Nói thật, Minh Tuấn và Thiến Băng Vân hành động chẳng phải rủ lòng tốt mà cứu Hỏa Vân Tước. Chẳng qua con chim kia sắp chết rồi, không đáng lo thôi. Nhưng trong mắt Hỏa Vân Tước bất kể người thanh niên ra tay vì lý do gì vẫn không thể thay đổi được một điều là họ đã cứu nó một lần.
Gàoooooo…..
Báo lớn gầm lên, đôi mắt giận dữ, Nguyên khí dâng trào đến độ kinh khủng nhất.
Nhân Loại nhìn tưởng báo lớn chỉ gầm thôi. Tuy nhiên, Minh Tuấn là Nguyên Thú dĩ nhiên hiểu rằng con báo đen muốn truyền đạt cái gì. Ý nó bảo rằng các ngươi cút đi hoặc chết tại đây.
“Ngươi chết mới đúng!”, Minh Tuấn nói.
Nguyên khí trong người hắn bộc phát, tu vi Nguyên Sư Trung tinh bùng nổ, sát khí sôi trào.
Báo lớn, báo nhỏ, Hỏa Vân Tước trợn tròn mắt, chúng nó thật chẳng ngờ rằng Nhân Loại trước mắt lại do Nguyên Thú hóa thành trong khi tu vi chưa đủ đẳng cấp.
Điều này nói rõ hai khả năng. Thứ nhất Minh Tuấn cũng đạt được kì ngộ một gốc Lục Sắc Bích Hinh, thứ hai hắn thuộc chủng tộc Nguyên Thú vô cùng mạnh mẽ. Nhưng từ khí thế, áp lực người thanh niên tỏa ra khả năng thứ hai cao hơn rất nhiều.
“Sao? Sợ à?”, hắn khiêu khích báo lớn.
Báo lớn gầm tiếng nữa, ý nói chỉ bằng thực lực của ngươi mà đòi giết ta?
Rất dễ hiểu thôi, Nguyên Sư Trung tinh kém Đại Nguyên Sư Cực tinh quá nhiều, báo lớn không để Minh Tuấn vào mắt.
“Giết được không phải chiến mới biết được.”
Cả người hắn đột nhiên bốc cháy ngọn lửa đỏ đen quỷ dị, chính là Viêm Thú Thánh Diễm, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc tăng vọt, uy áp lan tràn làm báo lớn cảm thấy bị uy hiếp, nguy hiểm.
Bẩm sinh mỗi thành viên Viêm Thú Tộc đều có Viêm Thú Thánh Diễm nhưng lại chẳng có công năng gì đáng nói, chỉ có sức nóng mạnh mẽ đốt cháy gần như toàn bộ mọi thứ trong thiên địa và độ phá hoại kinh khủng.
Minh Tuấn không chần chừ, tấn công trước dành thế chủ động:
“Thiên Thuật Sơ tinh – Hỏa Linh Đạn!”
Hắn búng mạnh ba viên cầu to bằng quả bóng bàn ngưng tụ từ Viêm Thú Thánh Diễm. Ba quả cầu lướt đi để lại vệt đỏ đen thấy được rõ rệt trong không trung vọt tới báo lớn. Báo lớn không hoảng nhảy mạnh bên cạnh né đi, sau đó vồ tới người thanh niên, vuốt dài sắc nhọn cào một phát.
Hắn đón ngay đòn công kích báo lớn, Nguyên khí vận vào cánh tay phải tung một quyền:
“Thiên Thuật Đại tinh – Viêm Thú Quyền!”
Đầu quyền bọc trong Viêm Thú Thánh Diễm đánh thẳng móng vuốt báo lớn.
Ầm!
Cả hai cùng lùi ra sau. Đầu quyền Minh Tuấn bị vuốt của đối phương cào chảy máu. Báo lớn bị ngọn lửa đỏ đen quỷ dị đốt bỏng một mảng thịt không lớn lắm.
