Yến Thất nhìn nàng, hình như hắn có chuyện gì muốn nói nhưng lại làm thinh. Thật lâu, hắn mới mở miệng:
– Chính vì thế nên cô luôn ẩn mặt.
Mai Nhữ Nam nói giọng buồn buồn:
– Tôi không dám ra mặt, hay nói đúng hơn là không thể ra mặt, tôi chỉ tìm đủ cách để làm vui lòng các anh, mong rằng các anh sẽ vì tôi mà lượng tình tha thứ những chuyện làm không phải của anh tôi.
Yến Thất hỏi:
– Bây giờ hắn đâu?
Mai Nhữ Nam nói:
– Đã về nhà rồi.
Yến Thất hỏi:
– Chính cô đã cứu hắn đưa đi?
Mai Nhữ Nam nói:
– Nếu các anh không chịu rộng lượng với anh ấy mà cứ cố tìm anh ấy thì tốt hơn các anh hãy tìm ở tôi, tôi xin chịu hết mọi lỗi lầm.
Lâm Thái Bình vụt đứng lên:
– Bất luận ai muốn nói sao thì nói, riêng tôi, tôi thấy cô không có lỗi lầm gì cả.
Quách Đại Lộ nói liền theo:
– Ai bảo cô Mai có lỗi thì kẻ đó… chết bầm.
Vương Động nói:
– Tôi thì tôi cho rằng cô ta không phải là người.
Lâm Thái Bình gân cổ:
– Sao? Anh bảo cô ta không phải là người?
Vương Động nói:
– Phải, một con người mà đầy đủ dũng khí như thế thì thật tôi chưa từng thấy.
Quách Đại Lộ vỗ tay:
– Đúng, thật là đúng, những chuyện như thế này đáng lý cô nương đây không nên nói cho chúng ta biết, thế nhưng cô lại chẳng giấu một chút nào, dũng khí đó ai có thể sánh nổi chứ?
Yến Thất nheo mắt:
– Kể cả anh cũng không so sánh nổi?
Quách Đại Lộ thở ra:
– Nếu đổi lại là tôi thì tôi không khi nào dám nói những chuyện ấy ra trước mặt người khác.
Yến Thất cười:
– Bây giờ thì anh đã biết đàn bà không yếu ớt như anh tưởng tượng đấy chứ?
Quách Đại Lộ nói:
– Chẳng những không yếu ớt mà phải nói là vô cùng vĩ đại.
Mi mắt của Mai Nhữ Nam ửng đỏ:
– Các anh. thật tình các anh không trách tôi đó chứ?
Quách Đại Lộ nhướng mắt:
– Trách cô? Ai dám trách cô? Bọn này thiếu điều quỳ xuống chân cô để mà bái phục đây chứ còn trách nỗi gì?
Vương Động nói:
– Nếu không có cô thì nếu chúng tôi không bị rắn độc cắn chết thì cũng chết vì đói teo bao tử.
Mai Nhữ Nam cúi mặt:
– Thật ra thì anh của tôi cũng không phải là. Quách Đại Lộ nói:
– Cô không cần biện minh gì cả vì chúng tôi không khi nào trách cứ gì hắn đâu.
Mai Nhữ Nam mừng lên ánh mắt:
– Thật đấy à?
Quách Đại Lộ nói:
– Nếu tôi là hắn thì không chừng tôi cũng làm y như hắn.
Vương Động nói:
– Tôi thì không chừng còn làm hơn nữa là khác.
Quách Đại Lộ nói:
– Tôi chỉ sợ anh cô sau này biết cô đã nói thật tình câu chuyện cho chúng tôi biết rồi anh cô sẽ giận cô đấy thôi.
Mai Nhữ Nam cười:
– Bây giờ thì biết rồi chứ đợi gì phải sau này?
Quách Đại Lộ sững sờ:
– Thế hắn có phản ứng sao không?
Mai Nhữ Nam nói:
– Giận ói mật xanh.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Thế rồi cô làm sao?
Mai Nhữ Nam nói:
– Tôi lén dông luôn chứ làm sao nữa?
Quách Đại Lộ cau mày:
– Nhưng sớm muộn gì rồi cô cũng phải về nhà.
