Thời điểm Ninh Lạc Điềm mặc một bộ váy đơn giản xuất hiện tại bữa tiệc, cả ba người gồm ông Ninh, Ninh Quân Kiều và Phương Nhã đều nhìn cô lắc đầu, thái độ rất không hài lòng.
“Chị đã nói phải ăn mặc thật đẹp vậy mà em vẫn không nghe.” Ninh Quân Kiều khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nghiêm giọng nói: “Vẫn còn 5 phút nữa mới tới 6 giờ, chị đưa em về phòng thay bộ khác.”
Ninh Lạc Điềm tỏ vẻ không quan tâm, bình thản ngồi xuống bàn ăn: “Đều là người trong nhà cả, mọi người thoải mái là được.”
Vừa nói, ánh mắt của cô vừa quan sát xung quanh. Có thể nói bữa tiệc nướng này đều do một tay chị gái cô chuẩn bị, từ thức ăn, nước uống đến cách thức bày trí đều không thể chê vào đâu. Đặc biệt là bữa tiệc này được tổ chức ngoài sân vườn, không khí thanh mát trong lành, ngẩng đầu một cái liền được ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
“Ninh Lạc Điềm.”
“Sao nữa vậy chị?” Ninh Lạc Điềm đưa mắt về phía chị gái, giọng điệu có chút không vui khi bị người khác gọi cả họ lẫn tên như vậy.
“Nói cho em biết, bữa tiệc ngày hôm nay còn có sự góp mặt của một nhân vật vô cùng đặc biệt đấy!”
“Nhân vật đặc biệt? Là ai? Bạn trai chị à? Cuối cùng cũng chịu dẫn về ra mắt rồi sao?” Ninh Lạc Điềm khoanh tay ở trước ngực, hỏi là hỏi như thế nhưng trông cô chẳng có chút nhã hứng nào, bởi vì cô biết Ninh Quân Kiều còn lâu mới công khai danh tính của bạn trai.
Thấy cuộc trò chuyện bắt đầu sôi nổi, Phương Nhã cũng tham gia góp vui: “Cậu đoán sai rồi bạn yêu. Nhân vật đặc biệt mà chị ấy nói thật ra..”
“Là ai mau nói coi?” Ninh Lạc Điềm dần mất đi kiên nhẫn.
Phương Nhã nhướn mày đáp: “Là lớp trưởng của chúng ta đó. Cậu có bất ngờ không hả?”
“Cái gì?” Ninh Lạc Điềm kinh ngạc trừng mắt nhìn chị gái: “Chị à, chuyện này là sao chứ?”
Ninh Quân Kiều đắc ý cười: “Em nghe rồi thì đừng xấu hổ nhé!”
“Xấu hổ..thì xấu hổ. Em muốn nghe.”
Thấy vẻ mặt của con gái hơi căng thẳng, ông Ninh liền vươn tay xoa xoa đầu cô: “Không có gì phải xấu hổ đâu con gái.”
“Vâng.”
Lúc này, Ninh Quân Kiều mới đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại, khi cô bị hai nữ sinh kia doạ đến ngất xỉu, Nghiêm Trạch Viễn là người đã tốt bụng bế cô ra xe. Ninh Quân Kiều vẫn còn nhớ rất rõ:
“Sau khi đặt em vào xe, cậu ấy còn đưa cho chị chiếc điện thoại mà em đã đánh rơi. Chị thừa nhận, nếu chỉ nhìn vào bề ngoài, trông cậu ấy chẳng khác gì một cái máy biết nói cả. Nhưng em phải biết chị gái của em là ai, chỉ với vài chi tiết nhỏ, chị dám tự tin kết luận cái máy đó nhất định có tình cảm với em!”
Nghe chị gái kể lại thực hư sự việc, Ninh Lạc Điềm ngầm cũng đưa một kết luận. Mặc dù chuyện cô bị hai cô nữ sinh kia doạ đến ngất xỉu quả thật có chút mất mặt, nhưng dù sao nó vẫn đáng tin hơn chuyện cái tảng băng có tình cảm với mình.
“Đó chỉ là suy đoán của chị mà thôi. Con người của cậu ấy không đơn giản như chị nghĩ đâu.”
Ninh Quân Kiều lập tức đáp trả: “Đơn giản hay không thì chị không biết, chị chỉ biết người đã giúp đỡ em ở trong rừng chính là cậu ấy.”
“Chuyện, chuyện đó sao chị cũng biết nữa vậy?” Ninh Lạc Điềm hơi ngạc nhiên.
“Haha, chị của em mà.”
Cô nghĩ đi nghĩ lại, người biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua và cũng là người dễ bị mua chuột nhất ở đây chỉ có một mà thôi!
“Phương Nhã, là cậu có đúng không?”
Lần này, Phương Nhã thật sự bị cô nghĩ oan: “Không phải mình đâu.”
Ninh Quân Kiều mỉm cười giải thích: “Không phải con bé đâu, bởi vì chị đã hỏi trực tiếp cậu ấy, hơn nữa chị còn biết cậu ấy không nhận được bất kỳ lời mời nào từ em cả. Chuyện này em định giải thích sao với chị đây?”
Ninh Lạc Điềm khẽ bĩu môi, cả người ỉu xìu như một quả bóng bị xì hơi:
“Sao chị biết em không mời cậu ấy? Thật ra khi còn ở trong rừng, em đã thử mời cậu ấy dùng bữa, kết quả bị cậu ấy phũ phàng từ chối. Chị thấy như vậy vẫn chưa đủ xấu hổ sao?”
Thấy ánh mắt cô đượm buồn, cô bạn Phương Nhã cất giọng an ủi:
“Mình thấy có gì xấu hổ đâu. Nếu cậu đã muốn theo đuổi một ai đó thì nhất thiết phải vứt bỏ sĩ diện, còn chưa kể người đó cũng có tình cảm với cậu từ trước.”
Ninh Quân Kiều vội tiếp lời: “Mọi người à, chúng ta không cần nói nhiều nữa đâu. Bởi vì một lát nữa mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi.”
“Để em xem tên đó có tới hay không..” Dứt lời, cô đứng dậy đi đến chỗ nướng thịt, giọng điệu tràn đầy tự tin: “Hiện tại đã là 6 giờ hơn rồi.”
…
Lúc này, ở một nơi khác, Nghiêm Trạch Viễn đang ngồi bên trong một chiếc Bugatti, trang phục từ đầu tới chân đều là màu đen, bên tai trái có gắn một chiếc tai nghe bluetooth đang sáng đèn.
“Cậu ấy không tới đâu, chúng ta nhập tiệc đi!”
Bên tai cậu vẫn không ngừng truyền đến một giọng nữ ngọt ngào đến tan chảy, ngoài ra còn có âm thanh ‘xèo xèo’ vô cùng bắt tai.
“Thưa ông chủ, lúc nãy có một người phụ nữ đưa cho tôi chai rượu này kèm theo một tờ giấy.”
“Ba, trong đó viết gì vậy ạ?”
“Cậu ấy xin lỗi vì không thể đến, chai rượu này là quà xin lỗi của cậu ấy.”
“Haha, con đã nói rồi mà.”
“Nhưng chai rượu này có tiền cũng chưa chắc mua được đâu con gái.”
“Ba đừng tin người quá, biết đâu chỉ là hàng giả thì sao.”
Lúc này, khoé môi tuấn dật của cậu mới chậm rãi nâng lên: “Đồ ngốc!”