Khả Di cầm túi đi trên đường, bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cô cũng không biết mình nên đi đâu và về đâu nữa. Về bệnh viện? Không, cô không đủ can đảm. Về nhà? Căn nhà ấy, đã mấy ngày rồi thiếu vắng hình bóng một người, cô không muốn về đấy lại đối diện với sự cô đơn, trống vắng nữa. Không những thế cô còn sợ, lý trí thôi thúc cô nên chấp nhận yêu cầu của bà Thuý là rời xa Ân Vương Hoàng, nhưng nếu về nhà, nhìn thấy hình bóng anh, đồ vật của anh, cô đủ quyết tâm để quyết định sao? Khả Di cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu óc cô bây giờ rất rối, cô nên làm sao cho đúng đây?
Khả Di đi một lúc lâu, đã hơn bảy giờ tối rồi, cô đã đi đến đâu cô cũng không biết. Chỉ biết khi dừng lại nhìn đồng hồ, cô vô tình đứng trước một quán bar lớn, dòng người nam thanh nữ tú trẻ đẹp ra vào rất nhộn nhịp. Rồi một hình bóng quen thuộc khẽ lướt qua cô, dáng người ấy, bộ đồ ấy, chính là Ân Vương Hoàng. Khả Di vội quay lưng lại phía anh, hai tay bịt miệng cố không cho anh nhận ra. Từ đâu đó giọng nói của một người đàn ông vang lên:
“Tổng giám đốc, bây giờ về nhà đúng không ạ?”
“Về nhà? Về đấy làm gì? Tiếp tục đi.”
Giọng Ân Vương Hoàng lạnh lùng vang lên, trong ý nói còn có chút đau khổ mà khó ai nhận ra. Khả Di đứng yên lặng, sau khi chiếc xe rời đi, cô mới quay người lại. Khả Di nhìn theo bóng xe ấy, từng giọt nước mắt khẽ rơi. Cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại yếu đuối như thế. Từng câu hỏi dần dần hiện lên trong đầu cô. Năm ngày qua anh đã đi đâu? Anh có thật sự đi công tác không? Anh đã về nhưng tại sao không về nhà? Hay là, vốn dĩ anh không hề đi đâu cả, luôn xuất hiện trong thành phố này, anh không về nhà vì không muốn đối diện với cô? Anh, thật sự chán ghét cô đến như vậy sao? Ở cùng một chỗ với cô làm anh thấy khó chịu đến vậy sao? Câu nói lúc nãy dường như thể hiện sự chán nản tột cùng mà anh dành cho cô. Khả Di không biết nói gì hơn, cúi mặt lầm lũi bước đi. Mẹ cô nói đúng, cô chỉ là người thế thân mà thôi, dù có cố gắng đến thế nào anh cũng không dành tình cảm cho cô. Vậy thì, cô còn cố gắng bên cạnh anh để làm gì? Thà ra đi để hai người cùng giải thoát, không cần phải khó chịu khi đối mặt với nhau nữa.
Trời bắt đầu thay đổi, từng đám mây đen từ từ kéo đến, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống cho đến khi nó trở thành một trận mưa như nước trút.
Khả Di vẫn đi trên đường, một mình đối diện với sự đau khổ riêng mình cô biết, riêng mình cô đối diện và chịu đựng. Mọi người xung quanh ai nấy đều nhanh chóng tìm nơi trú mưa hay che dù, chỉ có một mình một cô gái với mái tóc dài buông xoã, cả người ướt đẫm vì mưa, cầm túi đi những bước đi thật chậm. Gương mặt Khả Di vô hồn bước đi, hết đoạn đường này đến đoạn đường khác cho đến khi dừng lại ở một ngã tư đường nơi có một tốp người đang chờ đèn đỏ. Khả Di mặt mũi trắng bệch, đôi môi dù bị ướt mưa nhưng vẫn bị nức nẻ, đôi mắt cô mệt mỏi chớp nhẹ.
