Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn biến mất hai ngày hai đêm, sau khi trở về lập tức bị Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi tra hỏi, tiếc là anh vô cùng kín miệng, nên hai người kia không hỏi ra được gì.
Trạch Mẫn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tập trung tinh thần vào công việc. Công việc của ba người được phân công rõ ràng, Đinh Sĩ Lỗi tìm nguồn hàng và kho hàng, Lí Giang chịu trách nhiệm thông báo tuyển dụng và tìm địa điểm mới cho công ty, Trạch Mẫn chịu trách nhiệm chính về kỹ thuật, nhưng công việc gì anh cũng có mặt. Hôm nay anh đi công tác với Đinh Sĩ Lỗi, ngày mai lại giúp Lí Giang phỏng vấn nhân viên. Nửa tháng sau Triệu Hữu Thời nghỉ hè trở về, địa điểm mới của công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử đã sắp xếp xong.
Địa chỉ mới của công ty vẫn gần tòa nhà Thời Đại, tiền thuê nhà đắt đỏ, diện tích lớn gấp nhiều lần so với trước.
Công ty mới có ba văn phòng, văn phòng của Lí Giang ở vị trí tốt nhất, nhà bếp vẫn được giữ lại, mỗi sáng dì nấu cơm sẽ đến, bên cạnh phòng bếp là phòng uống nước có đầy đủ mọi thứ, tủ lạnh, lò vi sóng, máy pha cà phê. Triệu Hữu Thời đi đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống đặt trong phòng uống nước để cho nhân viên sử dụng.
Trạch Mẫn hiếm khi ở trong văn phòng, anh giữ cho mình một bàn làm việc trong khu vực của nhân viên, phần lớn thời gian anh đều làm việc ở đây. Triệu Hữu Thời pha xong cà phê bưng đến cho anh, Trạch Mẫn ngước mắt, ánh mắt hai người giao nhau, im lặng trao đổi.
“Buổi tối cùng ăn cơm nhé?”
“Không được, chị em sẽ hỏi.”
“Vậy anh đến nhà em ăn!”
“Anh dám!”
Triệu Hữu Thời trừng anh, kết thúc cuộc nói chuyện, ngẩng đầu ưỡn ngực vội vàng đi chỗ khác.
Ba vị nguyên lão lớn của công ty là bọn Lí Giang, Triệu Hữu Thời miễn cưỡng được tính là vị thứ tư, cô nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm nhiều nhất. Tuy không hiểu về nghiệp vụ mới, nhưng cô hiểu rõ tình hình của công ty hơn so với bất cứ nhân viên nào, bởi vậy cô tạm thời giữ chức quản lý đi phỏng vấn với Lí Giang, thành lập hồ sơ của nhân viên mới, phụ trách chi tiêu hàng ngày của công ty.
Hôm nay Lí Giang vẫn còn đang gọi điện thoại trong phòng, Triệu Hữu Thời ra ngoài phòng khách trước, người phỏng vấn vừa tốt nghiệp năm nay, họ Lý, sơ yếu lí lịch không có mấy ghi chép, Triệu Hữu Thời nói: “Tôi họ Triệu, cô có thể gọi tôi là chị Triệu. Cô Lý, năm nay cô mới tốt nghiệp, còn chưa có kinh nghiệm làm việc, vậy cô có hiểu rõ về công việc trợ lý không?”
Cô Lý: “Lãnh đạo dặn gì thì trợ lý làm cái đó?”
Triệu Hữu Thời: “Đinh tổng của công ty chúng tôi chủ yếu phụ trách nghiệp vụ đàm phán hợp đồng, thường xuyên phải đi công tác, trợ lý phải chịu trách nhiệm sắp xếp lịch trình cho mọi người, chính là đặt trước khách sạn, lộ phí chi tiêu còn cả ăn uống bình thường nữa. Cô còn phải làm tốt việc ghi chép biên bản hội nghị, và tất cả ghi chép khi đi công tác bên ngoài. Đúng rồi, cô có bằng lái xe chưa?”
Cuối cùng cô Lý cũng thở phào: “Có, tôi có bằng lái xe.”
