Hôm nay là ngày khai giảng, tôi đã mặc một chiếc váy trắng tinh, chiếc váy này là mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật năm 16 tuổi. Tôi thích nó lắm, chỉ mặc nó vào những dịp đặc biệt. Tôi không biết trang điểm nên ra tiệm làm cho nhanh. Tôi bảo chỉ làm đơn giản thôi, đừng quá cầu kì vì tôi cũng chỉ hát một bài thôi là xuống rồi. Trang điểm khoảng 15p, xong tôi đến trường. Vừa đến là tôi đã nghe thấy tiếng Đóa Nhi, quái lạ là giọng thì là Đóa Nhí mà khuôn mặt này tôi chưa thấy. Bạn ấy chạy tới, nói:
– Cậu chuẩn xong chưa?
-Xong rồi. Mà cậu là ai thế?:Tôi hỏi
– Mình Đóa nhi đây.
Là Đóa Nhi, thế mà tôi nhận không ra. Hôm nay cậu ấy trang điểm khá cầu kì. Nghe cậu ấy nói hình như làm hết gần 3 tiếng. Gồm làm tóc, trang điểm rồi lựa trang phục, tôi thấy phần trang điểm là rắc rối nhất, nào là gắn mi giả, phán nền, phấn mắt rồi kem che khuyết điểm, vv, cậu ấy còn nói riêng phần to son là mất 30p. Tôi cũng không ngờ, bình thường trông Đóa Nhí khá mạnh mẽ, cá tính mà cũng có lúc bánh bèo như vậy. Xong cậu ấy làm mặt bất ngờ, hỏi tôi:
– Sao cậu không trang điểm?
-Mình có trang điểm mà, chẳng lẽ nó trôi hết rồi?
– Cậu trang điểm ít vậy cũng được rồi, cậu xinh sẵn mà: Đóa Nhi nhìn tôi nói
Tôi cười ngại. Zayn từ đâu bước tới, hôm nay cậu ấy trông rất phong độ, tóc tai quần áo chỉnh tề. Đúng rồi hôm nay cậu ấy thay khối 10 đọc cái gì đó mà. Zayn quay qua nhìn Đóa Nhi, định nói gì đó nhưng thôi, xong lại đi mất. Tôi thấy hơi ngại, bảo Đóa Nhi rằng mình đi vào chuẩn bị trước.
Ba tiết mục trôi qua, và chuẩn bị đến tiết mục của tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy lưng mình hơi mát, hình như cái khóa đằng sau bị tuột rồi. Xung quanh thì ai cũng bận rồi, tôi cố kéo cái khóa lên mà mãi không tới thì tôi cảm thấy ai đó đáng giúp mình. Quay lại tôi nhận ra đó là Zayn, tôi cảm thấy hơi ngại, vội cảm ơn rối rít, cậu ấy chẳng phản ứng gì. Hình như là hết tiết mục của tôi là đến lượt cậu ấy lên đọc bài diễn văn đó. Mc gọi tên, tôi giữ bình tĩnh rồi bước lên sân, mọi người vừa thấy tôi là bắt đầu vỗ tay rầm rầm. Tôi cười chào khán giả, sau đó nhạc bắt đầu. Tôi hát bài Wildest dream của Taylor Swift. Bài hát khá nhẹ nhàng, chẳng hiểu sao khi hát tới câu” He so tall and handsome as hell” tôi lại nghĩ tới cậu.
” Say you’ll remember me
Singing in the nice dress, staring at the sunset babe
Red lips and rosy cheeks,
Say you’ll see me again,
Even if it’s just in your
Wildest dreams.”
Hát xong, tôi mỉm cười cúi đầu chào khán giả, ở dưới vỗ tay ngày một to hơn. Tôi khá vui vì phần biểu diễn xảy ra trơn tru. Khi tôi bước vào sân khấu thì cũng là lúc Zayn bước ra sân khấu, đi ngang qua tôi, cậu ấy dúi vào tay tôi thứ gì đó, tôi thấy nó rất quen, sờ lại một bên tai, đúng thật, một cái hoa tai đã không còn, tôi thầm cảm ơn Zayn vì việc này. Khi Zayn ra, thì tiếng vỗ tay còn to hơn gấp mấy lần, có cả tiếng huýt sáo, tiềng hò hét, ồn đến nỗi thầy giám thị phải ổn định lại. Tôi chăm chú nghe Zayn phát biểu, giọng cậu ấy trầm ấm, đọc rất rõ rõ ràng, rành mạch. Cậu ấy cũng đã đọc xong, tôi định đi thay đồ, thì tôi thấy Gia Hào, cậu ấy cười chào tôi, nói:
– Hồi nãy cậu hát hay lắm!
