Qua một lúc thật lâu, Yến Thất nói:
– Thật tình thì anh vẫn vĩ đại hơn người.
Quách Đại Lộ nhảy dựng lên:
– Vĩ đại? Anh cũng bảo rằng tôi vĩ đại?
Yến Thất nói:
– Không có ai sinh ra là đã thành anh hùng, anh hùng thường thường là do hoàn cảnh bức bách mà sinh ra. Tất cả đều nhận ra như thế nhưng họ lại cố tình lừa dối chính mình về nhận thức đó, chỉ có anh…
Hắn thở ra một hơi dài và chầm chậm nói tiếp:
– Chẳng những anh dám thừa nhận chân lý đó mà lại còn dám nói thẳng ra nữa.
Quách Đại Lộ nói:
– Cũng có thể vì cái da mặt của tôi nó dầy hơn thiên hạ.
– Không phải mặt dầy đâu, mà chính là…
– Là chuyện gì?
– Là vì con người có dũng khí, nghị lực. Rất ít người có được dũng khí như thế…
Quách Đại Lộ cười:
– Thật không ngờ lại cũng có lúc anh không tiếc lời khen ngợi tôi như thế, có phải anh định an ủi tôi đấy phải không.
Yến Thất không trả lời, hắn chỉ siết chặt tay Quách Đại Lộ. Hai bàn tay lạnh băng băng dần dần nghe ấm áp.
Hồi lâu, Quách Đại Lộ nói:
– Thật ra thì chúng ta quen nhau cũng chưa được bao lâu nhưng tôi cảm thấy anh là một bằng hữu tốt nhất trên đời. Vương Động cũng là bằng hữu tốt nhưng so với anh thì vẫn có chỗ chẳng giống nhau.
Yến Thất hỏi:
– Không giống ở chỗ nào?
– Tôi cũng không thể nói được cái chỗ không giống ấy, chỉ có điều… có điều nếu Vương Động có gì không phải với tôi thì tôi rất dễ dàng bỏ qua. Còn anh thì lại khác, nếu anh mà làm buồn lòng tôi thì tôi sẽ giận mà không có cách nào nói được.
Quách Đại Lộ nói đúng.
Có những người mà tình cảm đối với nhau vi diệu vô cùng, gần như là tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm không thể nào phân tích.
Những ngón tay của Yến Thất hình như đã phát run. Trong lòng hắn vô cùng kích động, chỉ có điều trong bóng tối nên Quách Đại Lộ không làm sao nhận được tình cảm biểu hiện trên mặt hắn, nếu không có lẽ hắn sẽ đoán được ít nhiều sự thật.
Lặng đi một lúc, Yến Thất nói:
– Tôi muốn biết một chuyện nhưng không biết có nên hỏi anh hay không?
Quách Đại Lộ nói:
– Anh cứ nói đi, bất luận là chuyện gì, quan trọng đến cách nào thì anh cũng có thể nói thẳng với tôi.
Yến Thất hỏi:
– Giả như Vệ phu nhân bằng lòng thả chúng ta, bằng lòng cho chúng ta mang số vàng này đi thì anh có thể nói cho bà ấy biết chỗ của Lâm Thái Bình không?
– Tôi chỉ biết số vàng này có lúc sẽ xài hết, người có lúc cũng phải chết nhưng đạo nghĩa bằng hữu thì nhất định mãi mãi tồn tại.
Hắn cười cười và nói tiếp:
– Chính vì lẽ ấy cho nên người và súc vật khác nhau.
Yến Thất thở dài:
– Tôi rất ít nghe anh nói những lời như thế. Trọn ngày này sang ngày khác, tôi chỉ thấy anh nói cười cà rỡn không thôi, không ngờ có lúc anh cũng nói đạo lý nghiêm chỉnh như vậy…
Quách Đại Lộ nói:
– Những người không nói đâu phải là không nghĩ điều đạo lý? Đạo lý có khi không cần phải nói bằng lời.
Yến Thất hỏi:
– Nhưng nếu anh không nói thì làm sao người ta biết được anh là con người như thế nào?
Quách Đại Lộ nói:
– Tôi đâu có cần người ta biết. Tôi chỉ cần bằng hữu biết, tôi chỉ cần anh biết là đủ rồi.
Hắn chợt bật cười:
– Nhưng riêng tôi bây giờ thì tôi rất muốn biết một chuyện, cần biết một chuyện.
– Có phải anh muốn biết cái bí mật tôi định nói mà chưa nói đó không?
– Đúng như thế.