Không ngờ Triệu Hữu Thời lại hỏi: “Có bằng lái, vậy đã từng lái xe chưa?”
Cô Lý sửng sốt, ấp úng: “Mới thi bằng lái năm ngoái, nhưng còn chưa có cơ hội lái xe.”
Triệu Hữu Thời cười tít mắt: “Không sao, chuyện lái xe có thể luyện tập.”
Cô cúi đầu ghi chép, lại gạch gạch xóa xóa, cô Lý không nhìn được bản ghi chép của cô, đành phải quan sát Triệu Hữu Thời. Triệu Hữu Thời buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cổ thon dài, làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, ăn mặc đơn giản, nhưng nhìn thế nào cũng không lớn hơn cô ta, càng không giống một người chuyên nghiệp.
Triệu Hữu Thời ghi chép xong nói: “Chúng tôi không yêu cầu đối phương cần phải có kinh nghiệm làm việc với công việc này. Chúng tôi chịu nhận sinh viên tốt nghiệp năm nay, kinh nghiệm có thể dần dần tích lũy, nhưng phải chịu được vất vả, có thể chạy ngược chạy xuôi theo mọi người, nói chuyện hào phóng khéo léo, không mất bình tĩnh, cẩn thận bạo gan, lúc cần thiết có thể tự mình ra mặt xử lý vấn đề, giúp đỡ Đinh tổng hoàn thành tất cả công việc. Mỗi tuần công ty nghỉ ngơi một ngày rưỡi, nhưng chiều thứ bảy chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động tập thể, bồi dưỡng tinh thần tập thể, ví dụ như ca hát, leo núi, ăn BBQ. Tình hình bên chúng tôi chính là như vậy, cô còn muốn hỏi gì không?”
Câu cô Lý muốn hỏi tương đối nhạy cảm, tạm thời không dám lên tiếng, Triệu Hữu Thời híp mắt cười: “Cô muốn hỏi phúc lợi tiền lương sao? Tôi vừa mới nói không cần mất bình tĩnh, hào phóng khéo léo là được. Tiền lương thử việc ba nghìn, sau khi kết thúc thử việc, công ty sẽ đóng 5% bảo hiểm, có phúc lợi sinh nhật, phúc lợi ngày lễ, còn có quà tặng cha mẹ, quà tặng cha mẹ là 8% tiền lương của các cô, chúng tôi sẽ trực tiếp giao cho cha mẹ nhân viên. Ngoài ra, nửa năm sẽ sát hạch thành tích một lần, tiền lương sẽ còn tăng thêm, bảy nghìn là cao nhất, đương nhiên nếu cô có năng lực thì tiền lương sẽ tăng lên vô hạn. Hiện tại cô còn vấn đề gì không?”
Cô Lý đỏ mặt lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cô về trước chờ tin tức đi, trong một tuần chúng tôi sẽ thông báo kết quả phỏng vấn cho cô.”
Cô Lý đứng dậy tạm biệt: “Cám ơn chị Triệu, vậy tôi đi trước đây.”
“Phụt…”
Ngoài cửa có người phun nước, Triệu Hữu Thời mở cửa, trừng mắt uy hiếp, Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi vội vàng tìm giấy lau miệng, Đinh Sĩ Lỗi gọi: “Chị Triệu, có giấy không mau lấy cho em.”
Triệu Hữu Thời cười tủm tỉm tiễn cô Lý đang ngơ ngác, nói với bọn họ: “Hai người đừng quên thân phận của mình, vậy mà cũng trốn ở ngoài cửa nghe lén được.”
“Chị Triệu, bọn tôi có nghe được mấy đâu.” Lí Giang cũng không nhịn được trêu chọc, nói xong lại phì cười.
Triệu Hữu Thời đỏ mặt, giơ sơ yếu lí lịch đến trước mặt Đinh Sĩ Lỗi: “Cô gái vừa rồi quá hướng nội, em sợ cô ấy không đảm nhiệm được công việc trợ lý. Em thấy cô ấy thích hợp làm nhân viên văn thư hơn, cô ấy rất im lặng thành thật.”
