Lý Tiểu Lộ theo bản năng bước sang một bên tránh cái ấm trà đang vụt tới. Cậu ta đột ngột rút con dao găm ra. Tôi đau muốn ngất đi luôn, tôi nắm lấy thành đẩy mạnh một cái, Bạch Hoa Kiền bị đẩy lùi về phía sau hơi lảo đảo, tôi lùi về phía sau vài bước lập tức thả tay ra.
Tôi thuận thế vớ lấy tập tem đập vào chân Lý Tiểu Lộ. Lý Tiểu Lộ lập tức ngã xuống đất, không biết là do quá mạnh tay hay là album tem quá nặng. Chân trái bị trúng thương, máu đen lập tức phun ra.
Tôi còn chưa kịp thở dốc thì đột nhiên cảm thấy có ai đó bóp cổ của tôi từ phía sau. Tôi nhìn chằm chằm vào người sau lưng, dùng cả hai tay quơ quào, nắm lấy một đống tóc, và dùng hết sức bình sinh kéo mạnh về phía trước.
“A…” Bạch Hoa Kiền kêu lên một tiếng, hai bàn tay đang bóp cổ rụt lại.
Tôi cầm tập tem lên, vung xung quanh một cách vô thức. Chỉ nghe giọng nói khàn khàn của Bạch Hoa Kiền ở phía sau: “Hắn chạy thoát rồi!”
Tôi cắm đâu cắm cổ chạy trong tuyệt vọng. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, và tôi cảm thấy chỉ còn có tiếng thở của mình,xung quanh không còn ai nữa, vì vậy tôi mới từ từ dừng lại.
Nhìn xung quanh,tôi thấy mình đã chạy đến một vùng núi hoang vu. Bầu trời đã nhá nhem tối, và một thôi ngang qua rát buốt. Mặc dù trời không lạnh nhưng tôi lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Mới ngày đầu tiên đi học, người bạn đầu tiên tôi quen làm cho tôi trải qua một buổi chiều đáng sợ thế này. Đây chỉ là một giấc mơ,hay tôi đang thậy sự trải qua những điều này?
Giơ tay trái lên, máu vẫn còn chảy, cơn đau dữ dội truyền đến sau mỗi cữ động nhẹ. Cuốn album tem đang nằm trong tay tôi, bên trên rõ ràng chính là máu của tôi,còn có mọt chút máu màu đen du=ính bên trên. Không có gì sai cả,tất cả những chuyện này đang thực sự diễn ra.
Sờ vào túi, không tìm thấy chiếc điện thoại. Tôi không biết có phải vừa rồi tôi làm rơi ra khỏi túi hay không. Tôi bước loạng choạng về phía trước, hy vọng tìm thấy một con đường, hoặc một hoặc hai tòa nhà nào đó.
Chẳng bao lâu, tôi thấy phía xa có ô tô chạy qua, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng còi. Vết thương trên tay trái vẫn không ngừng chảy máu, đôi chân đã không còn chịu nghe lời,bước chân nặng như đeo chì, mỗi bước đi đều phải dốc hết sức lực. Cơn đau dữ dội, cái lạnh và sự mỏi mệt đang bào mòn cơ thể tôi từng chút một.
Phải cố gắng,nhất định phải cố gắng! Suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong lòng tôi. Cắn chặt răng, chỉ cần tôi tới được đường quốc lộ,tôi sẽ được cứu.
Tiến thêm một bước, tiến thêm một bước nữa! Không xa lắm…
Mở mắt ra, phía trên đầu tôi là trần nhà màu trắng.
“Anh tỉnh rồi!” Từ bên cạnh truyền đến một giọng nói. Tôi vất vả quay đầu lại, chỉ thấy cả người đều đau nhức, ngay cả cử động nhẹ quay đầu cũng phải chậm rãi từng chút một như một con rối.
Người vừa nói là một sĩ quan cảnh sát trẻ, mặc đồng phục cảnh sát màu xanh nhạt, với một vạch và một ngôi sao được gắn trên cầu vai. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường tôi với cuốn sổ ghi chép và bút trên tay, dường như đang đợi tôi thức dậy để đặt câu hỏi.
“Có một người đã tìm thấy anh ở lối vào đường Đông Huân Thành đến đường cao tốc. Bạn có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Đường Đông Huân Thành?” Tôi sửng sốt, Hầu Đại Dũng đã tự dẫn tôi đến một biệt thự ở phía Tây thành phố!
“Sao vậy? Trong ký ức cuối cùng của anh, anh đã ở đâu?”
“Một khu biệt thự ở phía Tây thành phố.” Tôi khẽ nói từng chữ,cố gắng nói rõ từng tiếng..
“Tên địa chỉ của khu biệt thự đó là gì?”
Tôi đã cố gắng nhớ lại địa chỉ của khu biệt thự nhưng nghĩ nát óc cũng không ra. Thực sự là tôi đã vào đó bằng cổng trước nhưng tôi không thấy bất kì một biển hiệu nào cả.Tôi đành lắc đầu nói không biết.
Viên sĩ quan hiểu ý liền gật đầu, giọng nói nhẹ hơn, “Vậy thì anh có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”