Yến Thất ngập ngừng:
– Anh… anh vẫn… không quên…
Quách Đại Lộ cười:
– Tôi đã nói rồi, bất luận tôi sống hay chết, tôi cũng không làm sao quên được.
Trầm ngâm một lúc, Yến Thất nói bằng một giọng buồn buồn:
– Thật tình tôi cũng muốn nói tất cả… nhưng tôi lại sợ nói ra rồi… lại hối hận…
– Hối hận? Nhưng mà ai hối hận?
– Tôi.
– Anh làm sao lại hối hận?
– Bởi vì… bởi vì tôi sợ sau khi biết chuyện này rồi thì anh… anh sẽ không còn là… là bạn của tôi…
Quách Đại Lộ siết chặt tay Yến Thất:
– Anh cứ yên lòng, bất luận anh là con người như thế nào. Bất luận trước kia anh làm chuyện gì, tôi mãi mãi cũng vẫn là bằng hữu của anh.
– Thật chứ?
– Nếu tôi nói nửa câu không thật thì tôi sẽ…
Hình như hắn muốn thề độc nhưng tiếng chết hắn chưa kịp nói ra thì Yến Thất đã đưa tay bụm miệng hắn và dịu giọng:
– Được rồi… tôi sẽ nói cho anh nghe… tôi là…
Yến Thất chưa nói hết câu, thình lình ánh đèn bật sáng.
Từ ánh sáng đó, cả hai cùng trông thấy một vật lạ. Vật ấy hình như một cái ống đồng gát trên giá tréo.
Quách Đại Lộ và Yến Thất nheo mắt nhìn kỹ thì quả thật vật đó là một cái ống đồng khá lớn, lớn hơn những chén ăn cơm.
Tiếp theo là giọng nói của Vệ phu nhân:
– Các ngươi có nhận ra vật ấy chăng?
Quách Đại Lộ nói ngay:
– Không biết.
Vệ phu nhân cười:
– Đúng là thứ tham ăn mà lại ngu muội nữa.
Câu nói của bà ta vừa dứt thì từ miệng ống đồng vụt khạt ra một cột khói lửa và một tiếng nổ vang.
Quách Đại Lộ và Yến Thất nghe lùng bùng lổ tay y như bị sét đánh trúng.
Qua một lúc, khói bụi tan dần, họ mở mắt nhìn thấy vách tường đối diện với ống đồng bị phá một lỗ khá to.
Vệ phu nhân hỏi:
– Bây giờ thì các ngươi đã biết vật ấy là vật gì rồi chứ?
Quách Đại Lộ gặn lại:
– Có phải đó là đại pháo chăng?
Vệ phu nhân cười:
– Bây giờ thì mới thấy có chút thông minh.
Miệng ống đồng vụt xoay ngay về phía Quách Đại Lộ và Yến Thất.
Vệ phu nhân hỏi:
– Các ngươi chắc là muốn nếm mùi đại pháo chứ?
Quách Đại Lộ đáp:
– Không muốn.
– Thế có chịu nói không?
– Không.
Vệ phu nhân hỏi lại:
– Chắc các ngươi chưa biết rõ sự lợi hại của đại pháo?
Quách Đại Lộ đáp:
– Biết và biết rất rõ.
Vệ phu nhân hỏi:
– Biết như thế nào?
– Nó được lắp đầy chất nổ, bên trong có đạn sắt, có thể phá nát tường thành.
Vệ phu nhân cười:
– Tường thành còn không chịu nổi, thế các ngươi chịu nổi à?
Quách Đại Lộ vùng cười lớn:
– Như vậy là bà không hiểu gì hết, bà không hiểu rằng da mặt của tôi nó còn dầy hơn cả tường thành sao.
Giọng Vệ phu nhân giận dữ:
– Ngươi quả thật không chịu nói?
Quách Đại Lộ làm thinh, quay nhìn Yến Thất. Tia mắt của Yến Thất dịu như nước hồ thu nhưng giọng nói của hắn cứng rắn vô cùng:
– Coi như tối hôm qua chết một lần nữa là tám. Bây giờ thêm một lần nữa đâu có gì ngại.
Chết vốn là chuyện tuy khó tự ngàn xưa, “Vạn cổ gian nan nhất tử” nó là chuyện đáng sợ vô cùng, thế mà từ miệng họ nói ra y như là một trò chơi.
Quách Đại Lộ thở ra và nắm chặt tay Yến Thất:
– Bây giờ thì tôi chỉ còn tiếc một việc thôi.
Yến Thất nói:
– Tôi biết… tôi biết… Dù sống hay chết, tôi cũng sẽ nói với anh…
Quách Đại Lộ cười thỏa mãn:
– Đã thế thì tôi đâu có coi chuyện chết vào đâu nữa.
