Lúc Yến Trì lấy lại tinh thần thì y phát hiện mình đã không còn đứng trên chiếc thuyền nan lúc nãy nữa, bây giờ y đang ở trong một không gian hỗn độn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác, khung cảnh xung quanh im ắng đến đáng sợ.
Y đi về phía trước, theo từng bước chân của y thì cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng.
Khi y cảm giác mình đạp lên đất bằng thì xung quanh đã hiện lên cảnh ở giữa một phủ đệ.
Chỗ này chính là Yến phủ ở Phàm Nhân giới.
Y đứng giữa vườn hoa của Yến phủ nhìn thẳng vào cảnh một thiếu niên quần áo sạch sẽ đang vênh váo, hất mặt ra lệnh cho người hầu bao vây thiếu niên ngã trên mặt đất.
Yến Trì nhìn vào thiếu niên ngã trên mặt đất, đó là y hồi niên thiếu còn thằng nhóc vênh váo kia chính là Yến Hoằng Tân.
Yến Trì phát hiện tất cả mọi người không ai thấy y đang đứng đây.
Bây giờ y giống như một người ngoài đang đứng nhìn ký ức dần lướt qua trước mắt mình.
Yến Trì vẫn còn nhớ rõ hai người kia đang nói gì, đây là lúc Yến Hoằng Tân nói cho y biết y sắp bị cha bắt đi làm lô đỉnh cho người ta mà lúc đó y phản ứng như thế nào…à y không tin, lúc đó không biết y lấy sức từ đâu mà đẩy tất cả mọi người ra rồi chạy mất.
Hình ảnh của người thiếu niên đó lao thẳng về phía Yến Trì sau đó xuyên qua người y, ngay khi thiếu niên xuyên qua người y thì y đã cảm nhận được tâm trạng của thiếu niên lúc đó.
Tất cả cảm giác tức giận, không tin và cuối cùng là đau lòng đều ập đến một cách đột ngột làm Yến Trì phải sờ rồi nhìn thiếu niên đang chạy ngày càng xa thì ra lúc đó y đã có nhiều cảm xúc thế à.
Yến Trì đứng ngây người một lát, y thấy Yến Hoằng Tân chửi lớn mấy câu rồi dẫn người hầu rời đi.
Một lúc lâu sau, y thấy một thiếu niên khác ôm một cái gì đó xuất hiện.
Thiếu niên một bộ đó trắng, bên hông cậu có đeo một thanh kiếm, y nghiêng người sang nhìn thì thấy đó là Giang An Lan.
Cậu đi tới trước cửa phòng của Yến Trì sau đó đặt một cái bịch giấy và hai cái bình nhỏ xuống trước cửa.
Cậu đứng do dự cả một lúc lâu sau mới dám giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa phòng y.
Ngay khi gõ xong cái thứ nhất thì cậu đã vội vàng chạy mất, y thấy cậu chạy đến trốn sau ngọn núi giả trong vườn hoa rồi lặng lẽ đứng đó nhìn cửa phòng y.
Yến Trì nhìn hành động của Giang An Lan rồi lại nhìn vào ánh mắt tràn ngập chờ mong của cậu, hình như cậu đang chờ cửa phòng mở ra rồi người đó sẽ thấy được mấy thứ mà cậu đặt trước cửa, cậu muốn xem y phản ứng thế nào.
Yến Trì biết trong đoạn trí nhớ này Giang An Lan không thể nào chờ đến lúc thấy y được.
Vì đời trước y đã chạy đi cãi nhau với Yến Đông Triết rồi bị hắn bắt nhốt.
Sau đó y đã tìm cách trốn thoát và chạy khỏi Yến phủ.
Nhưng đời này thì y đã nhận được mấy thứ này.
Yến Trì đi qua nhìn vào mấy thứ được đặt trước cửa phòng, nó giống y hệt với mấy thứ mà y nhận được lúc mới đến đời này.
Y đứng ở cửa nhìn về phía ngọn núi giả, Giang An Lan đang đứng ở nơi đó giương mắt nhìn về phía này, cậu đang chờ người trong phòng ra ngoài và nhận mấy thứ mà cậu đưa tới.
Thời gian cứ dần trôi mãi đến lúc trời tối sầm thì chàng thiếu niên kiếm tu kia mới rời đi trong lưu luyến.
Yến Trì chưa kịp nghĩ về chuyện vừa xảy ra thì cảnh tượng xung quanh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Khi mọi thứ rõ ràng hơn thì y phát hiện mình đang đứng trong bí cảnh truyền thừa.
Yến Trì đứng giữa không trung, phía dưới kia chính là bí cảnh mà năm đó vô tình y bị rơi vào.
Bỗng nhiên Yến Trì để ý thấy một bóng trắng xẹt ngang qua, à chính là Giang An Lan phiên bản trưởng thành.
Đời trước Giang An Lan cũng ở trong bí cảnh truyền thừa sao? Yến Trì chú ý quan sát Giang An Lan, lúc này cậu đã rất giống với Giang An Lan trong trí nhớ của y ở kiếp trước.
Cậu mặc một bộ đồ trắng, trong tay cầm một thanh kiếm luôn đi phía trước để dọn hết các chướng ngại vật xuất hiện trên đường đi của y.
Cậu còn rất tinh ý mà chừa lại một hai con yêu thú nhỏ bé yếu ớt để cho người đang đi phía sau không biết gì như y.
