mình chính đại làm sòng bạc.

Ai ngờ, Úc Quý sống chết không nhận, lúc ở Taiwan cũng rất ít khi đến công ty, đại học còn chưa tốt nghiệp, lại vui vẻ lăn lộn trong ngành IT, căn bản không muốn công ty nhà, Úc Thịnh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là xử lý xong cái sòng bạc vừa mới có lời của mình, trở về Úc gia.

hắn cảm thấy mình vì em trai như con rắn bệnh này hy sinh quả thực quá nhiều! Tại sao con rắn bệnh này vẫn không tin tưởng hắn?

“Vì sao lại hủy hợp đồng với Tạ Vân Phỉ?” Úc Quý sẽ không bỏ qua cho kẻ làm tổn thương Tạ Uyển, Tô Vân Phỉ thường lên mạng bôi nhọ Tạ Uyển, việc đó là động đến giới hạn của hắn.hắn vốn là muốn Tạ Vân Phỉ cứ ngây ngốc mãi ở công ty, liền mãi bị chôn vùi, cả đời đều không nhận được công việc, ai ngờ Úc Thịnh thế mà lại buông tha cô ta.

“Em đừng vội tức giận,” Nghe ra bên kia nóng nảy, Úc Thịnh vội vàng trấn an: “anh phát hiện Tạ Vân Phỉ âm thầm cùng Hồi Lực có quan hệ, lần này để kết thúc hợp đồng với cô ta, Hồi Lực ra tay rất mạnh, chắc chắn có vấn đề.”

Úc Quý chế giễu: “Sao tôi lại không biết anh bỗng nhiên có hứng thú với cuộc sống riêng của ngôi sao nhỏ vậy?”

Úc Thịnh nói: “không cần phải giễu cợt, anh cảm thấy Hồi Lực để ý Tô Vân Phỉ như vậy khẳng định có vấn đề.”

“Nhàm chán,” Úc Quý vung tay phủi khói bụi, cười nhạo mộttiếng: “Có việc xử lý sạch sẽ là tốt rồi, dè dặt lung tung làm gì.”

Úc Thịnh: “….”

Ha ha, đúng là tác phong của con rắn bệnh!

“Tóm lại, chuyện này anh tự có cách, cậu yên tâm.”

“Tùy anh vậy,” Úc Quý hút nốt điếu thuốc, lười quan tâm tiếp tới Úc Thịnh, liền lập tức cúp điện thoại.

Rót đầy một ly, Úc Quý cúi đầu ngửi ngửi trên người, suy nghĩmột chút, vẫn là múc nước trên bồn rửa tay súc miệng, mạh mẽ sục mấy cái, đảm bảo trong miệng, trên người mình khôngcó mùi thuốc lá, lúc đó mới cầm cái ly trở lại phòng bệnh.

Tạ Uyển lúc này vẫn duy trì tư thế y như lúc hắn rời đi, Úc Quý để ly nước lên bàn ở đầu giường, cởi giày, trực tiếp nằm bên cạnh Tạ Uyển.

“anh sang giường khác đi!” Tạ Uyển dùng cùi chỏ hung hăng thúc Úc Quý một cái, lạnh lùng nói. rõ ràng vẫn có giường cho người nhà nằm, tại sao hắn lại muốn nằm trên giường cô? Lẽ nào cho rằng cô bị bệnh sẽ không có sức làm gì hắn sao?! Ha ha, em trai à, em tốt nhất không cần chắc chắn như vậy, phụ nữ khi tức giận cũng sẽ biến thành sói đấy!

“không muốn.” Úc Quý được voi đòi tiên từ phía sau ôm lấycô, cẩn thận không đụng vào cổ tay đang truyền nước của cô: “Tôi ôm em ngủ.”

Này! Ngủ cái gì mà ngủ! Tôi còn trông cậy vào anh trông chừng giúp tiến độ truyền nước đấy!

hắn hôn nhẹ lên tai Tạ Uyển một cái, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Uyển Uyển, em ngủ đi, tôi sẽ để ý bình nước truyền!”

anh xác định anh sẽ không ngủ quên sao?!

Tạ Uyển muốn châm chọc Úc Quý vài câu, nhưng mà cô thựcsự là không có khí lực, mấy ngày ngủ không ngon, hơn nữa đêm nay dằn vặt, làm cho cô vô cùng mệt mỏi, đành phải khó chịu chỉnh lại tư thế, rồi nhắm hai mắt lại.

Chỉ bỏ qua cho hắn lần này, lần sau… Lần sau…

Chưa đợi cô nghĩ đến lần sau thế nào, cô đã ngủ thiếp đi. Tạ Uyển vừa ngủ liền ngủ say vô cùng, ngay cả kim truyền trêntay bị gỡ xuống lúc nào cũng không biết, vừa mở mắt liền nhìn thấy Úc Quý ngồm xổm ở đầu giường cô: “Uyển Uyển, em tỉnh rồi, tôi đỡ em đi rửa mặt, sau đó ăn sáng.”

Tạ Uyển khẽ động đậy, dạ dày đã hết đau, đồ ăn đêm qua chắc chắn đã tiêu hóa hết. Đẩy bàn tay của Úc Quý ra, Tạ Uyển buộc tóc lại, thản nhiên nói: “Tôi tự đi”. cô chỉ là đau dạ dày, cũng không phải người già tám mươi, cần người đỡ ?!