Vệ phu nhân gằn giọng:
– Được lắm, các ngươi sẽ chết…
Tiếng sau cùng của Vệ phu nhân bị lấm áp bởi tiếng đại pháo…
Một tiếng nổ long trời. Trong khói bụi mù mịt, phảng phất thấy Quách Đại Lộ và Yến Thất té chồng lên nhau.
*****
Có người bảo chết rất khó nhưng cũng có người nói chết là chuyện dễ dàng. Đối với Yến Thất thì quả là chuyện dễ, vì hắn đã bảy lần chết.
Tám lần chết đi sống lại và thêm một lần nữa.
Lúc tỉnh lại thì hắn thấy mình nằm trên một cái giường thật êm. Mắt hắn thấy vật gì cũng đều tráng lệ, khéo léo, gần như trên đời hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hôm qua, nếu lúc tỉnh dậy hắn thấy trong chỗ tối bưng bưng là điạ ngục thì bây giờ chỗ này đúng là thiên đường.
Nhưng không có Quách Đại Lộ ở kề bên thì có thật là thiên đường thì cũng không có ý nghĩa gì.
Quách Đại Lộ đâu?
Chẳng lẽ hắn lại sa vào điạ ngục?
Yến Thất chỏi tay ngồi dậy và hắn thấy Quách Đại Lộ.
Hắn gần như không tin vào mắt của mình.
Trong gian phòng có một cái bàn, trên bàn đầy đủ thức ăn và Quách Đại Lộ đang ngồi ăn một cách ngon làng.
Khi thấy Yến Thất ngồi dậy, Quách Đại Lộ buông đũa mỉm cười:
– Thấy anh ngủ ngon nên tôi tạm hưởng một mình bởi thức ăn nhiều quá, mười người ăn không hết.
Yến Thất hỏi:
– Anh đưa tôi đến đây à?
Quách Đại Lộ lắc đầu:
– Không phải.
Yến Thất nhướng mắt:
– Vậy chứ đây là đâu?
Quách Đại Lộ lắc đầu:
– Không biết.
Yến Thất chồm tới:
– Vậy chứ anh biết giống gì?
Quách Đại Lộ cười:
– Tôi chỉ biết nhà bếp ở đây khá lắm. Rượu cũng thuộc loại thượng hạng. Anh còn đợi gì nữa mà không chịu nhào vô?
Hắn cười khà khà nói tiếp:
– Không ăn thì bụng rỗng, câu đó anh có nghe rồi chứ?
Yến Thất nhoẻn miệng cười:
– Nghe đã nhiều quá rồi.
Một lúc sau, Yến Thất hỏi:
– Anh đã có ra ngoài chưa?
Quách Đại Lộ lắc đầu:
– Chưa.
Yến Thất cau mày:
– Tại làm sao không ra ngoài xem thử?
Quách Đại Lộ cười:
– Đã lo cho cái miệng thì làm sao lo cho con mắt? Vả lại cái miệng giờ phút này quan trọng hơn.
Yến Thất nói:
– Nhưng ít nhất cũng tìm chủ nhân gian nhà này chứ?
Quách Đại Lộ cười:
– Họ sẽ đến tìm mình chứ chuyện chi phải đi tìm họ?
Quách Đại Lộ vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, một vị cô nương áo trắng bước vào, miệng cười tươi như hoa nở.
Cô gái bưng hai hồ rượu, yểu điệu bước vào, dáng cách trông như tiên nữ giáng trần.
Đôi mắt của Quách Đại Lộ gần như đứng lại.
Yến Thất lườm hắn một cái thật dài. Hắn lật đật đằng hắng mấy tiếng cho khỏa lấp và cười nói:
– Đang sợ hết rượu thì rượu đã tới rồi.
Cô gái áo trắng nhoẻn miệng cười:
– Đã đến đây thì muốn chi có nấy mà.
Yến Thất hỏi:
– Tại làm sao chúng tôi lại đến đây?
Cô gái áo trắng cười:
– Tự nhiên là do chủ nhân nơi này cứu các vị.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Cô là chủ nhân nơi này?
Cô gái áo trắng chớp chớp mắt:
– Công tử xem tôi có giống chủ nhân nơi đây không?
Quách Đại Lộ lắc đầu:
– Không giống!
cô gái áo trắng cười:
– Chính tôi nhìn cũng không giống.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Vậy chủ nhân là ai? Có quen với chúng tôi không?
Cô gái áo trắng nói:
– Tôi chỉ biết rằng chủ nhân rất biết các vị.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Làm sao cô biết thế?