“Giống em sao? “Đinh Sĩ Lỗi nhướng mày, “Trùng hợp thật đấy, chúng ta đã có một nhân viên khoác vẻ ngoài im lặng thành thật rồi.”
Triệu Hữu Thời nghiêm túc nói với anh ta: “Trợ lý không thể quá láu cá, nhưng lại không thể quá hướng nội. Mấy ngày nay phỏng vấn nhiều người như vậy, em đều không hài lòng ai hết. Hai anh xem đi, tư liệu đều ở bên trong cả đấy.”
Trạch Mẫn thờ ơ ngồi sau máy tính, từ khi anh đóng quân ở phòng làm việc của nhân viên, không có nhân viên nào dám hóng chuyện, chỉ có ánh mắt của anh liếc về phía cửa phòng khách. Cuối cùng khi Triệu Hữu Thời đi tới, anh lặng lẽ giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt lại đứng đắn dừng trên màn hình máy tính.
Triệu Hữu Thời liếc một vòng xung quanh, cố rút tay hạ giọng: “Đừng gây chuyện, sẽ có người nhìn thấy đấy.”
Trạch Mẫn nghịch đầu ngón tay cô: “Vừa rồi nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Triệu Hữu Thời nhỏ giọng: “Bọn họ cười nhạo em, anh mau bỏ tay ra.”
Trạch Mẫn cười: “Buổi tối đi xem phim.”
Triệu Hữu Thời còn chưa trả lời thì di động trong túi đã rung lên, cô lấy ra nghe, tay kia vẫn đang bị Trạch Mẫn nắm lấy. Ở bên đầu kia điện thoại không biết Tưởng Phương Dao đang nói gì, Trạch Mẫn phát hiện tay Triệu Hữu Thời hơi run lên, một lúc sau mới cúp điện thoại, cô rầu rĩ nói: “Trạch Mẫn, Tưởng Phương Dao nói muốn đến đây làm thêm.”
Tưởng Phương Dao muốn đến công ty Trạch Mẫn làm từ lâu rồi, nhưng Trạch Mẫn chỉ coi đó là trò đùa, không thèm quan tâm. Cô nàng tìm tới cửa, Trạch Mẫn đuổi thẳng đi, Tưởng Phương Dao cầu xin cũng không ăn thua, đột nhiên nghĩ đến Triệu Hữu Thời mới tìm ra một lối khác.
Lúc ăn trưa, bốn người Triệu Hữu Thời, Trạch Mẫn, Đinh Sĩ Lỗi và Lí Giang ở trong văn phòng lớn thương lượng đại sự.
“Trợ lý của tôi còn chưa tìm xong, công ty lại phải nhận một tiểu tổ tông sao?” Đinh Sĩ Lỗi không thích Tưởng Phương Dao, cô nàng quen bám lấy Trạch Mẫn, đánh bóng rổ thì đưa nước, giờ tự học buổi tối thì lén chuồn đến lý túc xá nam của bọn họ tìm Trạch Mẫn, tính cách đại tiểu thư được chiều chuộng từ bé, từ trước đến giờ Đinh Sĩ Lỗi không quá thích loại con gái này, so ra mới thấy chỉ có Triệu Hữu Thời là đáng yêu nhất.
Triệu Hữu Thời nhỏ giọng nói chuyện: “Cô ấy có kinh nghiệm làm thêm, tính cách cũng tốt, nói chuyện cũng không mất bình tĩnh. Hiện tại anh còn chưa tìm được trợ lý, chi bằng chúng ta vừa tìm vừa để cho cậu ấy làm thêm ở đây, coi như là trợ lý của anh?”
Đinh Sĩ Lỗi dứt khoát: “Anh kiên quyết không đồng ý!”
Lần này ngay cả Trạch Mẫn cũng phản đối: “Không được.” Công việc không phải là trò đùa, dù là người thân cũng không thể nể tình, huống chi còn là Tưởng Phương Dao, “Triệu Hữu Thời, nơi này của anh không có trò đi cửa sau. Nếu em cho là mình vào đây là do anh cho em đi cửa sau, vậy thì em hoàn toàn sai rồi. Nếu không phải Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi cảm thấy em có năng lực, thì một sinh viên năm một như em, hiện tại làm sao có thể ở đây chịu trách nhiệm tuyển dụng.”