Khi đó y rơi vào bí cảnh truyền thừa vốn nghĩ rằng sẽ gặp nguy hiểm nhưng không ngờ là trên đường đi lại cực kỳ thuận lợi, lúc đó y còn nghĩ thì ra y may mắn đến vậy.
Nhưng mà nhìn tình cảnh bây giờ thì y đã hiểu thì ra y đi suốt cả chặng đường mà không gặp chút nguy hiểm nào là nhờ Tiểu Kiếm Tu áo trắng này.
Yến Trì nhìn Giang An Lan đi trước mở đường cho mình, y nhớ rằng ở cửa bí cảnh truyền thừa có một trận pháp kiểm tra linh lực, vậy mà Tiểu Kiếm Tu ngốc nghếch này vẫn tin tưởng, quyết tâm đi theo y như vậy mặc dù lúc đó hai người vẫn chưa có lần gặp mặt chính thức nào.
Y thấy Giang An Lan tìm quả dại rồi đặt ở chỗ mà y dễ phát hiện, y lại thấy Giang An Lan nhân lúc y rời đi mà phá giải trận pháp ở tâm bí cảnh rồi đi vào trước để dò đường cho y.
Bí tịch truyền thừa này tốt như vậy nhưng Giang An Lan chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn y bắt đầu tu luyện rồi ôm kiếm đứng canh ở chỗ xa để bảo vệ y.
Lâu lâu cậu lại quay đầu nhìn y rồi nở nụ cười mãn nguyện.
Khung cảnh lại thay đổi, lần này y thấy cảnh mình bị Ô Chiến đánh văng ra xa.
Với thực lực lúc đó của y thì căn bản không thể nào làm Ô Chiến bị thương.
Lần này Yến Trì đã nhìn rõ người bị Ô Chiến bắt làm bia đỡ, người đó là Cố Phán Tình.
Yến Trì cúi đầu nhìn bàn tay của mình thì ra năm đó y không gặp Cố Phán Tình vì cô ta đã chết trong Lò Luyện Hồn.
Cố Phán Tình đã bị y ngộ sát.
Yến Trì lại nhìn về phía chính mình đang nằm thoi thóp ở một bên bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm quen thuộc, thanh kiếm này mang theo kiếm khí ngút trời ngăn cản hành động của Ô Chiến.
Rồi một người mặc đồ trắng đi đến trước mặt y, người đó đút y một viên đan dược rồi sau đó ngượi nọ lấy một tấm phù triện ra dán lên người y.
Giống hệt như những gì y đã thấy ở kiếp trước, một tia sáng xẹt ngang qua mắt sau đó y đã được dịch chuyển ra ngoài.
Người nọ đứng lên, đúng là gương mặt của Giang An Lan.
Cậu cầm lấy Hắc Kiểu, người ta có thể dễ dàng thấy sự tức giận trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu.
Quả nhiên là vậy, ở đời trước y có thể thoát ra khỏi đây là nhờ phù dịch chuyển mà Giang An Lan đưa tới.
Vậy sao đó Giang An Lan thoát ra bằng cách nào? Ô Chiến là tu sĩ Hóa Thần kỳ nên với sức mạnh của Giang An Lan lúc này thì căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Yến Trì nhìn thấy Giang An Lan lấy ra một viên đan dược rồi ăn vào sau đó giống như lần trước, cậu đón nhận lôi kiếp của mình.
Giang An Lan vẫn chọn cách cưỡng chế tăng tu vi để dùng lôi kiếp phá vỡ Lò Luyện Hồn.
Nhưng mà đời trước không có y nên cậu ấy bị lôi kiếp đánh thừa sống thiếu chết.
Nhưng cũng may vì lôi kiếp rất mạnh nên đã lan ra xung quanh và đã tiêu diệt được Ô Chiến.
Lò Luyện Hồn bị lôi kiếp đánh vỡ nên Thiên Thu Tử đã dẫn Giang Hiển Chiêm và Giang Vân Lê đến kịp để cứu Giang An Lan đang thoi thóp.
Yến Trì còn chưa kịp nhìn vết thương của Giang An Lan thế nào thì hình ảnh xung quanh lại thay đổi.
Lần này là cảnh ở ngọn núi phụ của Xích Dương Phong.
Thiên Thu Tử đang cãi lộn với Giang An Lan.
Ánh mắt Thiên Thu Tử nhìn Giang An Lan hiện rõ mấy chữ ‘hết thuốc chữa: “An Lan à ngươi cứ để tên ma đầu kia chiếm ngọn núi của ngươi một cách dễ dàng vậy sao? Đó là đỉnh núi của tông chủ Xích Dương Tông mà, ngươi làm như vậy thì còn gì là thể diện của tông môn đứng đầu Tu Chân giới nữa? Tại sao ngươi phải nhường cho y chứ?”
“A Trì thích mà với lại đó cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi, có gì quan trọng đâu chứ.” Giang An Lan không để ý nói, “Ngươi tới đây chỉ để nói chuyện này thôi à?”
“Ta nghe nói lúc trước ngươi nói với cha ngươi là phải đưa Xích Dương Thánh Hỏa cho y thì ngươi mới chịu làm tông chủ nên đã chọc cha ngươi tức điên lên.” Thiên Thu Tử xoa trán có chút bất đắc dĩ nhìn Giang An Lan nói, “Ngươi không thể mặc kệ y sao? Ngươi còn phải làm cho y bao nhiêu chuyện nữa thì mới vừa lòng đây?”