Cô gái áo trắng nói:
– Bởi vì chủ nhân nói các vị đây mỗi vị ăn bằng năm người khác, vì thế cho nên bảo tôi mang nhiều thức ăn đến đây. Nếu không biết các vị thì làm sao lại rành như thế?
Quách Đại Lộ cười:
– Cứ như thế thì chẳng những quen biết mà chủ nhân còn là bằng hữu tốt của bọn này.
Cô gái ngó Yến Thất và nói với Quách Đại Lộ:
– Xin mời dùng rượu. Vị này chắc là bạn của công tử?
Yến Thất nói:
– Đúng.
Hắn trả lời một tiếng một, mặt hắn trông thật khó chịu.
Thấy Yến Thất như thế, Quách Đại Lộ cũng không dám hỏi nhiều.
Cô gái áo trằng nói:
– Khi nào nhị vị ăn xong thì tôi sẽ đưa nhị vị đến gặp chủ nhân.
Yến Thất đứng lên:
– No rồi.
Cô gái áo trắng hỏi:
– Tại sao vừa thấy tôi là công tử đã no?
Yến Thất nói:
– Vì cô trắng quá, trắng giống như con gà luột.
Cô gái làm mặt nghiêm, dẫn đường không nói một lời. Nhìn cô gái không ai có thể chê vào đâu được. Nàng thật đẹp, thật nhu mì, chỉ có điều là hơi mập.
Yến Thất khi không lại ví dụ nàng như một con gà luột. Quách Đại Lộ nhìn hắn muốn cười nhưng khi thấy mặt hắn thì Quách Đại Lộ nín luôn.
Không hiểu sao cứ hễ thấy nữ nhân là mặt Yến Thất như nặng xuống, hình như hắn không thích nữ nhân.
Không biết là trước kia hắn bị nữ nhân cho leo cây hay bị mọc sừng?
Quách Đại Lộ định hỏi hắn về chuyện đó.
*****
Đã đi mút dãy hành lang. Khắp tận cùng các bức rèm thưa. Bọn Quách Đại Lộ đi gần tới thì nghe trong rèm có tiếng cười:
– Các vị đã đến rồi à? Xin mời, mời vào!
Vệ phu nhân.
Tiếng cười, giọng nói của Vệ phu nhân.
Đã hạ độc, đã làm trò quỉ, đã đem đại pháo bắn rồi bây giờ bà ta còn định giở trò gì nữa?
Bây giờ đã cho nằm nệm ấm, đã cho ăn uống. Thật không biết bà ta đang âm mưu gì?
Yến Thất và Quách Đại Lộ nhìn nhau… bí lối.
Nụ cười của Vệ phu nhân vẫn… cao quý, vẫn tươi như hoa:
– Các vị không cần hỏi ta định xử sự như thế nào, vì ý định của ta không ai đoán ra nổi đâu.
Quách Đại Lộ gật đầu:
– Câu đó tôi tin.
Vệ phu nhân nói:
– Còn một chuyện nữa, các hạ cũng nên tin.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Chuyện gì?
Vệ phu nhân nói:
– Bây giờ các vị có thể đi được rồi, bất luận đi đâu thì ta cũng không cho người theo dõi.
Quách Đại Lộ nhướng mắt:
– Không cần cái mạng của bọn này nữa sao?
Vệ phu nhân đáp:
– Không cần.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Cũng không muốn biết chỗ của Lâm Thái Bình?
Vệ phu nhân đáp:
– Bây giờ thì không muốn.
Quách Đại Lộ hói:
– Đã hao phí tâm lực nhiều để đối phó rồi bây giờ lại cho đi khơi khơi như thế sao?
Vệ phu nhân nói:
– Đúng, ta bằng lòng để các ngươi ra đi thong thả.
Quách Đại Lộ cũng thở ra:
– Cái này thì hơi khó tin.
Vệ phu nhân nói:
– Lời nói của ta mà các hạ không tin à?
Quách Đại Lộ nói:
– Tại làm sao lại phải tin?
Vệ phu nhân nghiêm giọng:
– Các hạ biết ta là ai không?
Quách Đại Lộ nói:
– Tôi biết bà là một con người rất có tiền, rất có địa vị, rất có bản lãnh nhưng những con người như thế thì thường thường rất khó tin.
Vệ phu nhân nhìn sửng Quách Đại Lộ rồi bỗng bật cười:
– Chắc các ngươi cảm thấy chuyện ta làm quá ư kỳ quái. Nhưng nếu các ngươi biết rõ ta là ai thì nhất định không cho là kỳ nữa.
