Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cô ấy ban đầu có chút sửng sốt rồi sau đó lại cúi đầu thẹn thùng, tiếp tục lau cái bàn, giống như tôi không tồn tại. Tôi liền dùng sức một chút, ôm trọn người cô vào lòng ngực tôi. Nhưng mà, cô ấy không nói gì cả mà đỏ mặt lên. Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, một dòng nước xiết nhanh chóng chảy trong tim tôi, tôi có thể cảm giác được tim cô ấy đập mạnh, của tôi cũng không phải là không có.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên một cách không đúng lúc. Có đôi khi, cuộc sống chính là một bộ phim truyền hình và cái loại tình tiết phim cổ điển này đã được tôi diễn ở đây. Tốt rồi, lần này tôi và Ôn Thư nhìn nhau có chút ngượng ngùng.
Là cảnh sát Hà gọi đến, trước tiên anh ta chúc mừng tôi bình phục xuất viện, sau đó hẹn tôi 3 giờ chiều đến cục cảnh sát đến hỗ trợ họ điều tra một số việc. Mọi thứ đều nằm trong dự liệu. Tôi rất muốn biết là Lý Tiểu Lộ B sử dụng nhân đạo hay ma đạo mà có thể khiến bệnh viện với cục cảnh sát nghe lời như vậy. Nếu anh ta dùng chính là nhân đạo, một chút cũng không phục anh ta; nếu dùng chính là ma đạo, tôi rất muốn phỏng vấn anh ta một chút vì sao không sử dụng ma đạo để thuyết phục cảnh sát rồi lấy album tem. Xem ra, có một số việc anh ta không làm được.
Ôn Thư tình nguyện ở nhà, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh, tiện thể giúp tôi giữ nhà. Ba giờ chiều, một mình tôi đi đến cục cảnh sát. Đây còn là lần đầu tiên tôi đến trước của cục cảnh sát, ngay cả báo tạm trú tôi cũng không đến nơi này, hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt. Hóa ra cục cảnh sát không khác mấy tòa nhà văn phòng chính phủ bình thường, chỉ khác là ở cổng treo một tấm biển nổi bật để người khác vừa nhìn là biết đó là cục cảnh sát. Chỉ là một cái nơi bình thường như vậy sao có thể làm khó tên kia được chứ?
Phòng của cảnh sát Hà ở lầu ba, tôi leo hai bậc cầu thang và lần lượt tìm số phòng theo số phòng mà anh ta nói và thấy đó là phòng trên cùng. Tôi đi tới cửa, cửa không đóng, cảnh sát Hà đang cúi đầu dùng bút ngoáy ngoáy viết gì đó trên tờ giấy. Tôi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì khẽ cười đưa tay ra hiệu hãy ngồi xuống.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế ddienj với bàn làm việc của anh ấy, thấy trong tay anh ta cầm một quyển tạp chí “thế giới tem”, anh ấy đang cẩn thận sao chép một thứ gì đó từ nó ra giấy.
“Anh thích xem “thế giới tem” sao?” Trong đầu tôi hiện ra hình bóng của Lão Thiệu, “Tôi có một ông bạn khi còn sống cũng thích bản tạp chí này.”
“Anh ta tên là Thiệu Sơ Nhất, là bạn cùng phòng của anh ở bệnh viện tâm thần, sau đó lại chết do tai nạn đuối nước ngoài ý muốn.” Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên mà nói.
“Sao anh biết được chuyện này?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Tôi là người xử lý vụ án đó. Sau khi anh ta chết, bệnh viện đem di vật của anh ta đều giao cho cảnh sát xử lý, bản tạp chí này là tôi lấy ra từ trong di vật của anh ta, nó có những câu chuyện xưa thú vị. Được rồi, ” anh ta ngẩng đầu lên, buông bút xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Trong chốc lát sẽ có đồng sự của tôi đến đây, chúng tôi cần hỏi anh một ít vấn đề, sau khi hỏi xong, anh có thể đi về. Cảm ơn anh đã giúp cảnh sát điều tra sự việc.”
Năm phút sau, người cảnh sát gõ cửa bước vào, cảnh sát Hà bảo chúng tôi cùng đến ngồi ở ghế sô pha. Tôi ngồi xuống theo ý của anh ta. Lúc ba người cùng ngồi xuống, tôi mới để ý nhìn hình dáng của anh cảnh sát vừa mới bước vào. Cái này vừa nhìn thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trong lúc nhất thời mặt tôi lại lấm tấm mồ hôi lạnh, sao nhìn anh ta lại giống hệt Hầu Đại Dũng vậy?