“Chỉ là Xích Dương Thánh Hỏa thôi mà, miễn sao nó có ích cho A Trì là được.” Hiển nhiên là Giang An Lan không quan tâm đến chuyện này rồi, giống đối với cậu thì nó chỉ là một vật nhỏ bé nào đó chứ không phải là thánh bảo của Xích Dương Tông.
“Khoan đã, rốt cuộc là Yến Trì có chỗ nào tốt mà ngươi si mê y đến như vậy chứ?” Thiên Thu Tử nghĩ mãi vẫn không hiểu sao mà tình kiếp này lại lợi hại thế chứ, bất kể hắn làm gì để ngăn cản thì cũng không thể chặt đứt được sự si mê của Giang An Lan dành cho Yến Trì.
“Bây giờ y còn không biết ngươi là ai đúng không? Ngươi thích y thì thôi ta cũng có thể hiểu nhưng mà căn bản thì y còn không biết có sự tồn tại của ngươi trên đời này đó!”
“Điểm nào của A Trì cũng tốt hết, A Trì đẹp nhất!” Vừa nhắc đến Yến Trì thì đôi mắt của Giang An Lan đã sáng rực, mới nói đến tên y thôi mà cậu đã ngại đến mức đỏ cả mặt.
“Ta không quan tâm y có biết ta hay không, ta chỉ cần được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc y là ta đã rất mãn nguyện rồi.”
“Thật đúng là thua ngươi rồi, ta mặc kệ ngươi!” Thiên Thu Tử không thể nào tin được những gì mình vừa nghe thấy, cuối cùng hắn chỉ có thể phất áo bỏ đi.
Yến Trì nhìn qua chỗ Giang An Lan, trong mắt cậu tràn ngập sự vui sướng.
Một lát sau, khung cảnh lại thay đổi.
Lần này là bên trong Thiên Cơ Các.
Thiên Thu Tử sử dụng Trắc Thiên Nghi rồi đi đến trước mặt Giang An Lan.
“Sao, có cách nào không? Lôi kiếp làn nào của A Trì cũng vô cùng nguy hiểm cho dù đã được chuẩn bị cẩn thận mọi thứ cũng rất khó để vượt qua.” Trong mắt Giang An Lan hiện rõ sự lo lắng, giọng nói cũng có chút nôn nóng.
“Không có cách nào, y chính là Thiên Sát Cô Tinh nên cả đời này đã được định sẵn là phải chịu cực khổ.
Trong tay y lại dính quá nhiều sát nghiệp, nghiêm trọng nhất còn liên quan đến máu của thân nhân nên chắc chắn Thiên Đạo sẽ không bao giờ tha cho y.” Thiên Thu Tử cau mày, đây là quẻ xấu nhất mà hắn từng bói, cả quẻ đều hiện rõ một chữ chết, hoàn toàn không có đường sinh.
Quẻ như vậy thì hắn cũng không có cách nào giải quyết.
Giang An Lan im lặng một hồi lâu sau đó ngẩng đầu lên nói: “Trong cơ thể ta có huyết mạch kỳ lân, cha ta đã từng nói huyết mạch kỳ lân có thể thay đổi thiên mệnh vậy có nghĩa là ta có thể dùng nó để sửa mệnh cho y đúng không?”
“Ngươi điên rồi hả?” Thiên Thu Tử không ngờ Giang An Lan muốn sửa mệnh cho Yến Trì, “Ngươi cũng biết ngươi chính là người có mệnh thiên tử, cả đời này của ngươi sẽ cực kỳ suôn sẻ vậy mà ngươi muốn chống lại Thiên Đạo chỉ vì một kẻ có mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao? Làm như vậy có đáng không?”
“An Lan, ngươi nghe ta nói số mệnh của y đã được định sẵn rồi, không thể thay đổi được đâu.
Còn mệnh của ngươi lại rất tốt, ngươi đừng làm việc ngu ngốc!” Thiên Thu Tử nắm chặt bả vai của Giang An Lan muốn để cho cậu tỉnh táo lại.
Nhưng ánh mắt của Giang An Lan lại cực kỳ kiên định, “Thu Tử, ta không có nói giỡn! Ta đang nói nghiêm túc.”
Yến Trì đứng yên nhìn hai người thảo luận, rồi cảnh vật xung quanh lại thay đổi lần nữa.
Lần này y thấy Giang An Lan đến Phật tông để xin luyện Ngậm Miệng Thiền rồi lại thấy cậu bắt đầu tu luyện.
Từ đây về sau cậu không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
Y thấy cậu bắt đầu ủ rượu, cậu lấy tất cả công đức mà bản thân tích góp được từ việc trảm yêu trừ ma ở khắp nơi rót vào linh tửu sau đó đưa từng từng vò đến trước cửa Xích Dương Phong.
Cảnh tượng xung quanh không ngừng thay đổi, Yến Trì thấy Giang An Lan vẫn luôn đứng ở nơi y không để ý mà âm thầm quan tâm y.
Cậu vẫn luôn vì một ánh mắt hay một động tác của y mà vui sướng cả ngày.
Cậu vẫn luôn chăm sóc y thật cẩn thận và luôn muốn đem hết tất cả những thứ tốt nhất đến cho y.
Khung cảnh xung quanh cứ thay đổi mãi cho đến khi y uống xong năm vò linh tửu mà cậu đưa đến sau đó y hôn mê.
Y nhìn Giang An Lan đi tới trước mặt y sao đó cậu liền nâng y dậy dẫn vào trong phòng rồi đặt y lên giường.
