Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Chờ Long Tiểu Vân gấp không chờ nổi cáo lui, Tô Kết bưng chung trà trước mặt lên. Chỉ thấy nước trà trong chung đỏ thẫm như máu nhưng lại trong suốt mà thanh triệt, có một mùi hương kỳ lạ bá đạo quanh quẩn không tan. Còn chưa vào miệng đã biết là trà ngon cực phẩm.
Tô Kết nhấp một ngụm, nước trà mùi vị cực nhạt, chỉ cảm thấy nuốt xuống không phải nước trà, mà là hương trà. Đến cả phế tạng đều bị thấm ướt, làm người ta bỗng chốc cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Trà ngon.” Tô Kết thật lòng khen, với anh trà vốn chỉ là đồ vật giải khát, nhưng qua thời gian dài ở cạnh Hoa Mãn Lâu, anh cũng nếm được chút hương vị trong đó, cũng có thể uống ra ngon hay dở.
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đây là gốc Nham Trà Ngũ ca vô tình phát hiện cách đây ba năm trên một vách núi khi đang ra ngoài buôn bán, sinh trưởng đã hơn 200 năm. Vì cây trà này, Ngũ ca đã mua cả ngọn núi về, dốc lòng vun trồng chăm sóc, mỗi năm cũng chỉ được ba bốn lạng trà, năm nay tất cả đều đưa tới chỗ ta.”
Tô Kết sâu kín thở dài: “Niềm vui của kẻ có tiền, ta vĩnh viễn cũng không hiểu được.”
Hoa Mãn Lâu lập tức nhịn không được bật cười: “Nhưng ta chưa từng thấy dáng vẻ ngươi thiếu tiền.”
Tô Kết lại nhấp một ngụm trà, cười nói: “Thì cũng chỉ dựa vào tiền đánh bạc thắng được mới có thể duy trì cuộc sống.”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Ngươi cứ chắc chắn mình sẽ thắng à?”
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta thắng đi.” Tô Kết cười đến mặt đầy xấu xa: “Nếu không ta sẽ phải ăn vạ nhà ngươi, xơi cơm nhà ngươi, uống trà nhà ngươi, còn muốn ngủ giường nhà ngươi.”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Có gì không thể?”
Tô Kết: “Ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”
Hoa Mãn Lâu: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Tô Kết: “Ta muốn dựng một tấm bảng trước cửa nhà ngươi, phía trên viết: Nơi này người đẹp, nhiều tiền, mau tới.”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ngươi có thể thử một lần.”
Âm điệu Tô Kết hơi cao lên: “Ngươi nghĩ ta không dám?”
Hoa Mãn Lâu hỏi lại: “Trên đời này còn có chuyện ngươi không dám làm hả?”
Tô Kết cúi đầu trầm tư một lát: “Có.”
“Chuyện gì?”
Anh nhìn Hoa Mãn Lâu, cảm xúc trong mắt biến ảo: “Thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Thiêu thân lao đầu vào lửa lừng lẫy biết bao, ngu xuẩn cỡ nào, Tô Kết tự hỏi mình làm không được. Nếu suy đoán của anh là thật, nếu anh thật sự có suy nghĩ bất kham với Hoa Mãn Lâu, anh tuyệt đối không thể bỏ mặc chính mình, nếu không chẳng những không tốt cho anh mà còn sẽ hại Hoa Mãn Lâu.
Cho dù Tô Kết có cứng đầu hơn nữa, cũng sẽ không ngoan cố trong việc này, bởi vì trong đó có một số khó khăn đã không phải sức người có thể thay đổi được.
Chẳng hạn như, bản thân anh cũng không biết rõ mình có thể sống được bao lâu, dù sao chắc chắn phải hơn một hai trăm năm.
Lại ví như, ngộ nhỡ không cẩn thận bị ý chí thế giới này nhận ra được sức mạnh của anh vượt xa giới hạn trên, anh rất có khả năng sẽ bị cưỡng chế đạp vỡ hư không.
Kìm nén sự bất lực và chua xót trong lòng, ánh mắt Tô Kết dần tối sầm, xem ra có một số việc đã không thể trì hoãn thêm nữa.
