Chị thân yêu của tôi! Bà chị bước vào phòng với đôi mắt đỏ hoe, vừa ngồi vào ghế thì chị ấy khóc như mưa. Tôi hỏi cảnh sát nói gì thì chị vẫn không nói gì mà cứ khóc hu hu hu hu….
Chờ đến khi chị hết khóc,lau đi những giọt nước mắt thì trời cũng đã xẩm tối,cái bụng đói cũng kêu ọc ọc đòi biểu tình luôn rồi
“Chị ơi, bây giờ có 2 sự lựa chọn,một là mình kiếm cái gì ăn cái đã,hai là nói cho em biết lúc nãy anh cảnh sát đã nói gi. Chị phải chọn một trong hai!”
“À,để chị đi mua đồ ăn cho em ăn!” Nói xong, chị lau nước mắt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi thực sự không thể hiểu được có chuyện gì mà chị tôi lại khóc xối xả như mưa thế. Chẳng lẽ bác sĩ nói tôi bị bệnh nan y không thể chữa khỏi sao?
Rất nhanh, chị tôi đã đem cả đống đồ ăn về, điều này có gì đó không đúng. Bình thường mỗi khi đi ra ngoài là chị ấy đi tận 2 đến 3 tiếng mới về. Tôi nhớ lần đi mổ Amidan lúc trước, chị ấy đi mua đồ ăn lúc 11 giờ mà đến 1 giờ chị ấy mới về. Có vẻ như sĩ quan Hà đã nói điều gì đó.
“Chị mua sườn xào chua ngọt, gà quay, còn đặc biệt bắt taxi đi mua bánh bao hấp.” Chị kéo chiếc bàn gần giường bệnh lại rồi đặt đồ ăn lên, “Đều là món em thích,mau ăn đi! “
Tôi không có cảm giác ngon miệng chút nào vì thế tôi nắm lấy tay chị, nhìn chị ấy với ánh mắt cầu xin: “Chị ơi, chị có thể cho em biết có chuyện gì không?”
Khi nghe tôi nhắc đến điều này,mắt chị lại ngấn lệ.
“Ngày mai chị sẽ đưa em đến bệnh viện tâm thần … Hu hu hu hu hu …”
Cái gì! Câu trả lời của chị giống như sét đánh ngang tai. Tôi nhất thời không biết phải nói gì,sự thật là như vậy. Tại sao phải đưa tôi đến bệnh viện tâm thần? Tôi là một nạn nhân! Có kẻ muốn gϊếŧ tôi, tôi đã cố gắn hết sức để thoát chết. Tôi là một người bình thường!
“Chị ơi, Sĩ quan … Anh ấy nói gì vậy? Tôi không bị bệnh tâm thần. Tôi bị đâm bằng dao găm. Làm sao tôi có thể vào bệnh viện tâm thần được?”
“Sĩ quan He đã đến trường để tìm hiểu sự việc cụ thể. Anh ấy nói rằng trong lớp em không có ai tên Hầu Đại Dũng, cũng không có cô gái nào tên Bạch Hoa Kiền. Ghế bên cạnh của em không có ai ngồi. Hôm đó, em nằm ngủ gật trong lớp học, buổi trưa lúc tan học thì em đến căn tin ăn cơm.Có một người tên Lý Tiểu Lộ , nhưng gia đình cậu ta không có cái biệt thự nào cả và cậu ta sống ở ngoại thành phía đông thứ không phải phía tây thành phố. Vào ngày em bị tai nạn thì cậu ta đang giao lưu học tập ở Đức. Ngay gần nơi em được tìm thấy có một nhân chứng nói là em đang chạy lung tưng trên bãi cỏ. “
Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ. Tôi hốt hoảng đứng bật dậy ngơ ngac nhìn xung quanh,trời đất cứ quay cuồng.
“Cả Hầu Đại Dũng lẫn Bạch Hoa Kiền đều không tồn tại?” Hiện tại tôi hơi mất bình tĩnh,giọng nói cũng run theo..
“Ừm …” Chị lại bắt đầu nức nở, nhưng lần này chị có vẽ bình tĩnh hơn, rõ ràng là chị chấp nhận thực tế dễ dàng hơn tôi. “Vừa rồi nhà trường cử người đến Cục Công an. Bác sĩ nói em bị tâm thần phân liệt. Nhà trường khuyên em nên nghỉ học vì học cấp 3 không bắt buộc và bệnh tâm thần của em có xu hướng bạo lực. Chị cầu xin bọn họ… cho em một cơ hội. Lãnh đạo cơ quan Công an cũng đã ra làm việc, nhà trường đồng ý để em đi học nhưng với điều kiện em phải chính thức được điều trị bệnh tâm thần đến khi nào ra viện rồi mới được đi học trở lại.
Trước đây tôi đã từng nghe những câu chuyện về những người bình thường bị giam trong bệnh viện tâm thần, nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra với tôi . Người ta nói rằng ở nơi đó, người bình thường là người bất thường nhất.