Mấy ngày sau đó biểu hiện của vú Tám có dễ chịu hơn chút, nói đúng hơn là vú Tám đang kiêng dè cô. Sau khi cô bảo Gia Minh nói chuyện với bà nội về chuyện cho vú Tám ở lại lấy công chuộc tội, phần vì bà vẫn còn đôi chút tình nghĩa dành cho vú Tám nên cũng không quá khó khăn.
Trong lúc mọi người đang ăn bánh uống trà thì bất ngờ An Nhã lên tiếng.
– Bà nội. Con nghe nói nhà mình đang cần thêm một người làm phải không ạ?
Bà đặt tách trà xuống bàn rồi chầm chậm trả lời.
– Ừm. Đúng rồi.
– Vậy con có thể xin bà cho anh họ con vào đây làm được không ạ? Anh ấy trước bán hoa quả ở chợ nhưng dạo gần đây buôn bán cũng không ăn thua.
Mẹ hai nghe vậy lên tiếng hỏi.
– Anh họ con có phải tên Nô đúng không?
Nghe đến tên Nô cô đang uống trà thì bị sặc mà ho lên vài tiếng. An Nhã liếc mắt nhìn cô rồi nói tiếp.
– Đúng rồi mẹ hai.
– Nếu vậy thì tốt quá. Cậu Nô ấy cũng thật thà với nhanh nhẹn lắm. Mẹ có mua hoa quả chỗ cậu ấy vài lần.
Bà nội:
– Vậy thì ngày mai bảo cậu ấy tới đây làm luôn. Bà quản gia sẽ sắp xếp việc cho.
An Nhã cười tươi.
– Con cảm ơn bà nội ạ.
– Chỉ cần làm tốt việc là được.
– Dạ… Ý mà anh họ em cùng quê với chị Diệu Anh đó. Không biết hai người có biết nhau từ trước không ạ?
– Ừ. Nếu là người trong làng thì tất nhiên sẽ phải gặp qua rồi.
– Hì hì.ngày mai anh em tới đây, biết đâu hai người lại là người quen.
Út Liên.
– Hôm trước gặp anh họ của chị, em có hỏi nhưng hai người không quen biết gì đâu.
– Vậy à? Tiếc ghê.
********
Tại bia mộ Diệu Nhi ở gần đồi Thảo Nguyên.
Gia Minh chậm rãi bước từng bước chân tới gần chỗ Gia Long đứng.
– Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.
Gia Long giật mình quay lại nhìn thấy Gia Minh, sau đó lập tức nở ra nụ cười ngu ngốc. Gia Minh nhếch môi xỏ tay túi quần rồi chầm chậm nói.
– Trước mặt tôi, cậu không phải cố gắng tỏ vẻ mình là kẻ ngốc làm gì cho mệt. Tôi biết cậu đã bình thường trở lại rồi.
Gia Long không nói gì, nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngu ngốc ấy trên môi.
Gia Minh thở dài lấy ra chiếc ngọc bội màu xanh ngọc đưa ra trước mặt.
– Cái này của cậu à?
Gia Long thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đưa tay chộp lấy thì Gia Minh lùi tay lại.
– Làm sao anh có nó ( Gia Long nghiêm giọng hỏi)
– Là do cậu bất cẩn đánh rơi thôi.
– Trả đây.
– Tôi nhớ vật này rất quan trọng với cậu thì phải. Nó là kỷ vật của cậu với Diệu Nhi. Hôm nay là ngày giỗ của Diệu Nhi đúng không?
– Trả đây.
– Trả lời câu hỏi trên.
– Không liên quan tới anh. Tìm tôi có chuyện gì?
– Giúp tôi giải trừ tà thuật của bà tư.
– Tôi không biết tà thuật gì cả.
– Tôi biết cậu đã âm thầm giúp vợ tôi giảm tránh tà thuật của bà tư.
Gia Long cười phá lên một hồi rồi nhếch môi nói.
– Tại sao tôi phải giúp vợ anh chứ. Với lại tôi không biết tà thuật mà anh nói là gì.
Gia Long quay mặt đi, Gia Minh lên tiếng.
– Vì cô ấy có nét giống với Diệu Nhi. Hơn nữa lại cùng ngày sinh nhật với Diệu Nhi. Đôi lúc cậu coi cô ấy chính là cái bóng của Diệu Nhi.
Gia Long nhắm chặt mắt lại rồi im lặng một hồi rất lâu… rất rất lâu…trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn về bức ảnh của Diệu Nhi, đôi mắt anh đỏ hoe những tia máu đỏ trong hốc mắt.
Gia Minh nói tiếp.
– Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi nhất định sẽ không để cậu thiệt. Còn miếng ngọc bội này, tôi trả cậu.
Đưa miếng ngọc bội cho Gia Long rồi Gia Minh bước đi về đằng trước. Gia Long có quay lại nhìn theo bóng dáng Gia Minh rồi thở dài.