Theo thời gian từng ngày trôi qua, ngày của trận quyết chiến được mọi người mong đợi cuối cùng cũng đến. Mặc dù chỉ có số ít người nhận được đoạn băng mới có thể đi vào hoàng cung, nhưng những người khác cũng không rời đi, bọn họ đều đang đợi một kết quả, đợi hai đại tuyệt thế kiếm khách ai có thể sống sót trở ra, cũng đang đợi ván đánh cược kia trần ai lạc định.
Tô Kết ngồi trong biệt viện cũng đang đợi, chẳng qua không giống với những người khác, anh đang đợi người chết.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ từ xa tới gần, sau đó Lục Tiểu Phụng thở hồng hộc ôm một người từ trên nóc nhà đáp xuống, hắn vừa thở dốc vừa nói với Tô Kết: “Ta tới đây, nhanh lên!”
Tô Kết tập trung nhìn vào, người hắn ôm trong ngực là Diệp Cô Thành không còn hơi thở, bộ y phục trắng như tuyết trước ngực y bị nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt, Tô Kết nhận lấy thi thể Diệp Cô Thành, nhẹ giọng nói: “Hắn quả nhiên đã thua.”
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt phức tạp nói: “Hắn lẽ ra có thể thắng.”
Vừa dứt lời, một bóng người cũng mặc bạch y dừng lại trong viện. Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt băng hàn, ngữ khí có hơi tức giận: “Giao cho ta.”
Tiếp đó lại có rất nhiều bóng người lần lượt xuất hiện, Tô Kết ôm cơ thể Diệp Cô Thành hờ hững nói với Lục Tiểu Phụng: “Ngươi ngăn cản bọn họ.”
Lục Tiểu Phụng nghe vậy cười khổ không thôi: “Ngươi có hơi xem trọng ta quá rồi.”
Tô Kết đi tới trước mặt Hoa Mãn Lâu, áy náy nói: “Đêm nay ta đã gây rắc rối cho ngươi rồi.”
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu: “Không sao, ngươi so với Lục Tiểu Phụng còn kém hơn một chút.”
Tô Kết do dự một lát, vẫn hơi xa cách mở lời: “Cảm ơn.”
Nói xong xoay người bước vào gian phòng của mình, ngăn cách tất cả sóng ngầm mãnh liệt ngoài cửa.
Anh đặt cơ thể Diệp Cô Thành lên giường, cơ thể này vẫn còn ấm, nếu không phải lồng ngực không hề phập phồng cùng với vết máu trên y phục, Diệp Cô Thành dường như chỉ đang ngủ.
Tô Kết đứng bên mép giường nhìn một lát, sau đó từ trong ngực lấy ra hai món đồ, một vật là vòng tay Chủ Thần, một vật khác là tấm thẻ kim loại mỏng.
Thẻ kim loại này có kích thước bằng bài Poker, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp lộng lẫy, tạo thành một trận pháp kỳ lạ. Ở trung tâm trận pháp có tử khí màu đen bao quanh một thân hình cao lớn mặc áo choàng đen, áo choàng trống rỗng, cái bóng dưới mũ áo để lộ hàm dưới âm u lạnh lẽo của đầu lâu, trong cổ tay áo rộng thùng thình vươn ra hai cánh tay bằng xương trắng, tay trái cầm một chiếc lưỡi hái rất lớn, tay phải nâng một đám ma trơi màu xanh nhạt, trông có vẻ tà ác và huyền bí.
Tử Thần bài, đây là đạo cụ quý giá nhất Tô Kết có được, tác dụng là phục sinh mục tiêu tử vong trong vòng nửa giờ, đồng thời truyền tống mục tiêu về không gian Chủ Thần sau một phút.
Thường ngày Chủ Thần không cung cấp bất kỳ chức năng và đạo cụ hồi sinh nào. Tô Kết đã trải qua rất nhiều thế giới nhưng hầu như chưa từng nhìn thấy đạo cụ phục sinh. Muốn chết rồi sống lại còn khó hơn trường sinh bất tử, phương pháp duy nhất để có được đạo cụ phục sinh mà anh biết chỉ có một: Rút thăm trúng thưởng.
