Bánh Quy Amoxicillin

Chương 10



❝Bánh ngọt Amoxicillin.

— Viên Amoxicillin thứ mười: “Tôi chỉ cần gặp anh là được.”

;;;

Lý Gia Thành cảm tưởng, Quan Cạnh phát điên rồi.

Đầu tiên vô cớ đấu 1V1, khiến cậu thua thảm hại; sau đó trận 3V3, Quan Cạnh như tiêm máu gà, chạy nhanh hơn, ẩn nấp linh hoạt hơn, rê bóng tinh xảo hơn, thậm chí ném rổ cũng phải đứng ngay vạch ba điểm cách xa hai mét, và điều không thể chấp nhận nhất chính là cậu ta vẫn ném vào (!). Nếu cứ duy trì trạng thái này đến suốt trận, Lý Gia Thành có lẽ sẽ nghĩ, “Ờ. Thằng khứa này bị kích thích, muốn tìm cách xả ra”. Nhưng vấn đề ở đây, kể từ khi Phó Tam Sinh vào sân, Quan Cạnh như biến thành Máy Chuyền Bóng, hoặc là chuyền cho Phó Tam Sinh, hoặc là giật bóng từ người khác chuyền đến Phó Tam Sinh.

Quan Cạnh ơi là Quan Cạnh, cậu mở to mắt nhìn cho rõ hộ tôi! Anh Tam của cậu không cùng đội với cậu! Mắt chó hợp kim titan của cậu bị tôi và Phùng Nghị làm mù rồi ư?!

Phó Tam Sinh rõ ràng cũng thấy bất ổn. Anh chủ động hô tạm dừng, gọi Quan Cạnh sang một bên nói gì đấy. Quan Cạnh mải nhìn anh chằm chằm, vừa cười bẽn lẽn vừa gật đầu, trông ngoan phải biết.

Lý Gia Thành nheo mắt, Quan Cạnh hôm nay cứ là lạ.

Nếu cú sốc trước việc mình thích đàn ông chưa qua, thì mức độ thất thần đáng lẽ phải giảm mạnh mới đúng? Nhưng vì sao từ khi Phó Tam Sinh đến, cậu ta trước thì hệt như con công huênh hoang xòe đuôi, sau thì giống tên ngốc chỉ biết lấy lòng người khác một cách mù quáng?

Và…

Này, Quan Cạnh. Cậu nhìn anh Tam của cậu nhiều lắm rồi đấy, trên mặt anh ấy nở hoa chắc?

Lý Gia Thành uống hớp nước, đột nhiên nhớ tới những gì Quan Cạnh đã nói trước khi Phó Tam Sinh đến, “Khoan bàn tới tôi có thích con trai hay không, dù thích thì cũng phải…”. Nửa câu sau Quan Cạnh chưa nói hết, Lý Gia Thành vốn không để ý, song nhìn tình hình hiện tại, vế sau e là không phải những tính từ miêu tả người đàn ông mà cậu ta sẽ thích, nó có vẻ như… là một cái tên cụ thể?

Quaooo, một bí mật kinh thiên động địa nhé Quan Cạnh.

Năm giờ ba mươi, mọi người kết trận cuối cùng tại đây. Khi ra khỏi sân vận động, Lý Gia Thành không đi cùng bạn bè mà chạy về phía Quan Cạnh và Phó Tam Sinh. Cậu ta hỏi, vẻ tùy ý: “À anh Tam, anh kết hôn chưa?”

Quan Cạnh dừng bước, giành nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Thì tán dóc thôi?” Lý Gia Thành liếc nhìn Quan Cạnh, đoạn nhìn Phó Tam Sinh. “Anh Tam lớn hơn chúng ta mấy tuổi, hỏi chuyện kết hôn hay chưa vốn dĩ rất bình thường mà?”

