Buổi trà chiều kết thúc, mọi người dần về hết, chỉ còn lại một mình Nhược Hy ở lại đó.
Cô vẫn đang chờ tài xế đến đón, rõ ràng đã nói là sáu giờ chiều sẽ có mắt nhưng cô chờ đã hơn mười phút cũng không thấy ai.
Nhược Hy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, mây đen kéo đến một lúc một dày hơn.
Quả nhiên, chỉ chốc sau, một cơn mưa ào ạt như trút nước đã kéo đến.
Mưa cứ rơi mù mịt, hạt ngả, hạt nghiêng khiến cô không nhìn rõ được phía trước, cô đứng dưới mái hiên cố nhìn rõ hơn nhưng dường như không nhìn thấy tài xế đến mà chỉ có những chiếc xe, những dòng người chạy lướt qua.
Mưa càng lúc càng một lớn, làm cho không khí trở nên lạnh dần, Nhược Hy quay người, định vào trong chờ thì đột nhiên có một chiếc xe chạy đến, dừng lại ở chỗ cô.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe, đó không phải là chiếc xe lúc chiều đã chở cô đi.
Đến khi người trong xe hạ kính xuống, một gương mặt điển trai xuất hiện thì cô mới hoàn hồn.
“Lên xe!”
Người trong xe là Lôi Kình Vũ, cô nhìn thấy anh ta thì liền lùi lại phía sau.
“Tại sao lại là anh?”
“Tài xế đi được nửa đường thì xe chết máy, trời lại đổ mưa to, nên ba tôi ông ấy kêu tôi đến đón cô.”
Thấy cô cứ đứng mãi ở đó chần chừ không chịu lên xe anh lại bực bội lên tiếng: “Sợ tôi đến vậy à? Lên xe tôi thì cô sẽ chết hay gì?”
“Tôi không muốn lên xe của anh.” Cô nói nhỏ nhưng anh lại có thể nghe rõ từng chữ.
“Ơ hay! Cô tưởng là tôi muốn đến đây đón cô lắm sao? Không lên chứ gì? Được. Vậy thì cô ở đây ngắm mưa đi.” Nói xong, anh liền cho xe chạy đi không chút do dự.
Nhưng một lúc sau, khi anh nhớ lại dáng vẻ run rẩy vì lạnh của cô, rồi còn cả chiếc váy mỏng manh mà cô đang mặc thì anh lại bực mình quay đầu xe lại.
“Chậc! Đúng là phiền phức.”
Nhìn thấy anh quay lại, cô có chút bất ngờ.
Nhưng lần này anh không hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp đi xuống tống cô lên xe, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Khi đóng cửa xe lại, anh liền nhoài qua người của cô khiến cô sợ hãi.
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Ngậm miệng lại!” Anh giúp cô thắt lại dây an toàn nhưng cô lại nhắm chặt hai mắt, tay siết chặt vào váy, và anh đã nhìn thấy điều đó. Anh nhếch mép và dùng tay bóp chặt cằm cô: “Cô nghĩ tôi sẽ hôn cô? Có phải cô đánh giá bản thân mình cao quá rồi không? Cô cho rằng cô có sức hút đến mức đó à?”
Anh nở nụ cười đầy mùi giễu cợt rồi hất cằm cô ra: “Bớt ảo tưởng lại đi, cô cũng chỉ là một món đồ chơi của ba tôi, nhưng đã bị tôi… chơi nát rồi.”
Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối, cũng chính ba chữ này khiến cô vô cùng ngột ngạt và khó thở. Cô không ngờ bây giờ mình lại trở thành một người phụ nữ hèn hạ đến vậy, có thể khiến người khác lấy ra chà đạp bất cứ lúc nào.
Cả đoạn đường về nhà, Nhược Hy không nói lời nào, Lôi Kình Vũ cũng không có hứng nói chuyện với cô.
Nhưng mà hôm nay cô cảm thấy anh có gì đó rất lạ, còn trầm mặc hơn cả thường ngày, vô cùng đáng sợ.
Khi về đến Lôi gia, mưa cũng đã giảm dần, anh không nói gì mà bước xuống xe trước, Nhược Hy cũng nhanh chóng đi theo sau.
Lúc này Lôi Chí Hào đang ngồi ở sofa xem tin tức, vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười dịu dàng: “Về rồi sao?”
Ông ta vỗ vỗ lên đùi mình, ý muốn cô ngồi lên.
Nhược Hy ngoan ngoãn bước đến ngồi lên đùi ông ta còn ông ta thì ôm lấy eo của cô, nhỏ giọng hỏi: “Đi uống trà cùng mấy vị phu nhân đó có vui không?”
Nhược Hy không đáp lại mà chỉ gật đầu.
“Nhưng sao tôi không thấy điều đó trên gương mặt em vậy? Bọn họ bắt nạt em hay là nói gì khiến em không vui?”
“Không… không có, chỉ là… hình như em cảm thấy mình không hợp với bọn họ cho lắm, bọn họ cũng không thích em.”
“Vậy thì sau này không cần đến đó nữa, cứ từ chối hết là được. Còn nếu em cảm thấy buồn chán, khi nào rảnh, tôi sẽ cùng em đi mua sắm. Được không?”
Ông ta vô cùng cưng chiều cô, tay lúc nào cũng ôm lấy eo cô, vuốt ve mái tóc của cô, khiến cô có cảm giác như bản thân là một người vợ hạnh phúc nhất.
Nhưng chỉ có cô mớ biết được là bản thân cảm thấy áp lực thế nào, vì những thứ này không thuộc về cô, và cô cũng không muốn sống cuộc sống nhàm chán này.
Ấy vậy mà lại có người nghĩ cô không có liêm sỉ, hèn hạ và đê tiện. Người đó luôn tìm cách hành hạ cô, nhục mạ cô, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng chứa đầy sự lưu manh và biến thái.
Người đó chính là muốn đưa cô xuống địa ngục, muốn cô phải trở thành một thú vui không hơn không kém. Không ai khác là Lôi Kình Vũ.
Nhìn thấy cảnh Lôi Chí Hào âu yếm cô, anh càng tỏ ra khinh thường và căm phẫn, anh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ lên lầu.