Minh Tuấn và báo lớn lườm nhau bằng ánh mắt kiêng dè và ngưng trọng. Thực hai bên có vẻ ngang nhau. Đòn vừa rồi chỉ là thăm dò đối phương.
“Tiếp ta một chưởng!”, hắn hô lên:”Thiên Thuật Đại tinh – Viêm Thú Chưởng!”
Minh Tuấn xông tới, tay trái hừng hực Viêm Thú Thánh Diễm tuôn trào, sức nóng làm không khí vặn vẹo liên tục, lửa nóng lan tràn kết thành bàn tay to tầm năm mét ầm ầm ép tới. Khí thế cực kì đáng sợ!
Báo lớn không lùi, hai chi trước trảo ra vài chục phát phá tan Viêm Thú Chưởng. Cùng lúc đó nó bật tới mở mồm lộ ra hai cái răng nanh rõ dài táp thẳng đầu Minh Tuấn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, Viêm Thú Thánh Diễm bao bọc toàn thân chợt phóng lên cao, lan rộng phạm vi chục mét xung quanh. Báo lớn công đến không dám đối nghịch với ngọn lửa đỏ đen đành rút lui.
Gào…gừ…gừ…
Báo lớn gầm gừ, muốn nói xem ngươi đỡ đòn này thế nào. Đôi mắt sắc bén đầy sát khí bắn ra hai đường sáng đen nhắm thẳng vào người Minh Tuấn. Đường sáng đi với tốc độ rất nhanh, uy lực không tầm thường chút nào.
Hắn chẳng dám khinh thường nhảy lên tránh đi.
Xèo….xèo….
Hai tia sáng không hề tạo thành vụ nổ nào cả, xuyên thẳng vào mặt đất nơi hắn vừa đứng để lại hai cái lỗ rộng bằng ba đầu ngón tay nhưng độ sâu phải vài chục mét, đủ thấy được sự xuyên thấu mạnh cỡ nào.
Minh Tuấn nhìn vạt áo mình thủng hai cái lỗ, nếu vừa rồi né không kịp thì chính hắn bị hai tia sáng xuyên qua cơ thể, chắc sẽ không chết nhưng trọng thương là điều khó tránh khỏi.
Báo lớn cũng giật mình khi đòn vừa rồi lại chẳng trúng đích. Mắt nó nhìn thẳng vào Minh Tuấn ở trên cao tính công kích tiếp bằng đòn vừa rồi.
Hắn biết giờ bản thân ở thế xấu, báo lớn mà tấn công chỉ có nước đỡ chứ không né được nữa, bởi chưa thể bay. Vậy nên Minh Tuấn phòng thủ ngay.
“Thiên Thuật Cực tinh – Viêm Thú Thuẫn!”
Viêm Thú Thánh Diễm gào thét từ cơ thể hắn mà ra hình thành tấm thuẫn to bằng thân thể chắc trước mặt.
Cùng lúc, mắt báo lớn bắn tiếp hai tia sáng đen.
Ầm! Bùm!
Công kích va chạm với thuẫn lửa kêu lên tiếng nổ ầm. Hai tia sáng đen đánh tan tấm thuẫn thành hoa lửa bay đầy trời nhưng cũng biến mất.
“Chết!”
Khi thuẫn vỡ, Minh Tuấn ở đằng sau tụ chưởng từ bao giờ, Viêm Thú Chưởng hung hăng áp xuống, bàn tay lửa to lớn hơn vừa nãy che phủ một mảng nhỏ mặt đất bên dưới, nhiệt độ tăng cao làm hơi nước bốc lên liên tục, cây cối dần héo rũ.
“Thiên Thuật Cực tinh – Viêm Thú Chưởng!”
Một chưởng này mạnh hơn hắn chưởng trước, tăng hắn một tiểu phẩm cấp, không những thế còn trở thành một chiêu rất đáng sợ trong Thiên Thuật Cực tinh.