Mai Nhữ Nam cúi đầu không nói. Vương Động vụt cười:
– Nếu về thì nhất định phải đòn, nhưng có thể cô không về cũng được.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Sao lại không về?
Vương Động nói:
– Một người con gái nếu đã gả lấy chồng rồi thì có thể khỏi trở về nhà.
Quách Đại Lộ bật cười:
– Đúng đúng, nếu cô ta xuất giá thì đâu còn là người của nhà họ Mai nữa, như vậy anh của cô không thể can thiệp vào chuyện của cô nữa đâu.
Vương Động nói:
– Đúng, vì thế nên ngay bây giờ cô nên lấy chồng ngay.
Quách Đại Lộ nhướng mắt:
– Nhưng lấy ai?
Vương Động nói:
– Tự nhiên là sẽ lấy cái người mà cô ta thích, cũng có thể là tôi mà cũng có thể là anh.
Quách Đại Lộ hơi khựng lại, hắn cảm thấy hơi lố, họ nói chuyện làm như không có mặt Mai Nhữ Nam. Và hắn lén liếc thấy nàng đang chúm chím miệng cười.
*****
Mai Nhữ Nam ngồi im lìm như tượng gỗ, hai má ửng hồng.
Nhìn vào vẻ mặt của nàng, người ta có cảm tưởng là nàng đang khó chịu, đang thương tâm, thế nhưng miệng nàng cứ chúm chím cười.
Nụ cười của nàng bộc lộ tất cả những gì thỏa mãn.
Quách Đại Lộ chợt hiểu ra. Hắn bất chợt thấy rằng bọn bốn người của hắn đã bị lọt vào cái bẫy của cô bé. Trong tình thế hiện tại, bất luận người mà cô ta thích là ai, nhất định người đó phải cưới cô ta chứ không làm sao từ chối.
Đúng là một con tiểu… hồ ly.
Cả bốn tên đường đường nam tử như thế này mà trong một phút bất thần đã bị cô ta dẫn đưa vào bẫy rập.
Bây giờ thì nàng chỉ cần búng một cái, một trong bốn gã đàn ông thường tự hào là “nam nhân đại chí” sẽ lập tức đưa tròng vào cổ.
Có lẽ rất đúng như Vương Động đã nói, người con gái này thật là quá xá, chưa từng thấy cô gái nào như thế bao giờ.
Nàng là một cô gái bé nhỏ nhưng lại thông minh hơn ai hết. Chỉ có điều hơi khó đoán là không biết nàng đang giăng cái bẫy, đang thắt cái tròng cho kẻ nào đây.
Vương Động vẫn ngồi cười, hắn cười cái miệng cũng giống. hồ ly, một lão hồ ly.
Hình như hắn biết rất rõ ràng hắn không phải là đối tượng để cho cô gái này đút thòng lọng vào cần cổ.
Hình như hắn biết rất nhiều chuyện mà Quách Đại Lộ không làm sao biết được.
Và hắn vụt cười hơi lớn:
– Bọn chúng ta đây tuy không phải là những bậc đại anh hùng chi cả, thế nhưng cũng không phải là hạng tiểu nhân phụ nghĩa vong ân, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật gật:
– Đúng, đúng quá xá.
Vương Động nói tiếp:
– Vì thế nên nếu Mai cô nương có điều chi khốn khó, chúng ta nhất định phải tìm cách giải quyết hộ ngay, đúng như thế không nào?
Lâm Thái Bình lại gật:
– Đúng, đúng như thế.
Chỉ có Lâm Thái Bình là tỏ ra hưởng ứng nồng nhiệt lời nói của Vương Động.
Quách Đại Lộ nhìn hắn và lầm thầm trong miệng: “Đúng là một gã thanh niên bồng bột, người ta đang thắt cái thòng lọng, hắn cũng vẫn hăng hái đút đầu vô.” Ngay lúc ấy Vương Động nhìn thẳng vào mặt Quách Đại Lộ mà hỏi:
– Sao? Anh thấy có đúng như thế không nào?