Đùng….
Một bầu trời tối sầm trước mắt cô, Khả Di như không còn chút sức lực nào, cô buông thả cơ thể mình ngã quỵ dưới trời mưa tầm tã.
“Cô ơi, cô bị làm sao thế?”, một người đi đường thấy Khả Di ngất xỉu liền vội đến lay cô.
“Cô ơi…”
“Mau gọi cấp cứu đi, cô ấy nhìn có vẻ không ổn nữa rồi.”
Bệnh viện…
Mùi thuốc sát trùng khó chịu bay khắp nơi, rồi tiến đến một căn phòng bệnh nơi có một cô gái ốm yếu, xanh xao nằm bất tỉnh trên giường. Có lẽ mùi thuốc ấy quá khó ngửi nên đã đánh thức cô gái sau một thời gian mê man…
Khả Di chậm chậm mở mắt ra, một nền trắng tinh đập vào mắt cô. Cô đang ở đâu thế này? Khả Di khẽ đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở một người phụ nữ trung niên đang ngủ gục bên thành giường.
“Mẹ…”, Khả Di yếu ớt lên tiếng.
Bà Thuý nghe thấy tiếng gọi của con gái liền mở mắt. Vẻ mặt lo lắng dừng trên gương mặt của cô. Ngày hôm qua khi bà còn đang ở trong phòng bệnh của Tú Di thì một cuộc điện thoại gọi đến. Một tin sét đánh đến tai bà: người ở bệnh viện gọi đến thông báo Khả Di ngất xỉu giữa đường đang cấp cứu trong bệnh viện họ, gọi bà đến gấp. Bà Thuý vội chạy nhanh đến bệnh viện, nhìn thấy cô con gái được đẩy từ phòng cấp cứu ra mà tim bà như ngàn mũi kim đâm vào. Bác sĩ cũng chả nói rõ tình hình của cô, chỉ nói đã qua cơn nguy hiểm, ngày mai sẽ có kết quả chính thức. Có phải vì lời đề nghị của bà đã làm cô ra nông nổi này không? Bà đau đớn đưa tay vuốt mái tóc Khả Di, giọng nức nở.
“Di, con tỉnh rồi.”
“Con đang ở đâu vậy mẹ?”
“Con bị ngất xỉu, người đi đường đưa con vào bệnh viện.”, bà Thuý khẽ trả lời.
Khả Di cố gắng ngồi dậy, bà Thuý cũng vội đi đến bên cạnh để đỡ cô. Nhìn cô con gái như vậy, lời đề nghị kia có phải đã đả kích đến cô lắm không? Bà đã sai khi mở lời sao? Vì Tú Di mà bà đã gây ra cho Khả Di biết bao đau khổ. Bà Thuý thút thít nhưng cố gắng không chảy nước mắt, bà không muốn Khả Di phải lo lắng cho bà.
Cốc…cốc…
Vị bác sĩ đi vào, trên tay còn cầm thêm bộ hồ sơ bệnh án.
“Cô đã khoẻ hơn chưa?”, vị bác sĩ nhìn Khả Di.
Khả Di mệt mỏi gật đầu, dù vẫn còn đau nhức và chống mặt nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với tối hôm qua, lúc cô dầm mưa trên đường.
“Bác sĩ, rốt cuộc con gái tôi không sao chứ?”, bà Thuý lo lắng. Bà đã đợi kết quả từ tối hôm qua đến giờ rồi.
“À con gái bà chỉ cần tịnh dưỡng vài ba hôm sẽ khoẻ lại thôi. Mà điều cần lưu tâm nhất là: cô đang trong những giai đoạn đầu của thai kì, phải giữ gìn sức khoẻ cẩn thận để không ảnh hưởng đến đứa bé.”, vị bác sĩ ôn tồn nói.