– Cảm ơn cậu. Chúc cậu tí nữa thi tốt: Rồi tôi cười với cậu ấy.
Đúng lúc Zayn nhìn thấy. Cậu ấy chẳng phản ứng gì, rồi đi thẳng. Gia Hào chào tôi rồi lên sân khấu biểu diễn, lúc cậu ấy ra thì tiếng vỗ tay cũng to không kém. Tôi đi thay đồ, sau đó xuống hàng ghế lớp mình để xem tiết mục của các bạn khác. Thì đến sau sẽ phải ngồi sau, nhưng ngồi trước tôi là Zayn, cậu ấy cao quá, làm tôi chẳng thấy gì ngoài tấm lưng rộng lớn của cậu ấy, mà tiết mục của Gia Hào chuẩn bị bắt đầu rồi, nên tôi đành mặt dày gọi Zayn, cậu ấy quay lại nhìn tôi, lại là khuôn mặt đẹp trai ấy đập vào mắt tôi, tôi đơ vài giây sau rồi mới nói:
– Cậu có thể cho tớ ngồi đằng trước được không, ngồi đây tớ không xem được?
: Tôi nói với cái khuôn mặt thân thiện nhất có thể. Cậu ấy không nói gì, cầm ghế đi xuống nhường chỗ cho tôi. Tôi vội cảm ơn, thì vừa đúng lúc Gia Hào nhảy. Tôi xem mà còn cổ vũ rất nhiệt tình, nào là hò hét,vỗ tay tôi đều làm tất. Khi kết thúc, tôi cảm thấy hình như cậu ấy lại nhìn tôi cười thì phải, tôi không ngại cũng cười chúc mừng lại cậu ấy. Rồi những tiết mục khác cũng thế, tôi đều thấy rất hay, và tiết mục cuối cùng là của Đóa Nhi. Nghe vẻ mọi người không hưởng ứng tiết mục này lắm, tôi vẫn thấy hay vì cậu ấy biểu diễn rất khớp nhạc tuy động tác vẫn chưa được chắc chắn và đẹp mắt cho lắm. Khi kết thúc, mọi người cũng vỗ tay, nhưng không được to cho lắm, Đóa Nhi nhìn về phía tôi, tôi liền tươi cười giơ hai ngón cái để động viên cậu ấy. Và khi thầy hiệu trưởng đánh tiếng trống khai giảng năm học mới xong thì tất cả giải tán. Tôi vừa đứng dậy định bụng đưa cho Zayn cái áo khoác hồi bữa thì quay ra đã không, ngó một hồi thì thấy cậu ấy đã ở cổng trường rồi, tôi liền vội cầm cái áo khoác rồi chạy với vận tốc nhanh nhất để đến chỗ cậu. Chạy gần đến nơi thì tôi thắng không kịp, thế là đâm sầm vào lưng cậu ấy, lưng cậu ấy cứng hay đầu tôi mềm mà xong cú đó tôi phải ôm đầu một hồi cho bớt choáng. Đỡ được một chút, tôi đưa cho Zayn cái áo khoác và nói:
– Cho mình cám ơn chuyện hôm đó, mình giặt sạch sẽ rồi đó!
– Đây không phải áo khoác của tớ
– Chứ của ai?: Tôi hỏi với sự ngạc nhiên
– Sao tớ biết được?: Cậu ấy nói với thái độ không vui rồi quay đi. Sau đó nói vọng lại: – Không biết của ai thì vứt luôn đi
Không phải của Zayn, vậy ai tốt bụng mà lại cho tôi mượn cái áo khoác này chứ. Nghĩ một hồi, tôi cũng chẳng biết được, cũng không nỡ vứt nó đi, tôi đành bỏ lại vào cặp, định đi về thì tôi thấy Đóa Nhi đang đứng nhìn tôi, tôi liền gọi cậu ấy lại.
– Cậu mới nói gì với Zayn đấy.
– À, không có gì: Tôi không muốn ai biết về cái đêm đó hết nên đành chối ngay
Đóa Nhi cũng không nói gì thêm, rồi tạm biệt tôi đi về. Về đến nhà, tôi liền bỏ cái áo khoác vào trong tủ, rồi đi soạn sách vở học bài. Học được một lúc, tôi lên trang web của trường xem thử, và tôi thấy hình Zayn trên đó với tựa đề: Thông tin hotboy lớp 10 lai tây đọc bài diễn văn hồi sáng: Tôi liền mở vào đọc thử.