Bây giờ Quách Đại Lộ có nói không cũng chẳng được, hắn tức mình không có một vật gì để nhận vào cái miệng tía lia của Vương Động cho rồi.
Hắn vừa tức vừa lấy làm kỳ, Vương Động là một tên ít nói, nhưng không hiểu bữa này ông bà gì ứng mà hắn lại lắm lời như thế ấy?
Yến Thất thấy Quách Đại Lộ không trả lời, nên hắn vội nói thay:
– Anh không cần phải hỏi, bởi vì luận về chuyện “thương hương tiếc ngọc” thì trong thiên hạ đâu có ai bì kịp Quách tiên sinh?
Vương Động gật gù, làm như Yến Thất đã nói quá trúng với những ý nghĩ trong lòng của hắn, hắn nghiêm giọng nói:
– Anh nói thật là chí lý, thế còn anh thì sao?
Yến Thất cười:
– Chỉ cần Vương đại gia nói một lời thôi, tôi sẽ không thể chêm vào đâu được nữa.
Vương Động cười:
– Mai cô nương, những điều chúng tôi nói, cô nường đã nghe cả rồi chứ?
Mai Nhữ Nam cúi đầu, nàng đáp “vâng” một tiếng thật nhỏ. Vương Động nói:
– Vậy thì nếu cô nương có những chuyện gì khó khăn thì xin cứ nói thẳng ra đi.
Mai Nhữ Nam cứ cúi đầu, bộ dạng của nàng trông thật đáng thương!
– Tôi… thật tình khó nói quá…
Vương Động nói:
– Không có chi đâu, cô cứ nói thẳng đi.
Mai Nhữ Nam cúi mặt thật thấp, trong nàng vừa đáng thương vừa khốn đốn, nàng giọng ngập ngừng:
– Lúc anh tôi biết tôi làm chuyện này, anh tôi giận gần muốn điên luôn, anh tôi cứ cật vấn hỏi tại sao tôi lại làm như thế? Tại sao lại giúp người ngoài đến hại anh mình?
Vương Động hỏi:
– Rồi cô trả lời làm sao?
Mai Nhữ Nam đỏ mặt:
– Tôi không biết phải nói làm sao, chỉ đành phải… phải nói là… là…
Lưỡi nàng hình như cứng lại, nàng không làm sao nói được hết câu…
Quách Đại Lộ nóng lòng, hắn hỏi phăng:
– Sao? Cô trả lời làm sao?
Mai Nhữ Nam cắn môi cúi gầm mặt xuống, hồi lâu làm như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng mặt lên nhưng hai má lại ửng hồng:
– Tôi đành phải nói rằng tôi giúp đây vốn không phải là giúp người ngoài như anh tôi đã nói. Anh tôi hỏi không phải là người ngoài chứ là ai? Tôi… tôi đành phải nói rằng… là…
Quách Đại Lộ càng nóng lòng hơn nữa, hắn hỏi:
– Là làm sao?
Mai Nhữ Nam như cố gắng hết sức mới nói được thành tiếng:
– Tôi nó… tôi giúp cho… em rể của anh, vì tôi cùng người ấy đã đính hôn… Dường như cố hết sức mới nói được câu đó, nên khi nói rồi toàn thân nàng như mềm rũ, nàng gần như mẹp luôn trong chiếc ghế…
Quách Đại Lộ thì khác, hắn gần chút nữa đã chui tọt xuống gầm bàn.
Vương Động hỏi:
– Anh của cô nghe nói như thế thì có phản ứng ra sao?
Mai Nhữ Nam nói:
– Nghe tôi nói như thế, anh tôi có vẻ dịu cơn giận, nhưng anh ấy vẫn cảnh cáo tôi rằng nếu tôi mà gạt anh thì anh sẽ đánh chết luôn, anh tôi lại buộc tôi phải đem… đem về…
Vương Động hỏi:
– Đem cái gì về?
Mai Nhữ Nam cắn môi:
– Đem… người về.
Vương Động hỏi dồn:
– Người là ai mới được chứ?
Mai Nhữ Nam ngập ngừng:
– Em… em rể…
Vương Động hỏi:
– Em rể của ai?
Mai Nhữ Nam nói:
– Em rể của… anh tôi.