Lời nói của bác sĩ như một tiếng súng nổ vào tai hai mẹ con Khả Di. Thai kì? Khả Di mang thai sao? Ánh mắt của hai mẹ con đối diện nhau mà ngơ ngác, như thể không tin vào những điều mà mình đã nghe.
“Thai kì? Tôi có thai sao bác sĩ?”, Khả Di hỏi lại một lần nữa. Không thể nào, cô và anh chỉ có một đêm đó thôi, chẳng lẽ lại có nhanh như vậy chứ?
“Phải, vì thế tôi mới yêu cầu cô nên giữ gìn sức khoẻ cẩn thận. Trong ngày hôm nay cô có thể xuất viện được rồi. Nếu muốn, cô có thể ở lại đây thêm vài bữa để sức khoẻ ổn định hơn. Tôi xin phép.”
Vị bác sĩ nói câu cuối rồi rời đi, để lại một không gian yên tĩnh trong phòng bệnh.
“Khả Di, con và Ân Vương Hoàng đã?”, bà Thuý đau xót, cô con gái mình đang mang thai trong giai đoạn này sao?
“Con… con rối lắm.”, Khả Di không trực tiếp trả lời. Giờ đầu óc cô rất rối. Cô không nghĩ mình lại mang thai, bàn tay vô thức di chuyển đến nơi bụng.
“Di à, nếu như con đã có con với Ân Vương Hoàng vậy thì lời đề nghị kia của mẹ, con hãy bỏ qua đi.”, bà Thuý không thể tàn nhẫn bắt con gái mình đang mang thai lại phải rời xa chồng. Coi như là ông trời không giúp cho Tú Di đi. Bà cũng yêu thương Khả Di, bà không muốn cô phải đau khổ, không muốn cô thân gái một mình nuôi con.
“Không, con sẽ nhường lại cho chị.”, Khả Di siết chặt bàn tay còn lại trên giường, ánh mắt kiên định nhìn Bà Thuý.
“Khả Di, không được đâu, đứa bé không thể không có cha.”, bà Thuý lên tiếng khuyên ngăn.
“Mẹ, con sẽ trả lại lại cho chị danh phận này rồi rời đi, con sẽ tự nuôi con mình mà không cần ai cả. Mẹ nói đúng, con trước sau chỉ là người thay thế, đã đến lúc con nên đi rồi.”
Khả Di chua xót mở lời. Nói thật từ lúc biết mình mang thai cô vui lắm, rốt cuộc ước mơ của cô cũng thành hiện thực rồi. Một đứa con của riêng cô, một đứa con là kết tinh của tình yêu cô dành cho anh. Nhưng, cô không chọn con đường ở lại. Khả Di vô thức nhớ lại câu nói tối qua của Ân Vương Hoàng rồi sờ bụng mình. Nếu anh đã chán ghét, khó chịu khi đối diện với cô thì cô ở lại đây còn có ích gì? Cô thà bỏ đi, một mình sinh con rồi nuôi còn mà không có anh bên cạnh còn hơn là phải để đứa con yêu quý này phải chịu sự lạnh nhạt của ba nó. Phải, một đứa trẻ cần nhất là gia đình đầy đủ có cả cha lẫn mẹ hạnh phúc, nhưng cô không thể mang lại cho con của mình điều ấy như bao đứa trẻ khác. Bé con, mẹ xin lỗi, nhất định mẹ sẽ bù đắp cho con, con đừng trách mẹ khi mẹ lựa chọn con đường này. Khả Di không nén được nỗi bi thương, một giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi má hồng của cô.
“Khả Di, mẹ cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều.”, bà Thuý ôm chầm lấy Khả Di, những giọt nước mắt cũng lã chã rơi. Bà thấy cô khóc mà lòng bà cũng có vui đâu, con mình đau khổ sao mình có thể cười được? Điều bà lúc này có thể làm cũng chỉ là lời cảm ơn vì quyết định nhường Ân Vương Hoàng lại cho Tú Di.