Tại sao vậy?
Vốn dĩ Nguyên Thú phải tới Nguyên Vương mới có thể hóa hình đồng thời biết phi hành, tương đương với cấp bậc Đấu Vương của Nhân Loại. Đấu Vương hay Nguyên Vương là cảnh giới trên Đấu Linh và Nguyên Linh một bậc.
Chưa đột phá Nguyên Vương, Nguyên Thú giữ hình dáng bản thể vì vậy chẳng thể thi triển các Thuật như Nhân Loại được.
Thuật chính là chiêu thức tăng sức chiến đấu cho mỗi cá nhân, giúp sức mạnh của kẻ thi triển tăng lên vài lần.
Dù vậy, Nguyên Thú có bản năng sinh tồn riêng. Như báo lớn bắn hai tia sáng đen từ mắt ra uy lực ngang với Thiên Thuật Cực tinh. Tia sáng đen sẽ tăng phẩm giai khi thực lực báo lớn lớn mạnh.
Hiểu theo cách đơn giản, các món đòn của Nguyên Thú xuất phá từ bản năng có thể tăng được phẩm giai dựa vào tu vi Nguyên Thú đó. Điều này Nhân Loại lại không làm được.
Vậy từ đây nói rõ rằng Viêm Thú Chưởng, Viêm Thú Quyền chính là bản năng chiến đấu của Viêm Thú Tộc mà ai cũng có.
Đúng thôi! Vì bản thể Viêm Thú Tộc không giống với Nguyên Thú khác, thân gần giống nhân loại đầu hình rồng, tất nhiên có thể vung chưởng và vung quyền rồi.
Hỏa chưởng mạnh mẽ ập tới rất nhanh ép báo lớn bắt buộc phải đỡ lấy. Nguyên khí cuộn trào trong cơ thể nó dồn vào hai chi trước, báo lớn điên cuồng cào hàng chục nhát hòng phá nát Viêm Thú Chưởng.
Nhưng trong ánh mắt khó tin của báo lớn, móng vuốt cào vào hỏa chưởng chẳng những không phá được ngược lại còn bị thương. Lúc này, đôi mắt báo lớn lộ vẻ điên cuồng, nó chỉ dốc sức đánh đúng một vị trí trên bàn tay lửa đang áp xuống.
Ầm!
Hai luồng Nguyên khí và khí thế dữ dội va chạm khiến mặt đất rung chuyển, nứt ra từng đường dài. Vài con Nguyên Thú đứng ngoài xem cuộc chiến vội vàng lùi ra xa vì nhiệt độ không khí quá cao.
Cuối cùng, báo lớn thành công đục được một cái lỗ tầm ba mươi xăng ti, nó nhắm một bên mắt lại, năng lượng dồn vào mắt còn lại bắn thẳng ra tia sáng đen vừa rồi. Tia sáng này thế đi rất nhanh, mạnh hơn và đen hơn hai lần thi triển trước, tuy vậy vẫn chưa đạt tới Linh Thuật được nhắm ngay vị trí tim đối phương.
Minh Tuấn giật mình, đang dốc sức dồn sức mạnh vào Viêm Thú Chưởng đột ngột cảm thấy tử vong bao trùm toàn người. Hắn không do dự biến thành bản thể Viêm Thú. Cơ bắp đột ngột căn phồng, làn da hơi ngăm nhoáng cái thay thế cho lân giáp đen đỏ kích thích thị giác. Đầu rồng với ba chiếc sừng dũng mãnh xuất hiện. Hơi thở hồng hoang uy nghiêm, cao cao tại thượng trấn nhiếp muôn loài.
Ầm!
Vừa biến thành bản thể, sức mạnh, các giác quan và cảm nhận tăng vọt. Minh Tuấn thấy ngay được tia sáng đen lao tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp lại còn nhắm vào điểm trí mạng nhất là trái tim nữa.
