Minh Hương quỳ xuống nền hang động, cái đầu nhỏ nhắn thụt ra thụt vào dưới hạ bộ nam nhân, phun ra nuốt vào côn thịt to lớn. Minh Tuấn đứng thẳng người, mắt khép hờ hưởng thụ giai nhân phục vụ.
“A….Đúng rồi….Tuyệt lắm nàng ơi.”
Ánh mắt Minh Hương nhu tình thấy vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân mà trong lòng thầm vui mừng. Chỉ cần hắn thích cái gì nàng cũng chiều.
“Aa….”
Vừa lúc này, ngoài cửa hang phát ra tiếng kêu nho nhỏ lại giống như bị tắc ở cổ họng.
Tiếng kêu dù nhỏ nhưng vẫn nghe được, cắt ngang bầu không khí lãng mãn của Minh Tuấn và Minh Hương. Hắn và nàng liếc mắt qua chỉ thấy đó là Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ đứng đấy.
Khuôn mặt hai thiếu nữ đỏ bừng như trái gấc. Thiến Mộng Vũ nhỏ tuổi hơn vội che lấy mặt bằng ngọc thủ xinh xắn nhưng đôi mắt vẫn nhìn Minh Tuấn và Minh Hương qua kẽ tay. Thiến Băng Vân cứng ngắc người lại, trong đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Hai nàng chưa bao giờ thấy cảnh này cả, bảo sao có biểu hiện như thế.
Minh Hương thở phào một cái, cũng may không phải thằng đàn ông nào mà là hai nàng. Nói thật để kẻ khác thấy thân thể ngọc ngà của mình nàng chỉ nghĩ thôi đã rùng mình rồi, nổi hết da gà da vịt.
Minh Tuấn kéo nàng lên, để nàng quỳ hồi lâu trên nền đá cứng hắn rất xót đấy.
“To….To quá….”, Thiến Mộng Vũ thốt lên.
Nãy Minh Hương ngậm côn thịt nhưng được có một nửa đã vào tận họng, giờ nàng nhả ra hai thiếu nữ mới chứng kiến toàn bộ thằng em hắn. To thật sự! Lại còn hung hãn nữa chứ.
Minh Hương mặc y phục vào người xong định mặc quần áo cho hắn.
Thiến Băng Vân nói ngay:”Để thiếp!”
Nàng bước nhanh tới, cầm lấy y phục của hắn. Nàng cẩn thận khoác lên thân nam nhân. Minh Tuấn đương nhiên không chối từ tâm ý thê tử rồi.
Hắn cười cười hỏi:”Chưa thấy chuyện này bao giờ hả?”
Thiến Băng Vân xấu hổ trả lời lý nhí trong cổ họng:”Chưa….Thiếp chưa….Nhưng….Nhưng nếu chàng muốn….Thiếp….Thiếp chiều chàng….”
Minh Tuấn bật cười thành tiếng, ôm eo thê tử:”Vậy để lúc khác nha?”
Thiến Băng Vân nhẹ gật đầu, hai má ứng đỏ, hơi thở lại hơi hơi nóng.
Nàng đã trao cả trái tim cho người thanh niên này rồi, hắn muốn làm cái gì nàng cũng được hết miễn hắn vui thì nàng cũng vui theo.
Quần áo hắn mặc xong xuôi lịch sự rồi, Minh Hương ở một bên mỉm cười thì bây giờ lại hơi xấu hổ. Nàng không xấu hổ vì bị hai thiếu nữ phát hiện mình làm tình với hắn, bởi dù sao cũng là chị em trong nhà cả, cùng chung một phu quân. Minh Hương xấu hổ vì đằng sau lưng áo hắn có vết máu đỏ loang lổ, chính là máu trinh khi phá thân của nàng chảy xuống áo hắn.
Tuy vậy, Minh Hương không để ý, sẽ chẳng ai đoán ra được vết máu đỏ chảy ra từ đâu và bộ phận nào cả.
Minh Tuấn ôm eo Minh Hương, Thiến Băng Vân rời hang, Thiến Mộng Vũ còn ngượng ngùng theo sau.
Hít không khí một hơi, hắn nói:”Chúng ta về thôi.”
Minh Tuấn đưa hai thiếu nữ đến hang động hắn và tứ nữ tạm thời trú ẩn.
Tới nơi, Thiến Mộng Vũ và Thiến Băng Vân cảm nhận được rõ ràng sức nóng tỏa ra từ trong hang khiến hai nàng rất khó chịu.
Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Như đã về từ bao giờ đang tập luyện thực chiến với nhau.
Hắn giới thiệu hai thiếu nữ với ba nàng cho mọi người làm quen dần. Hai ba tiếng nói chuyện, các nàng đã thân nhau như chị em rồi.
Đương nhiên, Minh Tuấn có kể chuyện mình và Minh Hương trong hang động. Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Như nghe xong lườm hắn chằm chằm. Minh Như thì lộ vẻ mặt đắc ý cười cười.
“Băng Vân, Mộng Vũ. Hai nàng dùng Tam Sắc Hoa đi.”, hắn nói đưa hai bông hoa ba màu tới tay hai nàng.