Nói xong câu đó, xem dáng cách của nàng y như là toàn thân mềm rũ.
Quách Đại Lộ cũng cảm thấy chính hắn cũng không còn ngồi vững nữa…
Vương Động thở phào.
Hắn làm như cho đến bây giờ hắn mới hiểu cặn kẽ được ý của của nàng ta. Mà thật ra muốn hiểu được tâm lý của một cô gái cũng không phải là chuyện dễ.
Ngưng một lúc Vương Động lại cười cười:
– Như vậy là bây giờ chỉ còn lại một vấn đề.
Lâm Thái Bình hỏi:
– Vấn đề gì?
Vương Động nói:
– Bốn người trong bọn chúng ta, ai là em rể của anh của Mai cô nương? Và người ấy có bằng lòng theo Mai cô nương về nhà diện kiến ông anh vợ?
Lâm Thái Bình nói:
– Ai lại không chịu chứ? Chẳng lẽ lại lại bằng lòng để cho Mai cô nương bị anh đánh chết à?
Vương Động nói:
– Nhưng vạn nhất mà có người không đi thì sao?
Lâm Thái Bình nói lớn:
– Người đó nhất định không kể là bằng hữu của chúng ta, mà nếu có một người bằng hữu như thế, chúng ta sẽ phải thẳng tay.
Vương Động vỗ tay tán thưởng:
– Đúng, cho dầu có người không bằng lòng thì ba người còn lại của chúng ta cũng buộc hắn phải đi, các anh có tán thành ý kiến đó không nào?
Lâm Thái Bình đưa tay:
– Tán thành ngay.
Vương Động nheo mắt nhìn Quách Đại Lộ:
– Còn anh?
Yến Thất hớt nói:
– Anh đừng có hỏi câu đó với hắn, chẳng lẽ anh xem Quách tiên sinh là kẻ…
vong ân bội nghĩa hay sao?
Vương Động cười:
– Như vậy là hay quá xá rồi, như vậy bây giờ là mọi vấn đề đã giải quyết xong, Mai cô nương còn đợi gì nữa chứ?
Thế nhưng Mai Nhữ Nam cứ bắt họ đợi, hình như là đàn bà sinh ra khiến cho đàn ông phải đợi.
Đôi mắt của nàng cứ đảo quah bốn người đàn ông, hết người này lại sang qua người nọ.
Quách Đại Lộ thầm mong ánh mắt của nàng đừng có dừng lại ngay mặt hắn.
Thật ra thì hắn không phải “không thích” cái vị Mai cô nương này, nếu khi mới đến đây mà cô ta lại chọn người khác chứ không phải hắn, có lẽ hắn sẽ tức đến chết luôn, nhưng bây giờ thì khác.
Nhưng thích là một chuyện, bị “bắt buộc phải cưới” lại là chuyện khác.
Hắn cảm thấy chuyện này cũng như uống rượu, hắn thích uống rượu là một chuyện, nhưng bị người ta đè cổ xuống, bịt mũi lại đổ rượu vào họng thì lại là chuyện khác.
Chuyện như thế thì không thể nào chấp nhận.
Hắn mong con mắt của vị Mai cô nương?nhậm ngang? bất tử để cô ta nhìn vào người khác chứ đừng nhìn vào hắn.
Thế nhưng đôi mắt của Mai Nhữ Nam trớ trêu thay lại cứ nhìn chằm chặp vào mặt hắn.
Chẳng những nhìn không, nàng lại còn cười, nụ cười thật ngọt.
Bất luận là ai, một khi biết chắc rằng mình sẽ câu được một con cá lớn đều cũng có một nụ cười như thế.
Quách Đại Lộ cũng muốn cười lại với nàng, nhưng hắn không làm sao cười được.
Trong bụng hắn than thầm: “Cứ coi như là mình bị sao quả tạ ám rồi, cũng đáng, ai biểu có bộ mặt bảnh trai hơn người khác làm chi!”
Mai Nhữ Nam vụt nói:
– Tôi có hứa rồi, đến lúc mà tôi quyết định thì người rhứ nhất tôi nói cho biết là anh.