Anh nhìn thẳng Triệu Hữu Thời, gằn từng chữ một: “Em phải nhớ cho rõ, đây là công ty Khoa học kỹ thuật Mộc Tử. Bọn anh chi trả tiền lương, em phải chăm chỉ làm việc. Em là người hiểu rõ khả năng của Tưởng Phương Dao nhất, ngoài ăn uống trang điểm, quần áo, thì cô ta còn có thể làm gì chứ? Hiện tại em nói lời hay trái lương tâm cho cô ta, sau này tuyển dụng cô ta vào, cô ta làm việc xảy ra chuyện, em sẽ chịu trách nhiệm sao? Em có thể chịu trách nhiệm gì chứ?”
Giọng nói của Trạch Mẫn rất nghiêm khắc khiến cho Triệu Hữu Thời đỏ mặt tía tai, không nói được lời nào, Lí Giang lên tiếng hòa giải: “Trạch Mẫn, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Từ từ nói chuyện, Tiểu Thời vẫn còn nhỏ.”
Trạch Mẫn: “Không thể dùng tuổi còn nhỏ làm cớ, làm việc phải biết nặng nhẹ. Anh đang dạy em chứ không phải hại em. Triệu Hữu Thời, em có hiểu không?”
Triệu Hữu Thời gật đầu, ánh mắt đỏ au, nhỏ giọng: “Em hiểu rồi.”
Cô biết phân biệt tốt xấu chứ, biết Trạch Mẫn đang giải quyết công việc chung, nhưng cô không thể chịu được thái độ gay gắt của anh, cho đến lúc tan tầm cô cũng không nói lời nào với anh.
Đinh Sĩ Lỗi chạm vào cánh tay cô trong phòng uống nước, cười nói: “Trạch Mẫn là như vậy đấy, anh làm sai cũng bị mắng ngay, em xem cậu ta coi nhân viên làm việc bên ngoài là máy tính cao cấp sao? Cậu ta đang khiến bọn họ bị áp lực, anh và cậu ta cũng mới tốt nghiệp thôi, học kỳ sau Lí Giang mới lên nghiên cứu sinh năm hai, những nhân viên mới tuyển dụng này, có ai nhỏ tuổi hơn chúng ta đâu chứ. Lúc làm việc Trạch Mẫn vô cùng nghiêm khắc, cậu ta ngồi ở bên ngoài, không ai dám không tập trung. Bình thường cậu ta cũng thường xuyên mời nhân viên ăn cơm, hát karaoke, xưng huynh gọi đệ với bọn họ, đánh một bàn tay lại thưởng một quả táo ngọt, quản thúc khiến cho những người đó dễ dàng nghe lời. Vì thế em cũng nên thông cảm cho cậu ta, cậu ta là người công tư rõ ràng mà thôi.” Nói xong, lấy ra một túi đồ ăn vặt nhét cho Triệu Hữu Thời, “Aiz, tuần sau anh lại phải đi công tác rồi. Nếu không mời được trợ lý, em đi với anh đi. Anh hối lộ em trước, đừng để cho người khác phát hiện đấy.”
Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng nở nụ cười, nhận lấy đồ ăn vặt miễn cưỡng đồng ý. Rửa xong cốc, cô quay lại bàn làm việc thu thập túi xách rời đi. Cửa thang máy vừa khép lại, lập tức có một bàn chân chen vào, Trạch Mẫn đi vào, Triệu Hữu Thời nhìn lên trần nhà.
“Giận anh?” Trạch Mẫn giật nhẹ đuôi tóc cô, “Tủi thân?”
Triệu Hữu Thời quay mặt đi, Trạch Mẫn ôm lấy cô: “Hôm nay chị em đi hẹn hò với anh Thẩm Đạo rồi, tối nay em có thể về muộn, chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn giày vẫn không để ý tới anh, Trạch Mẫn đành phải nắm tay cô, may mà cô không cự tuyệt. Trạch Mẫn cười, ra khỏi thang máy khẽ hôn lên đầu ngón tay cô.