Thiên Thu Tử cũng đi vào theo, hắn đứng một chỗ nhìn Giang An Lan chăm sóc cho Yến Trì: “Đó là công đức nhận được sau năm trăm năm tu luyện Ngậm Miệng Thiền đó, ngươi cứ dễ dàng như vậy mà đưa cho y uống sao?”
“Thu Tử, ngươi tính giúp ta xem y đã có đủ công đức chưa?” Đây là lần đầu tiên Giang An Lan mở miệng sau năm trăm năm không nói chuyện, giọng của cậu có chút khàn khàn.
Cậu nói rất chậm giống như đã quên mất cách nói chuyện vậy.
“Đã đủ rồi.” Thiên Thu Tử giơ tay lên tính một cách không tình nguyện, hắn lại nhìn vào mắt Giang An Lan, “Ngươi thật sự muốn dùng huyết mạch kỳ lân để sửa mệnh cho y sao?”
“Nếu vận mệnh của y đã được định sẵn chắc chắn phải chết thì ta nhất định phải sửa mệnh cho y.
A Trì vô tội mà, y không làm cái gì sai cả.
Chỉ vì y có mệnh Thiên Sát Cô Tinh mà phải chịu những điều này sao? Nếu như vận mệnh đã bất công như vậy thì ta phải giúp y sửa mệnh.” Giang An Lan ngồi trên cái ghế dài cạnh chỗ Yến Trì đang nằm, cậu giơ tay lên phất qua mặt y.
“Trước giờ chưa có ghi chép nào về việc sửa mệnh nên bây giờ ngươi đi sửa mệnh cho y thì không ai biết phải gánh lấy hậu quả như thế nào.” Thiên Thu Tử nhìn Giang An Lan, hắn đã khuyên cậu suốt mấy trăm năm nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể khiến bạn tốt của hắn thay đổi suy nghĩ.
“Ngươi là người có mệnh thiên tử dù đã rất lâu rồi chưa có ai tu thành tiên nhưng ngươi chắc chắn sẽ làm được.
Ngươi vì Yến Trì mà không cần con đường thành tiên này nữa sao?”
“An Lan, làm như vậy có đáng không?”
Giang An Lan đứng lên đi về phía Thiên Thu Tử, Yến Trì vẫn luôn đứng bên cạnh nên y thấy rõ vẻ mặt của cậu lúc này.
“Chỉ cần là việc này tốt cho y thì ta chắc chắn sẽ làm.
Ta không quan tâm là có đáng hay không.
Căn bản là ta không thể lo nhiều đến như vậy vì ta biết trong lòng ta thì không có thứ gì quan trọng hơn y.
Chỉ cần là vì y, dù cho có phải vứt bỏ số mệnh của ngày hôm nay thì ta cũng sẽ làm.”
“Chắc chắn ta sẽ không oán trách và cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Cả cuộc đời này ta chỉ mong y có thể đạt được tất cả những gì mà y muốn.”
“A Trì cũng muốn được hạnh phúc chứ, rõ ràng là y cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà.
Y muốn thành tiên nếu thiên mệnh không cho thì ta sẽ thay y sửa lại thiên mệnh.”
“Thu Tử, tuy rằng sửa mệnh cực kỳ nguy hiểm nhưng ta là người có mệnh thiên tử mà, Thiên Đạo chắc chắn sẽ chừa cho ta một con đường sống nên ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.” Giang An Lan nói xong liền giơ tay chạm vào đan điền của người đang nằm trên giường, một khối năng lượng liền rời khỏi cơ thể y sau đó cậu hít một hơi rồi đem khối năng lượng đó khảm vào trái tim của mình.
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Đem tu vi của tu sĩ Đại Thừa kỳ khảm vào tim, bộ ngươi không muốn sống nữa sao?” Thiên Thu Tử kinh ngạc đến ngây người.
Mặc dù đã làm bạn mấy trăm năm nhưng lần nào thấy hành động của Giang An Lan hắn cũng bị dọa hết hồn.
“Sau khi sửa lại thiên mệnh thì thời gian nhất định sẽ quay ngược, tất cả mọi thứ sẽ được bắt đầu lại.
Nếu như ta may mắn được gặp lại A Trì của năm đó thì y sẽ nhận được sức mạnh của mình, y sẽ không bao giờ bị bắt nạt nữa.” Tay của Giang An Lan còn đặt trên ngực, sự đau đớn sau khi nhận sức mạnh của tu sĩ Đại Thừa kỳ làm mặt cậu tái nhợt.
“Vậy cũng đâu cần khảm vào tim đâu!” Thiên Thu Tử không thể nào hiểu được tại sao Giang An Lan lại có thể vì người trong lòng của cậu ấy mà đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy.
“Nếu như không khảm vào tim thì cha ta sẽ làm mọi cách để lấy nó đi chỉ có đặt ở trong tim thì họ mới không có cách nào lấy nó ra được.” Giang An Lan hiểu quá rõ hai người cha của mình, chỉ có cách này thì cậu mới có thể đem tu vi đưa cho Yến Trì.
“Ta phục ngươi rồi.” Thiên Thu Tử lấy ra một la bàn bằng ngọc đặt ở trong lòng bàn tay, “Sửa mệnh sẽ xảy ra chuyện gì thì chính ta cũng không biết nữa, ta cũng không tính được đây là tốt hay xấu.