“Vậy sao được? Thiếp nghĩ lên để cho Minh Tú các tỷ.”, Thiến Băng Vân đáp lời. Thiến Mộng Vũ gật đầu đồng ý.
Theo hai nàng thấy Tam Sắc Hoa để người mạnh phục dụng vẫn tốt hơn.
Minh Tú cười nói:” Các tỷ đều đến Nguyên Sư hết cả tương tương Đấu Sư. Hai muội thực lực mới chỉ Đấu Sĩ Đại tinh nên dùng nâng cao thực lực vẫn tốt hơn.”
Minh Nguyệt thêm lời:”Minh Tú nói đúng đấy!”
“Vậy muội xin phép!”, không tiếp tục khách sáo, Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ cầm Tam Sắc Hoa tìm một chỗ trong hang tu luyện.
Lúc này, Minh Hương lấy ra hai cây Hấp Nhiệt Thảo nói:”Bây giờ ai phục dụng? Hai cây này chỉ đủ cho một người lên cấp.”
Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Như đã nghe qua về Hấp Nhiệt Thảo rồi. Tiếc rằng nó lại không thể đủ cho cả bốn người tiến bộ.
Minh Nguyệt đề nghị:”Để ta đi!”
Minh Tú và Minh Như chẳng hề tranh dành gật đầu đồng ý luôn.
Minh Nguyệt nhận hai cây Hấp Nhiệt Thảo bế quan ngay.
Còn Minh Tuấn và hai nữ không rảnh rỗi cũng đi tu luyện.
Sáu tiếng chìm trong dược liệu Hấp Nhiệt Thảo, Minh Nguyệt rất nhanh lên cấp, đạt Nguyên Sư Trung tinh. Thảo dược Địa Phẩm Cực tinh quả nhiên lợi hại.
Vài ngày sau đó, quả nhiên Hắc Hổ Trại chẳng thấy người về lên cử người đi xem, phát hiện ra tất cả dường như bốc hơi, không có tí dấu vết gì. Trại chủ nổi giận tưởng rằng đám thuộc hạ bỏ trốn lên điều động toàn trại truy tìm khắp nơi.
Tuy nhiên, đám người Hắc Hổ Trại lại không hề mò tới nơi có núi lửa bởi theo chúng nghĩ Nhân Loại bình thường chẳng thể chịu được sức nóng của dung nham, thậm chí gần đó còn tồn tại Nguyên Thú cường đại nữa, ngu gì đi vào.
Hai tháng rưỡi thời gian qua đi, Thiến Mộng Vũ và Thiến Băng Vân luyện hóa thành công Tam Sắc Hoa, thực lực hai nàng tăng mạnh, từ Đấu Sĩ Đại tinh lên Đấu Sư Sơ tinh.
Cả đám xuất quan, ai lấy đều có tiến bộ nhưng rõ ràng nhất là Minh Nguyệt, Thiến Băng Vân, Thiến Mộng Vũ.
Mùi hương thơm thảo dược truyền vào mũi khiến bọn họ tinh thần sảng khoái hẳn lên. Những cây linh dược hái được chưa cần dùng tới, Minh Nguyệt trồng hết bên ngoài hang động cho chúng nó phá triển.
Nhìn đám linh dược, Minh Tuấn như nghĩ tới điều gì hỏi:”Băng Vân! Mộng Vũ! Hai nàng biết hang ổ của Hắc Hổ Trại ở đâu không?”
Thiến Mộng Vũ hơi chút giật mình:”Chàng tính đi tới đó sao?”
Hắn gật đầu. Đám Hắc Hổ Trại này chẳng phải loại tốt lành gì, nếu không tiêu diệt đi thể nào chúng cũng gây phiền toái, chi bằng chủ động trước.
Minh Tú chợt nhớ ra:”Thiếp tìm hiểu được Hắc Hổ Trại và Hắc Kiếm Trại hình như có quan hệ gần gũi với nhau đó. Nếu chàng đắc tội một trong hai sẽ gặp chút phiền phức nhỏ nhỏ.”
Trại chủ Hắc Hổ Trại và Trại chủ Hắc Kiếm Trại đều có thực lực Đấu Sư Cực tinh, nhưng trong mắt Minh Tú chẳng đáng vào đâu mặc dù tu vi nàng thấp hơn, chỉ là Nguyên Sư Sơ tinh tương đương với Đấu Sư Sơ tinh, đủ thấy nàng kiêu ngạo tới cỡ nào.
“Thiếp biết căn cứ Hắc Hổ Trại ở chỗ nào.”, Thiến Băng Vân nói.
Nàng lớn lên từ nhỏ tại đây đương nhiên biết căn cứ Hắc Hổ Trại ở đâu, với lại bọn chúng cũng không che dấu nữa.
“Được! Nàng với ta tới đó.”, hắn nói.
Minh Như hơi lo lắng:”Vậy có được không?”
“Yên tâm đi! Ta và Băng Vân đi diệt Hắc Hổ Trại. Các nàng xử đẹp Hắc Kiếm Trại nữa là ngon rồi. Đỡ kẻ nào gây phiền phức.”, hắn tự tin ra mặt
Chúng nữ gật đầu rồi tất cả cùng hành động.