Quách Đại Lộ nói lầm thầm:
– Thật ra thì cô cũng không cần phải thủ tín làm gì, nhất là một cô gái mỗi khi hứa với ai chuyện gì thì cũng thường hay quên lắm.
Hắn nói nhỏ, nhưng cái nhỏ của hắn cũng đủ làm cho mọi người nghe thấy.
Mai Nhữ Nam cười thật đẹp:
– Thế nhưng tôi không khi nào quên anh, anh hãy theo tôi ra ngoài này, tôi nói cho anh biết người mà tôi đã chọn.
Cô ta vừa nói vừa đứng lên, dáng đi của cô ta thật là yểu điệu và khi ra gần tới cửa, cô ta lại đưa tay ra sau vẫy Quách Đại Lộ, bàn tay của cô ta vừa trắng vừa dịu.
Bất cứ ai, nếu bị cánh tay ấy quàng vào cần cổ có lẽ còn khó vùng vẫy hơn là bị vòi của con bạch tuộc.
Quách Đại Lộ đành phải đứng lên, hắn đứng lên nhưng lại khẽ nhìn Yến Thất.
Yến Thất không ngó hắn.
Quách Đại Lộ lại liếc nhìn Vương Động.
Vương Động đang nâng ly nhấm nháp chắc không thấy cái nhìn của hắn.
Quách Đại Lộ nghiêng đầu ngó Lâm Thái Bình.
Lâm Thái Bình đang ngồi sửng sốt, hắn ngó ra phía trước nhưng nhất định không ngó Quách Đại Lộ.
Quách Đại Lộ nói hơi nhỏ, nhưng giọng hắn chừng như tức tối:
– Tổ tông của tôi quả là chết âm đức, bởi vì nếu không xui khiến, tôi đã không có những người bạn như thế này.
Tiếng của Mai Nhữ Nam lanh lảnh bên ngoài:
– Còn nói gì đó mà chưa chịu ra đây?
Quách Đại Lộ muốn nói: “Tôi không có nói cái con mẹ gì cả”, thế nhưng hắn kịp nghĩ trước mặt một người đàn bà, nhất là đối với một cô gái mà nói như thế thì quá ư thô tục, nên hắn làm thinh.
Hắn làm thinh và đi thẳng ra ngoài.
Qua một lúc khá lâu, Lâm Thái Bình thở ra:
– Thật không dè con người như thế mà cũng giỏi tài đóng kịch, trong bụng khoái gần muốn chết luôn, thế mà ngoài miệng lại cứ kêu là khổ, thấy mà phát tức.
Hắn nói bằng một giọng tức tối, tự nhiên là tức tối… vì ghen.
Vương Động cười:
– Tại vì anh đã nghĩ một chuyện sai.
Lâm Thái Bình xẵng giọng:
– Sai cái gì?
Vương Động nói:
– Trong lòng hắn không thích chút nào đâu.
Lâm Thái Bình như áng mắt:
– Không thích à? Chẳng lẽ cô gái họ Mai ấy không xứng với hắn à?
Vương Động nói:
– Xứng hay không xứng là một chuyện, mà thích hay không thích lại là một chuyện khác.
Lâm Thái Bình hỏi:
– Thế tại sao anh lại biết hắn không thích?
Vương Động nói:
– Bởi vì hắn chưa phải làmột tên đần và hắn cũng chưa phải là một tên câm.
Lâm Thái Bình chớp chớp mắt, hắn không hiểu ý câu nói của Vương Động.
Vương Động cũng biết là hắn không hiểu, vì thế giải thích luôn:
– Có một người rất thông minh, nói một câu rất chí lý, hắn nói: “Bất luận một người thông minh đến đâu, nhưng nếu thật mê một người đàn bà, thì trước mặt người đàn bà, người ấy cũng trở thành ngu, luôn cả nói cũng không ra tiếng.”
Hắn làm như vô tình liếc sang Yến Thất và cười cười nói tiếp:
– Thế nhưng Quách Đại Lộ trước mặt cô gái họ Mai hãy còn nói chuyện được nhiều.
Yến Thất lạnh lùng cắt ngang câu nói:
– Đó là bởi vì ông trời sinh ra con người lắm chuyện lắm lời.