Hai ngày sau…
“Cô chủ, cô đi đâu mà xách nhiều quần áo thế ạ?”, dì Lan thấy Khả Di xách vali xuống lầu liền hỏi.
“À, cháu định về nhà mẹ ruột ở vài hôm. Chị cháu vừa sinh, cháu muốn về ấy săn sóc chị ấy mà.”, Khả Di nói dối, không muốn ý định của mình bị bại lộ.
“Vậy chừng nào cô về? Cô đã báo cho cậu chủ chưa?”
“Dạ cháu đã nhắn tin cho anh ấy rồi. Nếu chị cháu khoẻ lại sớm thì cháu sẽ về ngay thôi ạ. Mà Ân Vương Hoàng về nhà chưa dì?”, Khả Di nhớ đến anh.
“Hôm qua cậu chủ mới về có hỏi cháu. Dì đã nói theo lời cháu là cháu ở nhà mẹ ruột nên cậu chủ cũng không trách gì.”, dì Lan kể lại.
“Dạ được. Mà thôi cháu đi đây, taxi đang đợi ở ngoài. Dì ở lại khoẻ mạnh nhé, giúp cháu chăm sóc cho Ân Vương Hoàng nữa.”, Khả Di nói xong rồi ôm chầm lấy dì Lan. Trong thời gian cô ở đây, dì chính là người gần gũi nhất với cô nên khi rời đi, quyến luyến cũng không lạ gì.
“Cô chủ???”, dì Lan cảm thấy câu nói của Khả Di có chút kì quặc, như lời vĩnh biệt không bao giờ gặp lại vậy.
“Dì cũng biết anh ấy khó chịu mà, dì không giữ sức khoẻ giúp anh ấy, anh ấy sẽ cằn nhằn đấy.”, Khả Di tìm cách để làm câu nói của mình nghe như không có chuyện gì cả.
Khả Di chào tạm biệt mọi người, kéo vali lên xe rồi rời đi.
Phòng Tú Di…
Khả Di mở cửa đi vào, ngồi lên bàn trang điểm viết vài lời cho Tú Di. Cuối cùng, cô đưa bàn tay trái lên, tháo đi chiếc nhẫn cưới của cô và anh đặt lên trên tờ giấy. Giây phút cô tháo chiếc nhẫn ra, cô đã bật khóc nức nở. Từ lúc cô tháo nó ra, cô đã biết cô và anh không còn là gì của nhau nữa. Từ lúc cô tháo nó ra, cô và anh trở nên hai người xa lạ như chưa từng quen biết. Từ lúc tháo ra, cô đã phải học cách buông bỏ mọi thứ, buông bỏ anh, buông bỏ tình yêu của chính bản thân để trả anh về đúng với người vợ của mình. Cô đau lắm, một nỗi đau không nói nên lời, cũng chẳng ai thấu được.
Sân bay….
Ngồi ở phòng chờ, đôi mắt đẹp giờ đây trở nên vô hồn nhìn vào ra cửa sổ lớn, nơi đường băng phụ đón những chiếc máy bay hạ cánh rồi tiễn những chiếc máy bay cất cánh. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy thành phố này, nơi lưu giữ kỉ niệm đáng nhớ giữa cô và anh. Có lẽ đời này kiếp này, dù có chết cô cũng không thể nào quên. Khẽ đưa tay lên bụng, cô mỉm cười nhẹ rồi khẽ nói nhỏ.
“Bé con, con mau chào tạm biệt ba đi, tạm biệt thành phố này đi, có lẽ chúng ta sẽ không quay trở lại đây nữa đâu. Ân Vương Hoàng, tạm biệt anh, tình yêu của em. Anh nhất định phải hạnh phúc với chị đấy, phải thật hạnh phúc. Xin lỗi vì em không đủ tốt để đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho anh. Em sẽ nuôi nấng con chúng mình thật tốt, anh yên tâm. Vĩnh biệt, Ân Vương Hoàng.”
….