Xe của công ty bình thường đều là để cho nhân viên sử dụng khi phải ra ngoài làm việc. Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi đều có xe riêng, bởi vậy phần lớn thời gian đều là Trạch Mẫn dùng chiếc xe này.
Triệu Hữu Thời đứng ở dưới lầu chờ Trạch Mẫn lái xe qua, cách đó không xa là tòa nhà Thời Đại, cô có thể nhìn thấy người ra người vào nơi đó. Đã đến giờ tan tầm, không biết hôm nay chị cô hẹn anh Thẩm Đạo ở nơi nào, hi vọng cô không đụng phải chị.
Triệu Hữu Thời ngẩn người, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Đạo từ trong tòa nhà Thời Đại đi ra, nhưng bên cạnh không có bóng dáng chị cô, Triệu Hữu Thời cảm thấy kì quái, lại thấy một chiếc xe màu đỏ thu hút sự chú ý dừng ở trước mặt Thẩm Đạo, có một cô gái bước xuống xe, ăn mặc thời thượng, đeo kính râm, kéo cánh tay anh trò chuyện.
Trong lòng Triệu Hữu Thời hơi khó chịu, Trạch Mẫn đã lái xe đến: “Cô nhóc ngốc, lên xe!”
Triệu Hữu Thời hỏi: “Trạch Mẫn, không phải anh nói chị em có hẹn với anh Thẩm Đạo sao?” Cô chỉ tay về phía trước, chỉ còn bóng dáng đôi nam nữ, không biết bọn họ đi đâu, ngay cả xe cũng không quan tâm.
Trạch Mẫn nhìn ra xa, thấy Triệu Hữu Thời cau mày, anh thản nhiên nói: “Em gọi điện thoại hỏi chị em không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?”
Triệu Hữu Thời bừng tỉnh, lập tức gọi điện thoại cho chị gái, hỏi chị tối nay mấy giờ về, chị gái nói: “Hôm nay em gái Thẩm Đạo tìm anh ấy có việc, nên chị về nhà ăn cơm rồi, còn em thì sao, công ty phải tăng ca à?”
Triệu Hữu Thời khẽ thở phào, hóa ra chỉ là em gái, cô liếc về phía Trạch Mẫn, nhìn thấy khẩu hình miệng của anh mang ý cảnh cáo, cô cười, đành phải nói dối: “Công ty em có chút việc, chị ăn cơm trước đi, khi về em sẽ mua đồ ăn đêm cho chị.”
Cuối cùng xe cũng xuất phát, Triệu Hữu Thời thắt dây an toàn vào, không hề chú ý tới chuyện Trạch Mẫn nhìn chằm chằm phương hướng Thẩm Đạo và “cô em gái” kia biến mất.
Nháy mắt đã trôi qua một tuần, người trợ lý Đinh Sĩ Lỗi mong mỏi vẫn chưa tuyển được, Triệu Hữu Thời lại phải tự mình ra trận. Trước khi đi Trạch Mẫn còn phải kèm thêm cho cô, tìm cho cô một đống tài liệu về vật liệu xây dựng, chỉ bảo cho cô một số kiến thức chuyên ngành: “Có thời gian em xem nhiều thêm một chút, chú ý sắp xếp lịch trình, mấy chuyện mát xa tắm hơi gì đó em không hiểu, nhất định phải gọi điện cho anh đấy.”
Triệu Hữu Thời híp mắt: “Anh hiểu sao?”
Trạch Mẫn cười: “Muốn biết sao?”
Hôm nay xuất phát, Triệu Hữu Thời đợi ở sân bay nửa tiếng mà mãi vẫn không thấy bóng dáng Đinh Sĩ Lỗi, gọi điện thoại thì anh ta tắt máy. Cô gọi cho Trạch Mẫn, anh nói: “Hiện tại anh đến nhà tìm cậu ta. Em để ý thời gian, nếu thật sự không được thì thay đổi lịch trình.”
Triệu Hữu Thời vừa mới đồng ý, lại thấy có một người đàn ông đi tới, râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù, mặc áo ngược, cô khẽ hô vào điện thoại: “Trạch Mẫn, Đinh Sĩ Lỗi xảy ra chuyện rồi…”