– Diệu Nhi… nhờ em theo chân bảo vệ cô ấy…có được không?
Chiếc lá non trên mộ Diệu Nhi đung đưa, Gia Long tiến gần nâng nhẹ chiếc lá cười trong nước mắt.
******
Tối nay bà nội lại bắt đầu triệu tập các nàng dâu họp về việc giỗ tổ dòng họ. Cô với mọi người ngồi ngay ngắn nghe bà nói.
– Ngày 6/6 là ngày giỗ tổ lớn của dòng họ nhà Trần Gia. Ngày này mọi người trong họ sẽ đổ về kính lễ nên mọi thứ bắt buộc phải chỉnh chu, hạn chế sai xót nhất có thể. Như dự kiến áng chừng 30 mâm cỗ, về thực đơn đã có đầu bếp lo. Còn nguyên liệu thực phẩm thì ngày mai Diệu Anh đi cùng mẹ hai chuẩn bị cho biết.
– Dạ bà nội.
Nói xong bà có dặn thêm.
– Việc xách đồ bảo nhỏ Cúc với một người nữa đi theo xách giúp. Cháu chỉ cần đi cho biết thôi.
– Còn Út Liên cũng đang mang bầu thì ở nhà chỉ đạo mọi người lau dọn sạch sẽ các phòng ở các tầng, khu trước và khu sau.
– An Nhã mới về nên tập trung phụ giúp Út Liên là được.
Sau khi nghe bà nội phân công công việc xong cũng ngót nghét 9 giờ tối. Lúc đi lên phòng cô thấy anh đang ngồi đọc báo, khựng chân lại cô chăm chú nhìn anh, người đàn ông ấy dù ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể hút hồn cô lại. Khuôn mặt đẹp không tì vết, thân hình body 6 múi rắn chắc, trên người lại còn tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt, tìm hoài cũng chẳng có một điểm trừ. Anh ngước mắt lên nhìn cô, cô vội vàng thu ánh mắt quay đi hướng khác rồi tủm tỉm cười.
Anh nhẹ giọng nói.
– Em còn đứng ngây người ra đó làm gì. Lại đây anh bảo.
Cô tiến đến gần rồi hỏi.
– Anh bảo gì?
Anh kéo cô ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm lấy eo cô rồi nói.
– Lại đây ngắm anh cho gần, đứng ngắm xa sẽ làm giảm bớt vẻ đẹp của anh.
– Không biết xấu hổ! Ai thèm ngắm anh chứ!
– Điêu làm cún nhá.
– Em điêu anh làm cún.
Anh nhíu mày véo mũi cô một cái.
– Khôn như em quê anh đầy.
– Vậy đi tìm thử xem có ai giống em không.
– Không muốn đi tìm vì có mình em đã đủ anh chết mệt rồi.
Anh mỉm cười tựa đầu vào ngực cô rồi nhẹ nhàng hỏi.
– Vừa nãy họp dưới nhà sao rồi? Bà nội nói về giỗ tổ hả?
– Họ nhà anh lớn giữ, bà nội nói làm 30 mâm lận.
– Đó là còn chưa về hết đó.
– Oà. Lần đầu làm giỗ to như vậy em thấy lo lo
– Cũng không có gì đâu. Mọi thứ đã có đầu bếp lo là chính. À ngày mai anh đưa em đi siêu âm nhé.
– Không được. Ngày mai em phải đi với mẹ hai ra chợ trung tâm rồi.
– Em đi ra đó làm gì?
– Bà nội nói em đi theo mẹ hai cho biết.
– Bà nội kỳ thiệt. Em đang mang bầu còn bắt em đi.
– Có gì đâu. Bà cũng bảo cho nhỏ Cúc đi theo xách đồ. Em cũng nên vận động chút cho thoải mái.
– Vậy bây giờ lên giường nghỉ sớm cho khoẻ nhé.
Nói rồi anh nhấc bổng cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường, cô ôm chặt lấy anh rồi chìm dần trong giấc ngủ. Một đêm trôi qua, hai người ôm nhau ngủ rất ngon lành.
Tiếng chim kêu lích chích, ngoài ô cửa sổ tia nắng đã nhàn nhạt chiếu vào qua chiếc rèm cửa. Cô phấn khởi vươn vai, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Trong một giây tỉnh táo, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn say xưa ngon giấc. Chuẩn bị quần áo rồi đánh răng rửa mặt xong xuôi cô mới vui vẻ đi xuống dưới lầu.
Bên dưới khu nhà bếp mọi người đã thì thầm to nhỏ với nhau.
– Sáng nay ra chợ người ta nói nhau 3 sáng nay liên tiếp xảy ra vụ tự tử của 3 cô gái vẫn còn trong trắng.
– eo ôi kinh vậy. Tự tử chỗ nào thế.