Đã làm bạn của ngươi suốt mấy trăm năm rồi tuy rằng ta không ủng hộ cách làm này nhưng ta cũng hy vọng ngươi sẽ đạt được những gì mà mình mong ước.”
“Cảm ơn ngươi.” Giang An Lan cười với hắn sau đó lấy tinh huyết của kỳ lân trong cơ thể mình ra đưa vào la bàn ngọc.
Khi la bàn ngọc vừa nhận được tinh huyết của kỳ lân thì liền chuyển động, lúc Giang An Lan sử dụng toàn bộ linh lực để đẩy tinh huyết của kỳ lân vào bên trong thì từ giữa la bàn xuất hiện một cột sáng nối thẳng lên trời.
Cột sáng chói mắt làm Yến Trì không thể nhìn được trong một lúc.
Sau đó mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên mờ ảo rồi cuối cùng là biến mất.
Lúc Yến Trì mở mắt ra một lần nữa thì đã về tới không gian hỗn độn đen xám lúc đầu..
Trời còn chưa sáng nhưng khắp cả Yến Phủ đều bị bao trùm bởi bầu không khí bận rộn. Mấy gã sai vặt ôm đồ chạy tới chạy lui để trang trí Yến Phủ, kẻ thì treo đèn lồng đỏ, kẻ lại treo lụa đỏ, không khí rộn ràng náo nhiệt.
Sau khi được cho phép thì bọn nha hoàn mới đẩy cửa phòng để bưng hỉ phục vào. Yến Trì đứng dậy nhìn bọn họ bày hỉ phục ra, y có vẻ rất hài lòng.
“Bẩm Yến công tử, mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi. Đã sắp đến giờ đón dâu, mời ngài thay quần áo.” Phùng nương cung kính nói. Sau khi thấy Yến Trì không có dị nghị gì thì nàng liền ra hiệu cho bọn nha hoàn để các nàng thay quần áo cho Yến Trì.
“Bên chỗ Lan Lan thế nào rồi?” Yến Trì để nha hoàn thay hỉ phục cho mình, không biết sao bỗng nhiên y nhớ lại hình như lần trước khi bọn nha hoàn thay quần áo cho y cũng là vì đi gặp Tiểu Kiếm Tu. Từ lúc đến Xích Dương Tông với Giang An Lan thì tất cả mọi thứ bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại của y đều do Giang An Lan tự mình chuẩn bị.
“Bên phía Giang công tử đã chuẩn bị xong, xin Yến công tử yên tâm.” Phùng nương đã sai người qua chỗ vị kia để xem tình hình từ lâu.
“Như thế thì tốt.” Yến Trì bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước khi Phùng nương mang theo canh thiếp để trực tiếp qua dạm hỏi Tiểu Kiếm Tu. Khi đó Giang An Lan đồng ý rất nhanh, khi bà mai còn chưa kịp nói lời chúc mừng cũng như các dặn dò khác thì cậu đã chờ không nổi nữa mà nhanh chóng trao đổi canh thiếp với Phùng nương.
(Lại là mục giải thích đây: canh thiếp là lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.)
Khi Giang An Lan cầm được canh thiếp của y thì trong mắt cậu đã không giấu nổi sự vui sướng và an tâm, biểu cảm lúc đó của cậu làm y thật sự rất muốn xoa đầu cậu một cái.
Hôm nay là ngày thành hôn, Phùng nương đã nói trước lúc thành hôn thì hai người không được gặp mặt nên hôm qua Giang An Lan đã bị bắt dọn ra một biệt viện vừa mua để ngủ một đêm. Nếu như là thường ngày thì chắc chắn là Tiểu Kiếm Tu sẽ lén chạy về để nhìn y, dù là đứng từ xa để nhìn thôi thì cậu cũng đủ thỏa mãn rồi. Nhưng vì hôm qua nghe Phùng nương nói nếu trước khi thành hôn mà gặp mặt thì sẽ không may mắn nên cậu đã rất ngoan ngoãn ở yên trong biệt viện, không dám bước ra cửa.
Ban đêm, Yến Trì dùng ngọc giản truyền âm để nói chuyện với cậu, y có thể nhận ra rằng khi vừa nghe giọng y thì rõ ràng Tiểu Kiếm Tu đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Yến Trì dang hai tay ra để nha hoàn đeo đai lưng cho y, bọn họ có đặt một tấm gương trước mặt để y xem lại lần nữa. Hỉ phục lần này đã không còn vẻ trang trọng giống như hỉ phục trong lễ hợp tịch lần trước.
Hai con rồng được thêu bằng chỉ vàng làm cho bộ hỉ phục càng thêm rực rỡ, hai con rồng được thêu rất sinh động, thân thể chúng quấn lấy nhau, song long hí châu. Chỗ vạt áo có thêu hoa văn tường vân ẩn hiện như thực như ảo. Áo trong màu đen có viền hồng bên trên được thêu đồ đằng bằng chỉ vàng. Trước ngực được thêu một con rồng bạc có vảy viền vàng lấp lánh, mắt rồng được đính một viên đá nhìn cực kì sinh động.
(Lại xin 3s chú thích nha: Tường vân là hình ảnh đám mây màu vàng sang quý hình lượn sóng. Hình ảnh này thường được thêu trên gấu áo hoặc tay áo của vua và hoàng hậu.)