Yến Thất cau mặt:
– Bà là ai?
Vệ phu nhân gằn từng tiếng một:
– Ta là mẹ của Lâm Thái Bình.
Câu nói của Vệ phu nhân làm cho Quách Đại Lộ và Yến Thất giật mình.
Họ thật không dám tin nhưng cũng không thể không tin.
Con người của Vệ phu nhân rất có thể trong đời đã nói dối nhiều lần nhưng nhất định lần này không nói dối.
Họ thật không dám không tin.
Quách Đại Lộ cau mặt:
– Cho dù chúng tôi tin được bà là mẹ của Lâm Thái Bình nhưng vẫn phải thắc mắc là tại sao bà là mẹ mà không biết chỗ ở của con?
Vệ phu nhân thở nhẹ một hơi thật dài:
– Đó là nỗi đau khổ của người mẹ, con cái đã lớn lên rồi, hành động sẽ khó người mẹ nào biết được.
Bà ta vụt cười và nói tiếp:
– Cũng có thể bây giờ hắn đã lần lần trở thành một người đàn ông chân chính.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Nhưng hắn đã làm những chuyện gì?
Vệ phu nhân nói như than:
– Hắn không làm chi cả, chỉ có một việc là lẻn nhà trốn đi.
Quách Đại Lộ sửng sốt:
– Trốn? Sao lại trốn?
– Hắn đào hôn.
Bà ta gượng cười nói tiếp:
– Khi thấy hắn đã lớn khôn, ta mới tính chuyện cưới vợ cho hắn. Không ngờ tới trước hôn lễ một hôm, hắn bỏ nhà trốn mất.
Quách Đại Lộ lặng thinh một lúc rồi bật cười:
– Tôi biết rồi. Nhất định là hắn không thích cô gái ấy.
Vệ phu nhân lắc đầu:
– Cô gái ấy hắn chưa từng thấy.
Quách Đại Lộ ngạc nhiên:
– Đã chưa từng thấy thì hắn làm sao biết là tốt hay xấu?
– Hắn hoàn toàn không biết.
– Đã không biết thì sao lại trốn?
– Vì chuyện đính hôn do ta quyết định nên hắn không thích, có thể như thế.
Quách Đại Lộ cười:
– Đáng lý muốn kiếm vợ thì người đó phải tự chọn. Nếu bà để cho hắn quen biết trước thì có lẽ hắn không trốn.
Giọng nói của hắn vùng nghiêm lại:
– Cũng có thể cho đó là do hắn không hiếu thuận nhưng một nam nhân khi đã thành nhân thì cũng nên để cho hắn tự quyết định phần nào. Nếu không thì hắn không còn là nam nhân nữa.
Vệ phu nhân gật đầu:
– Thật tình thì ban đầu ta cũng giận lắm nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hơi thích ý.
Yến Thất nói:
– Quả thật bà cũng nên thích ý, bởi vì một con người có ý chí tự chủ như vậy thì trên đời này hiếm lắm.
Quách Đại Lộ nói:
– Bây giờ thì con người như thế không nhiều nhưng chắc chắc sau này sẽ có nhiều.
Vệ phu nhân vui vẻ:
– Vì thế bây giờ ta đổi ý, nhất định không bắt buộc hắn phải trở về.
Đôi mắt bà ta nhìn đăm đăm vào khoảng trống xa xa và nói tiếp:
– Ta nghĩ, lúc mà một thanh niên trưởng thành cũng cần phải đi đây đi đó để trao luyện, tự nhiên là sẽ có ích lợi cho cuộc sống.
Quách Đại Lộ nhún vai:
– Những lời ấy phải được nói sớm hơn một chút thì có lẽ hay hơn nhiều.
Vệ phu nhân cười:
– Trước kia ta không nói thế là vì ta còn có chỗ chưa được yên lòng.
– Không yên lòng điều chi?
– Không yên lòng về những bằng hữu của hắn.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Có phải bà làm những chuyện vừa qua là để thử chúng tôi không?
Vệ phu nhân cười:
– Các vị quả là những người bạn tốt, chắc không nỡ trách ta chứ?
– Bây giờ thì bà yên lòng chưa?
Vệ phu nhân nói:
– Bây giờ ta biết bằng hữu của hắn có thể nhịn đói, có thể chịu chết vì hắn, mà lại còn có thể cự tuyệt những quyến rũ vật chất, những chuyện còn khó chết hơn trăm lần.
Bà ta thở ra và nói tiếp:
– Hắn giao kết được những bằng hữu như thế là điều may mắn cho hắn vô cùng.
Ta đâu có gì mà không yên lòng nữa.