Phó Tam Sinh thoạt nhìn cũng không phản cảm mấy: “Không vội. Tìm được một nửa trước, rồi nghĩ tới cũng chưa muộn.”

“Anh vẫn còn độc thân à? Vậy để tôi giới thiệu bạn cho anh ha.” Lý Gia Thành nháy mắt. “Tôi có vài người em họ, đâu đó cũng phải có một người thích hợp chứ.”

Phó Tam Sinh toan lịch sự từ chối, thì Quan Cạnh bỗng nắm lấy cánh tay Lý Gia Thành, kéo cậu ta đến hàng cây bên kia đường.

Quan Cạnh trầm giọng: “Hôm nay cậu sao vậy!”

Lý Gia Thành chớp mắt: “Sao là sao?”

“Khi không cậu giới thiệu bạn với anh Tam làm gì?” Quan Cạnh cau mày. “Cậu có thân mấy với anh Tam đâu.”

“Giờ chưa thân, không đồng nghĩa sau này cũng vậy. Hơn nữa, tôi muốn tìm bạn gái cho anh Tam, giúp anh ấy thoát kiếp FA để tận hưởng cuộc sống tình yêu ngọt ngào. Là bạn của anh ấy, cậu đáng lẽ phải ủng hộ cách làm của tôi chứ?”

Quan Cạnh cứng họng: “Vậy… Tôi cũng muốn có cuộc sống tình yêu ngọt ngào, sao cậu không giới thiệu cho tôi?”

“Ai nói tôi không giới thiệu cho cậu?” Lý Gia Thành nháy mắt. “Trường tôi nữ nhiều nam ít, nữ sinh độc thân càng nhiều hơn. Cậu nói cho tôi biết mẫu người mình thích đi, tôi gửi qua WeChat cho?”

“Tôi nói thế thôi.” Quan Cạnh đẩy cậu ta. “Ai mượn cậu giới thiệu.”

“Tôi không lo cũng sẽ có người khác lo. Anh Tam đã không còn trẻ, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình. Còn cậu, chẳng lẽ cứ độc thân hoài sao? Tôi nói đúng không?”

Quan Cạnh mím môi, hàng mày càng cau chặt hơn.

Biết đủ thì dừng. Lý Gia Thành nói với Phó Tam Sinh, rằng có thể liên hệ mình bất cứ lúc nào nếu anh có nhu cầu tìm bạn, sau đó chào tạm biệt hai người rồi chạy về chỗ các bạn cùng nhóm.

Trên đường về nhà.

Quan Cạnh trông có vẻ ỉu xìu, đi đứng cũng chẳng chịu nhìn đường. Phó Tam Sinh trầm ngâm quan sát cả lúc, đoạn hỏi: “Quan Cạnh, cậu buồn gì ư?”

Quan Cạnh thấp giọng: “… Không, tôi không buồn. Tôi hơi đói thôi.”

“Vậy lát nữa xuống cầu Quang Minh đi, ở đó có chợ tự phát. Cậu muốn ăn gì cứ mua, miễn là không quá khó tôi đều có thể nấu được.”

Quan Cạnh nghiêng đầu: “Thực ra buổi trưa xào bắp cải và tàu hủ chiên, thêm ít ớt cũng ngon lắm. Nhưng không có thịt, thêm hai món thịt được không?”

“Được, chuyện nhỏ.” Phó Tam Sinh ngậm nụ cười vào mắt, nhìn cậu. “Cậu cũng dễ nuôi thật.”

Quan Cạnh cười khì khì, trông ngố tàu cực. Cậu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đong đầy ý vị của Phó Tam Sinh, mặc dù xung quanh nô nức tiếng nói cười, nhưng cậu có thể nghe rõ từng nhịp đập của mình.

Nhiệt tình, không ngừng nghỉ, như tiếng trống gióng giả.