– Ở cái giếng cuối thị trấn ấy. Ngay gốc đa sa lông.
– Chẳng biết con gái nhà ai mà dại dột thế chứ.
– Tụi trẻ bây giờ cứ yêu đương sớm xong thất tình lại tử tự. Chỉ khổ ba mẹ hết hơi nuối nấng mà chả báo hiếu được ngày nào.
Cô tha thẩn đứng nghe mọi người nói, tự dưng lòng nặng trĩu, hai tháng rồi cô chưa liên lạc được về nhà, không biết ông bà làm gì mà không nghe máy. còn chẳng biết ba mẹ mình có khỏe không nữa.
Mọi người quay qua thấy cô liền nói lớn.
– Ôi mợ cả.
Cô giật mình mỉm cười rồi gật đầu đáp.
– Mọi người cứ làm việc tiếp đi.
Dứt lời cô quay đầu đi lên thẳng phòng.
Mọi người nhìn nhau nói.
– Nay mợ cả có chuyện gì buồn hay sao ấy nhỉ. Bình thường thấy mợ ấy là thấy năng lượng tràn đầy cơ mà.
– Chắc mợ đang buồn gì đó. Yên tâm, tính mợ ấy chỉ buồn một lúc rồi lại vui vẻ ngay mà.
Anh tỉnh giấc đã bắt gặp khuôn mặt buồn như đưa đám của cô liền tỉnh ngủ.
– Hôm nay trời âm u hay sao mà vợ anh lạ lạ nhá.
Cô thở dài xong im lặng…
– Em sao vậy? Sáng sớm ai đã chọc giận vợ anh thế?
– Gia Minh….
– Ừ!
– Tự nhiên em nhớ ba mẹ dưới quê.
– Hay anh mời ba mẹ lên đây ở với em nhé.
– Sao mà được chứ.
– Bây giờ không được nhưng nếu như vợ chồng mình ra ngoài ở riêng thì nhất định sẽ được mà. Yên tâm, chồng em không có gì ngoài đất và nhà.
– Bà nội làm sao mà đồng ý chứ.
– Anh đã muốn, ai mà phản đối chứ. Quan trọng là em thôi.
– Mấy nữa đưa em về quê thăm ba mẹ nhé.
Anh gật đầu.
– Anh cũng định mấy lần đưa em về quê xong hồi lại bận việc đột xuất, đợt này em bầu nên anh muốn để cho thai ổn định mới đưa về quê.
– Anh hứa cho em về quê nhé.
– Ừm anh hứa. Cười cái cho xinh nào.
Cô mỉm cười. Anh véo má rồi nói.
– Thôi anh đi thay đồ còn đến công ty.
– Chồng!
– Ừm.
– Yêu anh!
– Anh cũng vậy!
*******
Lúc đi chợ cùng mẹ hai, hoá ra người được sắp xếp đi xách đồ cho cô lại là anh Nô khiến cô có chút gượng gạo. Cô và mẹ hai đi trước, Nô với Cúc bước theo sau. Chợ trung tâm này lớn nên không thiếu thứ gì cả. Đôi lúc Nô có liếc nhìn trộm cô một cái, chuyện cũ như hiện ra trước mặt, nghĩ lại ngày xưa làm ở nhà ông bà chủ Đường, Nụ mà anh biết rất dễ gần, tinh nghịch và đáng yêu, cô còn có nụ cười giòn tan…mới hai tháng trôi qua nhưng cô đã ít nhiều thay đổi, trở nên trưởng thành hơn, ra dáng hơn…
********
Ngày giỗ, mọi người khắp nơi đổ về rất đông. Hoá ra nhà Trần Gia giàu từ trên giàu xuống, ai ai cũng khá giả cả. Cô còn được nghe nói mang dòng họ Trần Gia đi xin việc ở các công ty lớn cũng đều được chiếu cố. Bếp núc từ sáng sớm đã rộn rã bước chân người làm. Cô thấy vậy cũng ngồi xuống phụ giúp mọi người nhặt rau mặc dù ai ai đều can ngăn. Út Liên với An Nhã không thấy xuất hiện đằng khu nhà bếp, chắc có lẽ đang đón tiếp khách ở đằng trước.
Từ xa nhỏ Sún chạy tới gọi.
– Mợ cả ơi mợ cả…mợ đứng dậy rửa tay rồi đi về từ đường đi. Lão phu nhân kêu mợ đó.
– Kêu mợ hả? Có chuyện gì ấy.
– Con thấy bảo giới thiệu gì ấy.
– Ừm mợ biết rồi.
Vừa hay bước chân tới từ đường cô đã thấy ông chú quen quen. Nhớ mãi mới ra ông chú ấy trước kia có hay đến mua gà với vịt nhà cô, ông chú này còn hay trêu đùa cô làm con dâu chú ấy nhé. Ôi thôi chết, chẳng lẽ hôm nay trời không độ cô rồi.