Tạ Uyển nhanh nhẹn rửa mặt xong, ngồi trên giường tâm trạng rộn ràng chờ đợi bữa sáng tình yêu của Úc Quý, khôngbiết sáng nay là món gì. Úc Quý không có ở đây mấy ngày, côăn bánh bao đến mức sắp buồn nôn rồi. Chờ cho đến khi mở nắp lồng giữ nhiệt ra, Tạ Uyển trợn tròn hai mắt, há hốc mồmkhông thể tin: “Cháo hoa?”

Úc Quý xúc một thìa cháo đậm đặc thơm phức đưa đến môi Tạ Uyển: “Uyển Uyển nhịn một chút, dạ dày em vẫn chưa ổn, bác sĩ nói mấy bữa nay đều phải ăn cháo hoa.”

Mấy! Bữa! Đều! Phải! Ăn! Cháo! Hoa! Sáng sớm Tạ Uyển đã bị mấy chữ này làm cho đầu óc nổ tung, muốn ngất xỉu. cô chỉ ăn nhiều một bữa, chẳng lẽ bắt mình dùng mấy ngày kế tiếp bù lại sao?! cô cúi đầu liếc mắt nhìn Úc Quý, phát hiện ra Úc Quý vẫn đang nhìn mình, tay cầm thìa vô cùng vững vàng, kiên quyết, giống như là nếu cô không ăn thì hắn vẫn giơ tay thẳng mãi vậy.

Tạ Uyển mặt không cảm xúc nhìn chăm chú hộp cháo hoa kia, rốt cuộc vẫn là há mồm ăn.

Nhưng Tạ Uyển không biết, hành hạ chưa có kết thúc.

“Cái gì? Còn phải nằm viện?” Tạ Uyển vội hất chăn lên, khiếp sợ nhìn Úc Quý: “Tôi đã khỏe rồi!”

“Vậy cũng không được.” Úc Quý dịu dàng đắp chăn lại cho cô,nói: “Bác sĩ nói còn muốn quan sát thêm vài ngày.”

“Tôi không có bệnh!” Tạ Uyển đẩy Úc Quý ra, bất mãn nhìnhắn.

“không có bệnh làm sao có thể đau dạ dày, Uyển Uyển, nghe lời.” Úc Quý bị đẩy ra cũng không giận, lại dịu dàng tiến lên,nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ đã nói….”

“Tôi chỉ là ăn quá nhiều! Ăn quá nhiều! Ăn quá nhiều!” Tạ Uyển ngắt lời Úc Quý, nói liền một hơi ba lần, sắp phát điên,cô thật sự không có bệnh, hơn nữa công việc của cô còn rất nhiều, tuyệt đối không thể ở bệnh viện chậm trễ.

Chú em! Chị còn muốn kiếm tiền nuôi cưng! Cưng rốt cuộc có biết hay không ?!

Úc Quý xoa tóc Tạ Uyển, ánh mắt tràn đầy cưng chiều bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, tôi cùng bác sĩ thượng lượng xem, thật sựkhông có cách nào với em.” nói xong, hôn nhẹ môi Tạ Uyểnmột cái xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Tạ Uyển sững sờ ngồi trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng…

Cuối cùng, Tạ Uyển vẫn là thuận lợi xuất viện, trên đường về, Úc Quý vẫn khẩn trương nhìn chăm chú dạ dày cô, chỉ sợ côlại bị đau, may mắn, Tạ Uyển về đến nhà đều là vui sướng khỏe mạnh.

Tối hôm qua “binh hoang mã loạn” điện thoại cũng không kịp mang, Tạ Uyển việc đầu tiên về đến nhà là tìm điện thoại, quả nhiên, trên màn hình vô số cuộc gọi nhỡ, có đạo diễn Tần, có Diêm Đạc, thậm chí còn cả Kỳ Nhụy. Tạ Uyển nghĩ rằng có lẽ đạo diễn Tần thấy mình không đến trường quay nên sốt ruột, vội vàng gọi lại cho ông, không đợi Tần Thành mở máy miệng, liền giải thích: “Thực xin lỗi, đạo diễn Tần, tối hôm qua tôi bỗng nhiên bị đau dạ dày, đi bệnh viện, di động cũng quên mang theo, ông yên tâm, chiều nay tôi lập tức tới trường quay.”

Bên kia một mảnh im lặng.

Tạ Uyển nháy mắt một cái, kêu một tiếng thăm dò: “Đạo diễn Tần?”

“cô đừng vội tới đây, lên mạng xem một chút đi.” Tần Thành đột nhiên nói một câu.

“Ồ.” Tạ Uyển tuy là bị hắn nói không hiểu ra sao, nhưng vẫn cúp điện thoại, vào blog, không ngờ vừa nhìn, nhất thời sợ hãi đến mức suýt chút nữa ném điện thoại di động.

“Tân nữ thần Tạ Uyển đêm khuya được một nam tử thần bí đưa vào bệnh viện, toàn bộ hành trình khuôn mặt thống khổ ôm bụng, nghi ngờ sẩy thai!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.