Ra khỏi chợ rau, Phó Tam Sinh cầm trên tay thêm một túi khoai lang ngoài dự kiến. Có lẽ sau một ngày chọn đi chọn lại, những củ khoai này tương đối nhỏ và nhếch nhác. Giả như Phó Tam Sinh chẳng đột ngột dừng lại trước quầy hàng nói muốn mua, Quan Cạnh thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt.

Cậu hỏi Phó Tam Sinh, có phải mua khoai lang để nấu cháo không. Phó Tam Sinh lại lắc đầu, bảo rằng anh muốn nướng chúng.

Nhà ngoại Quan Cạnh có một lò đất đốt củi, khi còn bé tránh đông đến chơi, cậu từng nhìn thấy ngoại vùi khoai lang vào lửa nấu than hồng, nướng đến khi vỏ cháy đen, nhưng ấy cũng là lúc bùi bùi ngon ngon. Thời gian thấm thoát trôi, những gì cậu thấy nhiều hơn là mấy chiếc xe bán khoai lang nướng trên hè phố vào mỗi dịp đông về; trên đó đặt một cái lò như thùng sắt, đứng từ xa cũng ngửi thấy mùi thơm nóng hổi.

Nhưng Phó Tam Sinh không có củi cũng chẳng có thùng sắt, chẳng nhẽ anh dùng bếp gas đi nướng ư?

Dĩ nhiên là không.

Về đến nhà, Phó Tam Sinh dọn chiếc lò nhỏ trong tủ bếp ra. Anh tranh thủ thời gian làm nóng lò mà đi rửa sạch, lau khô từng củ khoai lang, rồi bọc chúng trong giấy bạc và đặt lên khay nướng. Khi tiếng “Đinh” vang lên, anh cho khoai lang vào lò, sau đó cài nhiệt độ và thời gian.

Quan Cạnh thắc mắc: “Mất bao lâu vậy anh Tam?”

“Chừng bốn mươi đến năm mươi phút.” Phó Tam Sinh vừa nói, vừa bóc lớp lá ngoài cùng của bắp cải cho vào thùng rác. “Đừng canh ở đó nữa, tới rửa rau đi.”

“Vâng, tôi đến ngay đây.”

Phó Tam Sinh lại làm món tàu hủ chiên với bắp cải và thịt lợn cho Quan Cạnh; anh cắt lạp xưởng và cần tây trong tủ lạnh rồi xào lên, cuối cùng là món súp trứng. Quan Cạnh dọn thức ăn lên bàn mà bụng kêu ọt ọt, kiềm lòng chẳng đặng nhót hai miếng thịt, bị Phó Tam Sinh bưng canh đi ra bắt tại trận: “Làm gì đó, ăn vụng hả?”

Quan Cạnh lấy bát canh trong tay anh đặt lên bàn: “Ăn vụng gì chứ, tôi ăn đường hoàng kia mà.” Cậu cười, rồi lại than thở. “Vừa làm ông chủ, vừa biết nấu ăn, vừa biết chơi bóng rổ, vừa biết vẽ nữa… Anh Tam à, anh tuyệt vời thật.”

Phó Tam Sinh cười khẽ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt: “Vậy ngưỡng tuyệt vời của cậu hơi thấp đấy. Trên đời này thiếu gì người hơn tôi, do cậu chưa gặp thôi.”

“Tôi chỉ cần gặp anh là được.” Quan Cạnh đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Tam Sinh. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ biết, trong mắt mình khi ấy chứa đựng những điều gì. “Người ta nói vận may luôn giới hạn ở một mức cố định. Có thể gặp anh, xem ra tôi đã dùng hết vận may của mình, nào còn dư dả cho người khác.”

Phó Tam Sinh sững người, vô thức siết chặt các khớp ngón tay đang cầm thìa.

Siết đến trắng bệch, đến đau nhói.

Anh bỗng cúi đầu tránh tầm mắt Quan Cạnh, vẻ hoảng hốt: “Ăn đi. Đừng nịnh nọt nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.