Ở hình thể nhân loại hắn quả thực không thể nhìn ra được.
Minh Tuấn định ra tay ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Ầm! Xèo!
Tia sáng đen đụng thẳng vào lân giáp đỏ đen lại chẳng thể xuyên qua tan rã ngay tức thì.
Đùng!
Cùng lúc đó, Viêm Thú Chưởng được kết từ Viêm Thú Thánh Diễm đập thẳng vào thân thể báo lớn. Mắt đất nổ tung, rung lắc dữ dội, kình phòng gió nóng lan tỏa khắp xung quanh trấn nát vài tảng đá gần đó, thổi nghiêng ngả các cây cổ thụ xa xa.
Nơi Viêm Thú Chưởng đánh xuống, đại địa thủng một cái hố sâu ba mươi mét, hỏa diễm đỏ đen đốt cháy tận đáy, rất kinh khủng!
Mùi hương khét lẹt từ dưới hố tràn lên, báo lớn bị Viêm Thú Thánh Diễm thiêu thành một cục đen xì chẳng nhận ra hình dạng gì.
Minh Tuấn tiếp đất, hơi thở lửa tuôn từ miệng rồng đầy răng sắc nhọn, đôi mắt huyết sắc với đồng tử đen nhìn vị trí trái tim bị tia sáng đen của báo lớn đánh chúng.
“Nguy hiểm quá!”
Tia sáng dù không thể xuyên qua lân giáp cứng cáp nhưng để lại trên đó một vét đen. Nếu dùng hình người có lẽ hắn đã bị bắn xuyên tim, chết chắc chẳng thể nghi ngờ.
Mà một chưởng vừa rồi cũng lấy đi một lửa Nguyên khí trong cơ thể hắn rồi.
Báo lớn chết đi, báo nhỏ đang đánh nhau túi bụi với Thiến Băng Vân liền sững sờ, hoảng sợ tột độ. Báo nhỏ không ngờ con Nguyên Thú kì lại kia lợi hại đến vậy. Nó chẳng chiến đấu nữa, trong đầu nghĩ ngay tới việc bỏ chạy giữ mạng.
“Đang đánh với ta mà dám lơ là à! Chết đi!”, Thiến Băng Vân nhếch miệng.
Từ đầu tới cuối nàng luôn chiếm thế thượng phong, dù để lại trên người đối phương nhiều vết thương nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội kết thúc nó. Như đã nói, Thiến Băng Vân không phải thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu, song cùng cấp do với kẻ bình thường nàng mạnh hơn.
Bắt chặt lúc báo nhỏ lộ sơ hở, nàng vỗ một chưởng toàn lực vào đầu nó.
Ầm!
Báo nhỏ bay ngược, đầu lõm xuống hình bàn tay, ảnh hưởng tận não bên trong. Lăn vài vòng trên mặt đất liền tắt thở.
Thiến Băng Vân thở phào một hơi, trên người nàng cũng có một số vết thương nhưng không nghiêm trọng mấy.
Nàng chạy ngay tới chỗ Minh Tuấn. Vừa rồi hắn hóa thân thành Viêm Thú nàng rất rung động.
Thiến Băng Vân không hề sợ hãi sà vào lòng hắn, kích động nói:”Đây là bản thể của chàng sao? Hùng dũng quá!”
Hắn hít một hơi, một lần nữa biến thành Nhân Loại vuốt mái tóc nàng, mỉm cười nhẹ nhàng:”Chúng ta thắng rồi!”
Trận chiến này, Minh Tuấn và Thiến Băng Vân chiến thắng.
Hắn liếc mắt xung quanh, mấy con Nguyên Thú ôm tâm tình hớt tay trên vội vàng rời đi, chúng nó không muốn bỏ mạng tại đây chỉ vì một cây thảo dược.