Yến Trì nhìn chính mình trong gương, đời trước y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày y mặc một bộ quần áo có màu sắc rực rỡ thế này. Lúc đó quần áo của y chỉ có hai màu đen trắng. Đó đều là những linh khí cực phẩm nhưng y lại không quá quan tâm đến hình thức vì đối với y thì quần áo chỉ để giữ ấm và phòng ngự.
Đời này sau khi ở cùng Giang An Lan thì dạng quần áo nào cũng được đưa đến trước mặt y nhưng điểm chung của chúng đều là linh khí cực phẩm và voi cùng thích hợp với y. Bây giờ bộ hỉ phục này cũng vậy, nghe Phùng nương nói là do mười mấy thợ may phải may bất kể ngày đêm mới hoàn thành xong nhanh vậy.
Yến Trì lại nhớ về lúc khi Giang An Lan chuẩn bị quần áo hằng ngày cho y.
“Công tử muốn dùng mũ hay trâm?” Một nha hoàn bưng một mâm đựng trang sức đến trước mặt y, trên mâm có một cái mũ vàng và một cây trâm bằng hồng ngọc. Nha hoàn rũ mắt, nàng không dám nhìn thẳng vào vị công tử xinh đẹp đến say lòng người này. Khi mặc hỉ phục đỏ rực làm cho nhan sắc của y càng thêm kiều diễm.
“Mũ.” Bình thường Yến Trì đều dùng trâm nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên y muốn dùng mũ để thay đổi.
Nha hoàn hành lễ sau đó đội mũ lên cho Yến Trì, tóc y được chải chuốt chỉnh tề để lộ ra phần trán mịn màng. Bộ dạng lười biếng ngày thường cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Yến Trì xoay người qua lại trước gương, hôm nay y chuẩn bị mọi thứ long trọng vậy cũng vì Tiểu Kiếm Tu. Lễ hợp tịch lần trước còn dang dở, y biết tuy rằng Giang An Lan không nói gì nhưng thật ra cậu vẫn luôn bất an. Bây giờ hai người đã nói rõ với nhau nên y cũng muốn cho Tiểu Kiếm Tu một danh phận.
Yến Trì để mặc cho các nha hoàn bận rộn tới lui còn mình thì thả hồn theo gió. Y đã sống cả hai đời, kiếp trước nửa đời phiêu bạt bây giờ thì xem ra y đã tìm được một nơi để gọi là nhà. Đoạn đường còn lại để Giang An Lan luôn bên y xem ra cũng rất tốt.
Dạo gần đây trong thành rất náo nhiệt, mấy bữa trước nhà Trạng Nguyên vừa đón dâu nay lại nghe đâu có một đôi tiên nhân đến từ Tu Chân giới muốn thành thân. Từ sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập trên đường, mọi người đều muốn nhìn thử xem rốt cuộc tiên nhân có diện mạo như thế nào.
Nghe nói vị tiên nhân này là con trai trưởng của Yến Phủ. Vốn dĩ y bị đem đi làm lô đỉnh nhưng không biết may mắn thế nào lại được tiên nhân yêu thương nên bây giờ đã tu luyện thành công.
Mọi người đều bàn luận vô cùng sôi nổi, họ rất muốn biết tiên nhân có phong thái như thế nào. Không lâu sau, mọi người liền nhìn thấy trước cửa Yến Phủ xuất hiện một chiếc linh thuyền rất lớn. Chiếc linh thuyền lơ lửng trên không được trang trí vô cùng hoa mỹ, quanh thân có mây mù ẩn hiện, vừa nhìn đã biết đây không phải vật tầm thường.
Ngay khi Yến Trì bước ra thì toàn bộ mọi người đang vây xem xung quanh đều không nhịn được mà thán phục.
Đây là người có dung mạo không thể gặp được ở chốn trần gian, tư dung trác tuyệt tuy rằng là nam nhưng lại làm người ta phải thốt lên hai tiếng “mỹ nhân”.
Quả nhiên là tiên nhân có khác, chỉ có thần tiên mới có vẻ đẹp lay động lòng người đến vậy. Các cụ già trong nhà có bảo rằng trước kia Yến lão gia cũng từng cưới một người vợ cả, lúc đó dung mạo của nàng cũng gây chấn động cả một vùng.
“Lên đường ——” Yến Trì đi lên linh thuyền sau đó ra hiệu cho Phùng nương. Khi Phùng nương vừa hô thì toàn bộ đoàn đón dâu bắt đầu di chuyển.
Yến Trì xoay tay lấy ra một bức tranh đang cuộn tròn, khi y vừa rót linh lực vào thì bức tranh từ từ mở ra, cùng lúc đó vô số tia sáng từ bức tranh cũng bay ra ngoài.
Bỗng nhiên xuất hiện mười hai cô gái xinh đẹp bay giữa không trung với dáng vẻ uyển chuyển và nụ cười mê hoặc lòng người. Vạt áo của các nàng phất phơ theo từng động tác rắc hoa, cánh hoa bay đầy trời, mùi hương thoang thoảng bay khắp chốn.
Yến Trì lại thêm chút linh lực, lần này các tia sáng hiện ra rất nhiều nhạc sư, bọn họ cầm nhạc cụ tấu ra những khúc nhạc vui vẻ.
Các bá tánh bình dân làm sao gặp được một đoàn đón dâu nào long trọng đến vậy, họ cứ mãi hô thần tiên hiển linh, thần tiên hiển linh. Một đám người đi theo sau đoàn đón dâu với hy vọng sẽ được lây nhiễm chút tiên khí, nghe khúc nhạc thần tiên nhiều hơn một chút.