Những luân hồi giả lăn lộn đến cấp cao đều biết, trong giải thưởng của Chủ Thần chỉ có ba đạo cụ hồi sinh, xác suất trúng thưởng vào khoảng 0.0001%. Âu hoàng cũng không xứng có được đồ vật này, tất cả mọi người nhất trí cho rằng rút trúng nhất định là Âu thần.
(Âu hoàng = may mắn >< Phi tù = xui, đen.)
Thân là vua của tù trưởng Châu Phi, Tô Kết luôn rất có giác ngộ tự hiểu lấy mình, chưa bao giờ dùng tích phân có hạn vào mớ giải thưởng rút thăm vô hạn đó. Chẳng qua có một ngày đổi xong hết đạo cụ cần thiết thì còn thừa lại ít tích phân, anh bèn tiện tay rút một phát, giây tiếp theo kim quang chói mắt bao phủ toàn bộ quảng trường Chủ Thần. Trong một tràn tiếng chết tiệt, tất cả mọi người bị anh đạp lên mặt, nếu không phải không có biểu ngữ chuyển động hay âm thanh thông báo, anh chẳng biết sẽ bị bao nhiêu người đuổi giết.
Có đạo cụ phục sinh đồng nghĩa với có thêm một cái mạng, cho dù là đại lão xếp hạng ba trở lên khi ấy cũng phải điên cuồng vì nó.
Mỗi lần tiến vào thế giới nhiệm vụ cũng chỉ có thể đem theo ba món đạo cụ, từ đó về sau, tấm Tử Thần bài này trở thành vật phẩm cần thiết và quan trọng nhất của anh.
Nhưng bây giờ anh đã không cần nữa, bởi vì bất luận thế nào anh cũng không muốn trở về không gian Chủ Thần. Hơn nữa là một đồ vật có khả năng kết nối với không gian Chủ Thần giống như chiếc vòng tay kia, với anh mà nói là một tai hoạ ngầm cực lớn. Bởi vì anh không biết một ngày nào đó Chủ Thần có thể định vị tọa độ của thế giới này thông qua hai món đồ đó, rồi vớt anh quay về hay không.
Vì vậy cách tốt nhất là trước khi Chủ Thần phát hiện, đưa cho nó một người để gửi về, người bình thường không đáng cho anh sử dụng đạo cụ này, Diệp Cô Thành hay Tây Môn Xuy Tuyết miễn cưỡng đáng giá.
Anh cẩn thận rút ra một tia tinh thần lực kích hoạt Tử Thần bài, nháy mắt trận văn trên mặt thẻ vặn vẹo như đang sống, sau đó tấm thẻ soạt một cái bay đến giữa không trung, ở trong mắt Tô Kết dần dần hóa thành bột phấn lấp lánh ánh đỏ. Những bột phấn này dịch chuyển, khuếch tán, từ từ tạo thành một trận pháp không khác gì trên thẻ bài.
Trận pháp chậm rãi xoay tròn, đằng sau dường như được kết nối với một khoảng không vô định, chốc lát sau một bàn tay khớp xương lành lạnh từ trận pháp vươn ra, sau đó là tay áo màu đen, rồi một cái đầu lâu trụi lủi thò ra.
Tô Kết:???
Tư thế lên sân khấu kiểu gì đấy?
Anh chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã thấy một bàn tay bằng xương trắng khác cũng duỗi ra, tiếp đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Kết, sinh vật nghi ngờ là Tử Thần này bắt đầu bò ra ngoài. Nó bò rất chậm, như đang vô cùng cố sức, Tô Kết nhìn một màn giống khó sinh này gân xanh trên trán giật giật.
Món đồ chơi hố cha gì đây, may mắn không phải bản thân anh dùng, bằng không nói không chừng chờ anh hoàn toàn lạnh rồi, thứ này còn chưa có bò ra đâu!
Vì để tránh làm lỡ thời gian cứu Diệp Cô Thành, Tô Kết lạnh mặt vươn tay cách áo choàng đen bắt lấy xương bả vai của nó, giống như nhổ củ cải kéo nó ra ngoài. Sau khi bộ xương khô đứng vững còn cùm cụp cùm cụp khép mở miệng với anh, như đang nói lời cảm ơn.