Vương Động cười cười không nói.
Bởi vì không một ai tự nhận mình là người lắm chuyện, bình thời đã không ai tự nhận như thế, nhưng hôm nay thì có hơi ngoại lệ, kẻ ít nói nhất như Vương Động lại trở thành kẻ nói nhiều.
Lâm Thái Bình đang lấy làm lạ hết sức, hắn không hiểu tạo sao con người ấy hôm nay lại nói nhiều như thế? Và không hiểu hắn cố nói để ai nghe?
Lâm Thái Bình chỉ biết mỗi một việc: Nếu không có một nguyên nhân đặc biệt nào đó thì nhất định đôi môi của Vương Động không khi nào… động.
*****
Vầng trăng thật đẹp, có thể nói đẹp lạ lùng.
Cũng có thể ít người chú ý, vì đây là tháng mùa đông.
Thường thì những tháng mùa xuân, mùa thu, trăng mới dễ làm cho người ta chú ý, nhưng không vì thế mà đoan quyết rằng trăng mùa đông không đẹp.
Vầng trăng tròn vành vạnh treo ở đầu ngọn cây và Mai Nhữ Nam đang đứng dưới gốc cây, ánh trăng chiếu lên mặt cô ta, chiếu lên đôi mắt long lanh ướt rượt.
Ánh mắt của nàng bây giờ còn đẹp hơn ánh trăng gấp bội.
Luôn cả Quách Đại Lộ cũng không thể phủ nhận điều đó, cô ta quả là một cô gái dễ nhìn.
Nhất là vóc dáng của cô ta, Quách Đại Lộ gần như chưa hề thấy một cô gái nào có vóc dáng đẹp như thế ấy.
Bây giờ thì hình như cô ta còn đẹp hơn khi Quách Đại Lộ gặp lần đầu, cũng có thể là do y phục của cô ta, cũng có thể là do bởi nụ cười…
Hôm nay nàng không còn mặc bộ đồ vải thô như hôm trước, chiếc áo lụa bó sát thân mình và chiếc quần mềm rộng trông vừa gọn gàng vừa tha thướt.
Nàng đang nhìn Quách Đại Lộ mà cười.
Quách Đại Lộ vốn rất thích nụ cười của nàng, bây giờ thì luôn đến nhìn, hắn cũng không còn dám nhìn thẳng vào nụ cười đó nữa.
Cái cười của những cô gái cũng y như đồ trang sức, những bộ áo quần, những thứ phấn son, nó dùng để mê hoặc lòng người.
Nó là thứ mồi dùng để “câu” đám con trai, vì thế cho nên những người đàn ông thông minh không nên nhìn nó nhiều lần.
Nhưng giá mà hôm trước Quách Đại Lộ thông cái đạo lý ấy thì hôm nay chắc hắn đỡ khốn đốn hơn.
Hắn nhè nhẹ thở ra, chầm chậm bước lại gần và vụt nói:
– Anh của cô tửu lượng quả thật là khá lắm.
Mai Nhữ Nam cười:
– Anh ấy giả đò đó, bình thường anh ấy không hay uống rượu.
Quách Đại Lộ cười:
– Như thế thì thật phiền.
Mai Nhữ Nam hỏi:
– Phiền cái gì?
Quách Đại Lộ nói:
– Tôi vốn có ý khi mà gặp mặt thì cô phục cho anh cô say mềm, để làm cho anh ta đừng nhớ đến chuyện cũ…
Mai Nhữ Nam nhoẻn miệng cười thật đẹp:
– Nếu anh sợ thì cứ tránh đi ít ngày, chờ khi nào anh ấy nguôi ngoai rồi sẽ gặp.
Quách Đại Lộ nhướng mắt:
– Chứ cô không tính về gấp gặp anh đấy à?
Mai Nhữ Nam mở tròn đôi mắt:
– Anh nghĩa rằng… nghĩ rằng…
Nàng vụt ôm bụng cười, cười đến phải khum lưng…
Quách Đại Lộ cũng khựng lại, hắn cũng mở tròn đôi mắt nhìn cô ta, giọng hắn ngập ngừng:
– Chứ không phải… không phải tôi…
Mai Nhữ Nam cười đến nỗi không ra tiếng, nàng chỉ ôm bụng lắc đầu.