Biệt viện cách Yến Phủ cũng không xa, chỉ một lát là Yến Trì và đoàn đón dâu đã dừng trước cửa biệt viện.
Giang An Lan đứng chờ ở cửa từ sớm. Hôm nay cạu cũng thay bộ đồng phục trắng của Xích Dương Tông thành bộ hỉ phục cùng kiểu với Yến Trì. Nhưng khác với bộ của Yến Trì một chút, thay vì trước ngực thêu rồng bạc thì trước ngực áo cậu lại thêu rồng vàng, chỗ mắt rồng được đính một viên trân châu. Trước khi nhìn thấy Yến Trì thì cậu cứ mãi vân vê vạt áo ngoài của trường bào.
Yến Trì vẫn luôn nhìn Giang An Lan. Y nhìn thấy trong mắt Tiểu Kiếm Tu có muôn vàn cảm xúc, từ kinh ngạc đến vui sướng rồi đến căng thẳng.
Y nở một nụ cười thật tươi với Tiểu Kiếm Tu, y đứng ở trên linh thuyền vươn tay ra. Ngay lúc Yến Trì vừa duỗi tay ra thì Giang An Lan đã ngay lập tức xông lên nắm lấy. Ống tay áo bị cậu vò nãy giờ cuối cùng cũng đã thoát, nó rơi nhẹ vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
“Tân nhân đã lên thuyền, xuất phát thôi!” Phùng nương thấy Giang An Lan lên thuyền một cách gấp gáp như vậy thì chỉ có thể nuốt hết những lời hoa mỹ định nói vào trong. Nàng liếc mắt sang bên cạnh để cầu cứu, lúc này bọn họ liền nhanh chóng đốt pháo lên.
“Đùng đùng đùng ——” tiếng pháo rộn rã vang vọng khắp nơi. Tuy rằng mọi người không ngờ rằng đây là hôn lễ của một đôi nam nam nhưng đây là việc của tiên nhân nên không ai dám bàn luận gì.
Huống hồ gì bây giờ không khí đang cực kỳ rộn ràng vui vẻ. Mọi người cùng nhau hoan hô, một đám trẻ con nắm tay nhau nhảy nhót cười đùa. Phùng nương lấy tiền từ trong rổ tiền mừng ra rải về phía mọi người. Bọn họ thi nhau cướp tiền mừng rồi nhanh chóng nói ra những lời chúc phúc.
“A Trì à, sử dụng bức tranh này quá tốn linh lực, A Trì để ta làm được rồi.” Đây là lần đầu tiên Giang An Lan trải qua hôn lễ của Phàm Nhân giới. Hôn lễ lần này đều là do Yến Trì chuẩn bị, dù cậu muốn giúp nhưng lại chẳng làm được gì.
Cậu biết được để chuẩn bị hôn lễ lần này cho thật tốt thì Yến Trì để tâm đến nó rất nhiều, tuy rằng cậu rất vui nhưng mà cậu vẫn không nỡ để cho Yến Trì tiêu hao linh lực.
“Không cần, chỉ là điều khiển mấy cái thuật gây ảo giác thôi mà, tốn không có bao nhiêu linh lực đâu.” Yến Trì đè tay Giang An Lan lại, y nghiêng đầu dựa vào người Giang An Lan giống như mọi ngày, “Đây là hôn lễ mà ta chuẩn bị cho Lan Lan, Lan Lan có thích không?”
“Thích, A Trì làm cái gì ta cũng thích.” Từ khi cậu hứa với Yến Trì sẽ không nói dối y thì khi Giang An Lan đứng trước mặt người trong lòng của mình càng dễ nói ra lời thật lòng.
“Thích là tốt rồi.” Yến Trì biết chỉ cần là việc liên quan đến y thì Giang An Lan sẽ vứt hết các nguyên tắc của cậu để thiên vị y. Nhận được sự yêu thương chiều chuộng của cậu làm trái tim y cũng đang dần ấm lên từng ngày.
Khi cả hai đang nói chuyện thì đoàn đón dâu đã về đến trước cửa Yến Phủ. Dưới sự vây quanh của tiên nữ và nhạc công, Yến Trì đưa tay ra nhận dải lụa đỏ mà Phùng nương đưa qua mà một đầu khác của dải lụa đang được Giang An Lan cầm hết sức cẩn thận.
Hai người bước lên thảm đỏ từ từ đi đến sảnh chính của Yến Phủ. Sau khi được sửa sang lại Yến Phủ đã không còn vẻ xa hoa lãng phí như khi Yến Trì ở lúc còn nhỏ.
Bây giờ khi đang đứng ở giữa sảnh chính, bỗng nhiên Yến Trì nhớ lại lần đầu tiên y gặp Giang An Lan ở kiếp này. Lúc đó trong tim cậu còn có một khối năng lượng chứa tu vi của y, rõ ràng là đã quay ngược thời gian chẳng còn nhớ chuyện trước kia, rõ ràng là trí tuệ chưa phát triển đầy đủ nhưng vẫn khăng khăng phải dẫn y về, bảo vệ y để từ nay về sau không còn ai bắt nạt y nữa.
Đây là Tiểu Kiếm Tu của y, bất kể xảy ra bất cứ việc gì đi nữa thì cậu cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quên y, không bao giờ bỏ y một mình và càng không thể nào làm tổn thương y.
“Đã đến giờ lành, tân nhân hành lễ, mọi người xem lễ!” Phùng nương ngẩng đầu nhìn thời gian sau đó hô to. Tiếng hô của nàng làm Yến Trì thôi suy nghĩ về quá khứ.
