Vợ Yêu Của Thống Đốc Ngày Ngày Muốn Vượt Tường

Chương 47



Câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát của Kiều Mặc tự biên tự diễn ra khiến Tiêu Thống Đốc một phen cảm lạnh. Hắn khi nào yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, mà khi nào điên cuồng theo đuổi?

“…”

Hoài Nam muốn đưa ra ý kiến riêng của mình nhưng lại bị tài lái xe của cô làm cho câm nín họng. Miễn cưỡng tựa người ra phía sau, mắt không thấy tim không đau.

Đây có lẽ là lần cuối mà hắn dám ngồi trên chiếc xe này, đoạn đường từ Biệt phủ Tiêu gia đến ngự viên của Kiều Gia không quá xa. Nhưng đối với hắn mà nói 5 phút này chính là khoảng khắc định mệnh.

Hoặc là sống sót.

Hoặc là bỏ mạng.

Thân là Thống Đốc một phương nếu như chết trên chiến trường được xem là oanh liệt. Hắn sẽ không cảm thấy hối tiếc, nhưng đây đã là thời bình. Sớm không còn đạn pháo bay vèo vèo trên đầu nữa.

“Được, được…”

“Cô muốn nói như nào đều được, là tôi yêu cô trước là tôi mặt dày vô sỉ bám riết không buông. Vậy nên, Kiều Mặc… Con m.ẹ nó… Chậm thôi!”

Thường ngày cao lãnh là thế nhưng mỗi lần gặp phải Kiều Mặc hắn đều rơi vào hoàn cảnh khó đỡ. Muốn trốn cũng trốn không được, muốn tránh cũng tránh không xong.

Đang yên đang lành đột nhiên có một chiếc Porsche 959 trắng bạc vụt lướt qua. Không biển số cũng không hề có tín hiệu xin đường. Đối phương dường như không để Kiều gia Tiểu Thư vào trong mắt. Đây cũng chính là đang muốn sỉ nhục cô, vũ nhục cả Kiều gia.

Với tính cách đó của Kiều Mặc cũng không dễ dàng nhắm mắt cho qua. Cô đạp mạnh chân ga để tăng tốc, đôi mắt đen huyền loé lên tia sát khí nồng đậm.

Trước giờ chưa từng có ai dám khiêu khích cô như vậy. Đặc biệt chính là khi đang ngồi trên chiến mã đánh đâu thắng đó.

Không ít tay đua có tiếng đã thua dưới tay cô.

“?”

Hoài Nam muốn nôn ngay lập tức nhưng lý trí của hắn vội ngăn cản. Gương mặt tuấn mỹ trắng bệch bệnh trạng, hô hấp như bị thế lực vô hình nào đó thô bạo tước đoạt.

Khó khăn lắm hắn mới làm dịu tâm trạng của cô, nhưng lại bị kẻ kia hoàn toàn triệt để phá hủy toàn bộ.

Hắn hận không thể đem tên khốn ch.ế.t tiệt kia băm ra thành trăm mảnh sau đó vứt có chó gặm nhắm đống huyết nhục dơ bẩn ấy.

“Tiêu Thống Đốc anh có muốn hít thử không khí trong vận tốc 360 km/h không?”

Kiều Mặc quay sang mỉm cười nhìn người bên cạnh, với dáng vẻ này của cô dường như không giống với nói đùa. Nhưng mà, kỷ lục đua xe nhanh nhất trong giới cũng chỉ có 300 km/h.

Nhưng tay đua đó sớm đã mất vì trong một lần muốn vượt qua chính kỷ lục của bản thân. Không kiểm soát được tốc độ mà lao mình xuống vực cao.

Trùng hợp làm sao, trong khi truy đuổi chiếc xe Porsche 959 trắng bạc kia. Kiều Mặc thay vì rẽ trái đến ngự viên. Cô lại chọn đâm thẳng theo hướng đi của chiếc xe ban nãy.

Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã đi vào địa phận đèo ‘tử thần’. Nơi đây từng có vô số tay đua bỏ mạng, bao gồm cả người đạt kỷ lục cao nhất kia.

“Không cần!”

Tiêu Hoài Nam dứt khoát đáp lời, tiếc rằng đối phương chẳng hề để ý xem câu trả lời của hắn. Ban đầu đặt câu hỏi chẳng qua chỉ là phép lịch sự giữa người với người.

Còn việc nghe hay không là chuyện của cô.

Tốc độ ngày càng tăng nhanh dường như không có ý muốn ngừng. Đoạn đèo này có rất nhiều khúc cua quanh co, chỉ cần sơ xuất một chút liền rơi vào tình cảnh hiểm nguy.

Nhưng chiếc xe Porsche 959 trắng bạc phía trước lại không ngần ngại ôm trọn khúc cua gần chút nữa đã đâm vào thanh chắn vào lao mình xuống dưới.

Người lái xe trong xe vô cùng điêu luyện, thành thục con đường này như là địa bàn của chính mình. Không ngừng dùng hành động khiêu khích Kiều Mặc, đỉnh điện nhất chính là…

Từ ghế phụ đưa ra ngoài cửa sổ một cánh tay sau đó dùng ngó giữa chế giễu cô. Nhanh ?à không có quảng cáo, chờ gì ?ì? nga? ( ???M???YỆN﹒?n )

Đã hoàn toàn chọc giận Kiều Mặc.

“…”

Không cần suy nghĩ cô liền nhanh chóng kéo phanh xe. Không phải vì cô sợ nên không muốn tiếp tục mà là vì đang muốn dùng tài năng của bản thân đánh bại kẻ kia.

Kiều Mặc đây là muốn chấp bọn chúng, hiện tại mới chính là thực lực thật sự của cô. Tiếng động cơ xe phía sau bắt đầu truyền đến, sau khi thả phanh liền trong chớp mắt xé gió vụt lên.

Đám sương mù trước mắt chẳng qua cũng chỉ là trò con nít trong mắt cô. Ánh đèn xe mập mờ không ngừng tăng tốc.

“Thế nào?”

“Có phải rất thú vị không? Hôm nay xem như gia rộng lượng đưa anh đi ‘hóng gió’ một chút. Sẵn tiện giáo huấn đám trẻ không biết lớn nhỏ kia.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.