Tô Kết vẻ mặt thẫn thờ, chỉ Diệp Cô Thành trên giường, lời ít ý nhiều ném xuống hai chữ: “Cứu hắn.”
Bộ xương khô gật gật đầu, sau đó nâng tay phải lên, một đám ma trơi màu xanh nhạt từ lòng bàn tay nó bùng lên, nó nâng tay cầm ma trơi tới trên ngực Diệp Cô Thành. Ma trơi màu xanh tựa như chất lỏng chảy xuống người y, sau đó lấy thế lửa cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng lan khắp toàn thân Diệp Cô Thành, bao lấy cả người y trong ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Tô Kết đã từng nghe thấy một cách nói, ngọn lửa Tử Thần có thể thiêu huỷ linh hồn, cũng có thể đốt cháy tử vong.
Rất nhanh, lồng ngực Diệp Cô Thành vốn dĩ không chút động tĩnh bắt đầu hơi phập phồng, sắc mặt trắng bệch cũng có thêm tia huyết sắc. Ngọn lửa bao lấy y càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn dập tắt, cùng lúc đó, ngón tay Diệp Cô Thành giật giật, sau đó chợt mở mắt.
Tô Kết: “Chào buổi tối.”
Bộ xương khô: “Cùm cụp.”
Diệp Cô Thành lập tức nhớ lại những chuyện trước đó, cũng nhớ tới một kiếm đâm thủng tim y của Tây Môn Xuy Tuyết, y bỗng nhiên ngồi dậy, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Kết cùng với thứ…… Quỷ quái sau lưng hắn.
Tô Kết khẽ mỉm cười: “Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, nhưng ta không có thời gian giải thích cho ngươi.”
Bộ xương khô: “Cùm cụp.”
Tô Kết: “Tất cả đáp án, mai sau ngươi đều sẽ biết.”
Bộ xương khô: “Cùm cụp.”
Tô Kết trầm mặc một lúc, hung ác quát sinh vật không phải người kia: “Ngươi câm miệng!”
Bộ xương khô: “…… Cụp.”
Cái thứ đồ chơi hố cha gì đây, còn muốn cho bản thân thêm đất diễn!
Vào lúc này một tiếng “Tích –” thật dài bất chợt vang lên trong phòng.
Tô Kết đột nhiên quay đầu nhìn lại, bèn trông thấy vòng tay Chủ Thần để ở một bên đang lập loè ánh sáng xanh biếc, hơn nữa tần suất chớp tắt đang không ngừng tăng tốc.
Tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn, cùng lúc đó thời gian một phút đã đến. Tử Thần đội mũ áo choàng lên, vung ra một màn sương đen ngưng tụ thành xiềng xích móc lấy cổ Diệp Cô Thành, bất thình lình lôi y qua, tiếp đó áo choàng đen mở ra, bao phủ Diệp Cô Thành vào bên trong, chỉ để lộ đầu và một bàn tay.
Tô Kết cầm vòng tay Chủ Thần ném về phía Diệp Cô Thành, lớn tiếng kêu lên: “Diệp thành chủ bắt lấy!”
Diệp Cô Thành phản xạ có điều kiện dùng tay bắt được cái vòng, lúc này một giọng nói máy móc vang lên: “Thiết bị đầu cuối đã khởi động lại……”
Rồi sau đó vòng tay đột nhiên mở rộng một vòng, tròng lên cổ tay Diệp Cô Thành: “Xác nhận thông tin thân phận…… Số hiệu 5942359…… Thông tin không đúng……”
Đột nhiên một chiếc lưỡi hái khổng lồ xuất hiện trên bàn tay trái trống rỗng của Tử Thần, nó trở tay cắt một nhát, một vết nứt không gian liền xuất hiện trước mặt, nó đi lên một bước nháy mắt không còn tung tích.
Vòng tay: “Lỗi không xác định…… Thử lại……”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hehe, ta đã lái một chiếc xe Tử Thần tiễn Diệp Cô Thành đi rồi.
Ngoài ra, xin mọi người cho A Kết của chúng ta một cơ hội hấp hối giãy dụa.