Căn cứ Hắc Hổ Trại không nằm nơi nào đặc biệt cả, chúng dựng ngay dưới chân một quả đồi nhỏ, rất lộ liễu. Nhưng lại chẳng ai dám tới gây sự bởi thực lực và quân số Hắc Hổ Trại tương đối mạnh vùng ven biển.
Kỳ thực hòn đảo này có thể được xem như một Tiểu Đại Lục rồi vì diện tích quá rộng, giống như một thế giới hoàn toàn tách biệt với đất liền. Càng vào sâu bên trong linh khí càng nồng đậm và nguy hiểm.
Hắc Hổ Trại chỉ dám xưng vương xưng bá rìa rìa ven biển thôi, chứ vào sâu chẳng khác gì tôm tép sâu kiến. Trong đó còn nhiều thế lực mạnh hơn Hắc Hổ Trại vô số lần.
Hôm nay, trước cổng Trại có hai thân ảnh đi tới, một nam một nữ. Nam anh tuấn đẹp trai cùng mái tóc đỏ rực như lửa cắt ngắn gọn gàng. Nữ trông khá xinh đẹp khoác tay nam nhân. Nhìn qua thấy không cân xứng cho lắm. Chính là Minh Tuấn và Thiến Băng Vân.
Vài tên Hắc Hổ Trại canh cổng nhíu mày.
“Nay lại có kẻ dám tới Hắc Hổ Trại chúng ta.”
“Nhỡ người ta tới xin ra nhập thì sao?”
Một tên hướng đôi nam nư quát to:”Đến đây có việc gì?”
Rất lớn lối, câu nói chẳng có chủ ngữ, tỏ rõ ý khinh thường, vô cùng khó chịu.
Thiến Băng Vân hừ lạnh một cái, vài tên canh cống cũng dám to tiếng, đôi mắt lóe ra hàn mang đậm đặc. Tu vi Đấu Sư Sơ tinh dâng trào, Đấu khí tụ ngưng tụ, một tay hóa chưởng đẩy mạnh tới vài tên canh cổng.
Mấy tên kia mặt biến sắc, chưa kịp la hét kình phong đáng sợ đã ập tới đánh bọn chúng bay ngược, thổ huyết liên tục, người đầm đìa máu tươi, chết luôn.
Vài tên canh cổng tu vi Đấu Sĩ Trung tinh không chịu nổi một chưởng của Thiến Băng Vân.
Nàng rất e dè Hắc Hổ Trại đấy nhưng kẻ nào dám ngông cuồng trước mặt phu quân mình đều phải chết.
Thành viên Hắc Hổ Trại nghe được động tĩnh liền chạy ra, chúng thấy đồng bọn mình bị giết thì tức giận, giương vũ khí chỉ thẳng mặt Thiến Băng Vân và Minh Tuấn hét to lên:
“Lớn mật! Hai ngươi là ai dám giết người Hắc Hổ Trại chúng ta.”
Một tên Đấu Sư Trung tinh không thèm nghe đối phương trả lời, nắm chặt chiến rìu xông ngay tới, hướng đầu người thanh niên tóc đỏ bổ xuống.
“Cút!”
Bàn tay Minh Tuấn bốc cháy Viêm Thú Thánh Diễm hai màu đỏ và đen đan xen, vung chưởng vào lưỡi rìu.
Phừng!
Ngọn lửa lan tỏa nung chảy chiến rìu ra, bao trùm lên tên Đấu Sư Trung tinh thiêu thành hư vô.
Đám còn lại nhìn thấy vậy sợ ngây người. Hắn cười lạnh tung chưởng, Viêm Thú Thánh Diễm tràn đến diệt sát cả đám. Nháy mắt năm mươi tên Hắc Hổ Trại chết đi.
Thiến Băng Vân vẻ mặt tự hào khoác tay hắn càng thêm chặt.
Hai người bình thản ung dung bước vào trong Trại địch.
Đòn vừa rồi chỉ là hai chưởng rất bình thường, chưa mang theo cái gì cả, đơn giản vung tay giết địch.
Ngay lập tức cả Hắc Hổ Trại sôi trào nhao nhao tức giận cầm vũ khí xông tới.
Với ưu thế về ngọn lửa có sức mạnh khủng khiếp và phạm vi công kích rộng, Minh Tuấn mỗi lần đánh ra một chiêu hàng chục tên bị thiêu cháy. Một bên Thiến Băng Vân như hổ nhập bầy dê tàn sát hết thảy.
Hắn nhận thấy rằng Hắc Hổ Trại chủ yếu toàn kẻ có thực lực Đấu Sĩ là đông, Đấu Sư Sơ tinh đến Đấu Sư Trung tinh hơn trăm tên, vậy thôi. Cấp cao hơn chắc thuộc cao tầng Hắc Hổ Trại.
Quả nhiên, vài phút sau một tiếng quá như cuồng nộ, giận dữ truyền ra:
“Kẻ nào dám vào căn cứ Hắc Hổ Trại hoành hành?”