Giang An Lan của bây giờ không giống kiếp trước, cậu không tu Ngậm Miệng Thiền, không cần phải che giấu tình cảm của mình cũng không cần âm thầm lặng lẽ bảo vệ y từ trong bóng tối.
Yến Trì lại nghĩ về mệnh thiên tử của Tiểu Kiếm Tu nhà mình. Chắc chắn Thiên Đạo không bao giờ ngờ rằng người mang mệnh Thiên Tử mà nó cất công tìm kiếm lại bóp méo thiên mệnh, thay đổi thời gian vì tình kiếp như vậy.
Yến Trì luôn chán ghét Thiên Đạo nên khi nghĩ đến đây y lại nhịn không được mà cười một cái. Y liếc mắt nhìn lên trời cao rồi nghĩ thầm trong lòng, dù ngươi có tìm mọi cách để cản trở thì giờ đây ta vẫn thành thân cùng người mang mệnh Thiên Tử, từ đây về sau mãi mãi bên nhau không bao giờ chia cắt.
Không chỉ như thế, y và Giang An Lan phải cùng nhau thành tiên. Đến lúc đó khi đi lên trời chắc chắn sẽ chọc cho lão già Thiên Đạo kia tức chết. Hừ cái gì mà vận mệnh đã được định sẵn, cái gì là Thiên Sát Cô Tinh chứ. Hành động của Tiểu Kiếm Tu như đã đánh một cái tát vào mặt Thiên Đạo, cậu đã sửa lại thiên mệnh vậy thì việc tiếp theo cứ để y.
Từ trên trời bỗng truyền đến một tiếng sấm rền, giống như Thiên Đạo đã nghe được tiếng lòng của Yến Trì nên đã nổi cơn giận dữ.
Yến Trì cười nhạt, y không thèm suy nghĩ nhiều nữa mà tập trung vào buổi lễ.
“Nhất bái thiên địa!” Yến Trì và Giang An Lan chậm rãi hoàn thành bái thứ nhất. Lúc này trên trời lại truyền đến một tiếng sấm rền giống như không muốn nhận bái này.
Phùng nương là người phàm nên không nghe thấy tiếng sấm này. Sau khi thấy hai người hoàn thành bái thứ nhất thì liền hô, “Nhị bái cao đường!”
Yến Trì và Giang An Lan xoay người về phía Xích Dương Tông ở Tu Chân giới để hoàn thành bái thứ hai.
Lúc bấy giờ Giang Vân Lê đang đả tọa ở Tu Chân giới xa xôi bỗng nhiên mở mắt, sau đó một lúc lâu hắn lại giống như đang giận dỗi mà nhắm chặt hai mắt lại tiếp tục nhập định.
“Tân nhân giao bái!” Yến Trì xoay người đối diện với Giang An Lan. Giống như dự kiến mà nhìn tháy đôi mắt có chút khẩn trương xen lẫn chút vui sướng của Tiểu Kiếm Tu. Mắt cậu sáng lấp lánh giống như trong đó có ẩn chứa cả một trời sao vậy.
Lan Lan ngốc, Yến Trì nói thầm một câu, Tiểu Kiếm Tu liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống sau đó cậu liền nâng tay lên làm theo những gì mà Phùng nương đã dặn từ trước.
Yến Trì thấy thế cũng làm theo y như đúc, hai người đặt tay ở phía trước, quay mặt về phía đối phương nghiêm túc đối bái. Ngay giây phút đó, cả hai người đều cảm nhận được từ đây vận mệnh của họ sẽ gắn liền với nhau, mãi không xa rời.
“Kết thúc buổi lễ ——” Phùng nương hô to, nhóm nhạc sư lại tiếp tục tấu nhạc. Gã sai vặt cũng đốt pháo trước cửa Yến Phủ để chúc mừng cho giây phút này.
Yến Trì ngẩng đầu lại thấy lần đầu tiên Giang An Lan chủ động đi lại nắm tay y, cả khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ vui sướng. Cảm xúc vui sướng đó cũng lan truyền đến Yến Trì làm y cũng nở nụ cười.
“A Trì, sống chết có nhau……” Giang An Lan nghĩ lại những lời cậu muốn nói ở lễ hợp tịnh nên mới vừa mở miệng ra nói đã bị Yến Trì ngăn lại.
Yến Trì trở tay nắm lấy bàn tay của Giang An Lan, mười ngón tay đan vào nhau. Y kéo cậu lại gần mình hơn, trán hai người chạm nhau, dựa sát đến nỗi hơi thở như muốn lồng vào nhau. Mãi đến khi mặt Giang An Lan đỏ bừng vì khoảng cách giữa hai người thì lúc này Yến Trì mới mở miệng nói.
“Phải là nắm lấy tay người, cùng nhau đi đến lúc răng long đầu bạc.”
Là chúng ta cùng sống với nhau mãi mãi chẳng rời, nguyện bên người thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Giang An Lan chỉ có thể ở cạnh bên Yến Trì.
( Ủa huhu lại giải thích nữa, chương này tui phải giải thích nhiều ơi là nhiều vì tui muốn giữ lại những từ quan trọng á, mọi người thông cảm nha.
Bích lạc” 碧落: trời xanh, “hoàng tuyền” 黃泉: suối vàng (ở dưới mặt đất). Toàn bộ câu có nghĩa là “trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng”)