Quách Đại Lộ hỏi dồn:
– Cô không phải chọn tôi chứ cô chọn ai?
Mai Nhữ Nam cố lắm mới nhịn cười nổi để nói:
– Tôi chọn anh… Yến Thất.
Thiếu chút nữa Quách Đại Lộ đã nhảy dựng lên:
– Yến Thất? Người cô chọn là Yến Thất?
Mai Nhữ Nam gật gật đầu.
Bây giờ Quách Đại Lộ mới thật là sửng sốt.
Thật ra thì hắn cũng đâu có muốn chuyện Mai Nhữ Nam chọn mình, nhưng hắn lại không muốn nàng chọn người khác.
Mai Nhữ Nam không chọn hắn, đáng lý hắn phải thở phào nhẹ nhõm, đáng lý hắn thấy dễ chịu mới phải, mới đúng theo cái bực dọc của hắn khi nãy, thế nhưng không hiểu tại sao bây giờ hắn cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy… thất vọng, mà hình như hắn thấy có mùi… ghen.
Qua một lúc khá lâu hắn mới nuốt ực cái cục tức xuống và nói lầm thầm:
– Thật tôi không hiểu tại sao cô lại đi chọn hắn?
Mai Nhữ Nam chớp mắt:
– Tôi cảm thấy hắn rất tốt, cái gì cũng tốt.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Luôn cả chuyện không bao giờ tắm của hắn cũng tốt nữa sao?
Mai Nhữ Nam nói:
– Có những người đàn ông khi chưa có vợ thì rất là lôi thôi xốc xếch, nhưng có vợ rồi thì mọi sự đều cải biến…
Ánh mắt nàng ngời lên như đang… dệt mộng, nàng cười say sưa:
– Nói thật tình, lúc nhỏ tôi đã thích những người đàn ông phóng khoáng tự do,vì thế mới có đủ đầy “nam tử khí”, còn những hạng say sưa sửa soạn trau chuốt, tôi thấy là bắt buồn nôn.
Quách Đại Lộ nhìn vào khuôn mặt của nàng, hắn chợt nhận ra rằng đôi mắt của nàng… không đẹp, hắn có cảm tưởng như cặp mắt… đui.
Mai Nhữ Nam nói tiếp:
– Tôi cũng biết rằng hắn muốn tránh tôi, hắn gần như muốn chán tôi, nhưng thật ra thì những người đàn ông có tư cách chín chắn đều như thế cả, chứ hạng đàn ông cứ thấy gái thì y như ruồi thấy mật thì quả là chán ngấy.
Quách Đại Lộ nghe mặt mình hơi nóng, hắn đằng hắng lấy giọng và hỏi:
– Cứ như thế thì quả thật cô thích hắn lắm à?
Mai Nhữ Nam hỏi lại:
– Thế anh không thấy một chút nào thật à?
Quách Đại Lộ gượng cười:
– Tôi chỉ thấy hình như cô có phần thân cận với tôi.
Mai Nhữ Nam nhoẻn miệng cười:
– Đó là tôi cố chọc tức hắn đấy chứ.
Quách Đại Lộ hỏi:
– Cô đã thích hắn thế tại sao lại còn chọc tức hắn làm chi?
Mai Nhữ Nam nói:
– Chính vì tôi thích hắn nên mới tìm cách chọc giận hắn, chuyện đó anh cũng không hiểu tại sao nữa à?
Quách Đại Lộ cười nhẹ:
– Cứ như thế thì một người đàn ông không nên để cho đàn bà phải lòng, bởi vì nếu không có người đàn bà phải lòng mình thì có lẽ dễ sống hơn.
Mai Nhữ Nam chớp chớp mắt:
– Bây giờ chắc có lẽ anh cảm thấy sống… dễ chịu lắm phải không?
Quách Đại Lộ nói thật nhanh, nhanh đến mức tiếng này đâm sang tiếng khác:
– Dễ chịu, dễ chịu lắm lắm…