Tòa soạn báo tư nhân, trong phòng tổng biên.
Cô nghĩ cô là ai? Nhà báo ưu tú hay sao? Mà từ chối viết bài này.
Uyển Nhi nghiêm nghị:
Anh à! Thật sự em không viết được, nó sai rành rành ra sao mà em viết thành đúng được.
Chớ có đùa, bút trong tay cô, cô là nhà báo bẻ cong ngòi bút không phải dễ như ăn cháo à.
Anh Hiền, em không ngờ anh lại là người như vậy. Anh có lương tâm không?
Cô đang nói lương tâm gì ở đây? Tôi nói cho cô biết ngày mai tôi muốn thấy bài báo đính chính đó.
Nếu em không viết thì sao?
Người đàn ông nhếch mép mắng thẳng vào mặt Uyển Nhi:
Thì cô cút khỏi tòa soạn này à thêm nữa tôi cho cô thêm lệnh phong sát, cô tưởng tượng đi sẽ không có ai tuyển cô. Cô chằng phải là nhân danh chính nghĩa gì à? Tôi cho cô cơ hội đó suy nghĩ đi. Bây giờ cô viết bài đính chính cho công ty mỹ phẩm này, thì cô sẽ có được tiền. Nếu không thì cô biến đi.
Được! Tôi biến liền đây. Tôi sẽ không viết một bài báo vô lương tâm như vậy được. Uyển Nhi tức giận cau mày gương mặt thanh tú trở nên nóng nảy.
Người chủ biên thấy vậy cười khẩy, đôi mắt gian tà nhìn cô:
Uyển Nhi à! Thời đại giờ thay đổi rồi, trắng đen không rõ ràng mới là cuộc sống. Cô mà như vậy thì thôi coi như tôi mất một nhân viên vậy. Cô không viết thì có người khác viết, ai cũng cần tiền hết. Ra ngoài đi.
Uyển Nhi tức giận bước ra khỏi phòng, cô đến bàn lấy túi xách rồi chạy ra ngoài tòa soạn. Lần này cô rất tức giận, cô quyết định leo lên taxi đi ra nhà thờ ngoại thành nơi cô thường hay đến với đám trẻ. Trong suy nghĩ quá nhiều ngổn ngang những thứ cảm xúc phức tạp.
—————————–
Cà Mau,
Một vuông tôm rộng hàng trăm hecta, bốn bề lộng gió, đi sâu vào trong có một ngôi nhà bằng gỗ, cũng khá trang hoàng nhưng mà âm u lạnh lẽo, ông Thái Bảo nằm vắt vẻo trên võng tay ôm chai rượu trắng miền tây, trong lòng bực dọc, đi theo ông có hai người được ông Quang Đại sai tới giám sát, một đứa tên Hoàng Ba, một đứa tên Khải Chiếu. Hoàng Ba ít nói chỉ có Hải Chiếu hay toe toét cười:
Cậu năm à! Đừng uống rượu nhiều nữa, uống rượu trắng này hại thân đó.
Kệ tao đi!
Ông bực mình cáu gắt. Nhưng mà Hải Chiếu lại cười hề hà:
Cậu năm à, hai tháng thôi sẽ qua nhanh mà.
Ông lại lè nhè giọng điệu say xỉn:
Nhanh cái đầu mày. Tao đang bực chết đi được. Bây giờ không biết mọi chuyện sao rồi.
Cậu năm đừng lo quá, chắc không sao đâu. Con nghĩ mợ sẽ giúp cậu.
Cô ta giúp được gì chứ!
Cậu năm á phải có lòng tin vợ cậu chứ!
Mày làm như mới sinh ra ở nhà này vậy. Tao chỉ tin tưởng tao thôi.
Cậu năm à! Có tức giận cũng vậy à, để con đi vớt tôm cho cậu ăn he. Ông cho con với anh Hoàng Ba xuống là giúp coi chừng câu ăn uống này kia, dù giận gì cũng nên ăn uống. Khi có lệnh về lại Sài Gòn thì lúc đó cậu muốn làm gì làm. Con nghĩ là giờ bên mợ chắc cũng đang tìm cách xin cho cậu đó.
Lại càng bực bội thêm:
Dù có đi xin xỏ hết chỗ cũng chưa chắc lay chuyển được ông già! Nếu mà mấy người trong nhà lợi dụng thời cơ này chặt chém thì lần này bọn họ có cơ hội leo lên đầu mà ngồi luôn rồi đó. Ba ơi là ba. Nghĩ lại mà tức chết.
Hoàng Ba im lặng ra gốc cây trước nhà ngồi, Hải Chiếu thì thở dài. Ông Thái Bảo đăm chiêu nói thầm trong lòng:
Chi nhiều tiền như vậy vẫn thất bại, nhóc con hãy đợi chú quay về tính sổ với con ranh như mày nhé.
Gương mặt có chút âm u của ông, đôi mắt sắc lại, hận ý trong lòng quá nhiều. Ông ta đã cố gắng cả gần một đời người, thông minh tài giỏi như ông sao lại bị xem thường như vậy, không cần biết ra sao nhưng vị trí kia phải là của tao. không ai được cướp, suy nghĩ mãi trong giấc ngủ, ông ngủ thiếp đi vì bê tha trong đóng rượu đó. Thân thể nát bét, Hải Chiếu nhìn lắc đầu ngao ngán.
Trở lại biệt thự của ông Bá Vỹ, bà Ngọc Trang đã ngồi đối diện với bà Quỳnh Thư trên sofa màu vàng đồng , bà ta nhàn nhạt uống nước trái cây rồi cười ra vẻ thâm tình:
Chị năm à! Không phải chị không biết tính ba, ba đã quyết cái gì là không ai thay đổi, mẹ còn nói không được thì sao em dám nói. Mà lúc nãy anh Vỹ có gọi nói là nếu chị có qua thì cho gửi mấy lời, ảnh sẽ thử thuyết phục mẹ xem coi giúp được không.
Bà Quỳnh Thư ngoài mặt vẻ mang ơn nhưng trong lòng thì bực bội vì bà ta đã ngồi đợi một tiếng đồng hồ, bây giờ cô ta lại trưng ra vẻ mặt thâm tình như vậy thật là quá giả tạo, nhưng bà Quỳnh Thư cũng cố gắng nhịn:
Thím út à! Giờ chỉ có bên nhà thím là lời nói có trọng lượng. Ông Bảo nhà tôi đúng là làm chuyện hồ đồ, lỗ mảng nên mới như vậy. Nhưng mà nhà và công ty còn nhiều việc lắm, anh ấy không thể ở dưới đó hai tháng được.
Nói xong bà ta lại diễn một màn nước mắt tuôn rơi, bà Ngọc Trang đưa tay vỗ trán cười thầm:” chị năm à, chị diễn cũng hơi quá rồi”, nhưng cũng cất giọng an ủi
Chị năm à! Chắc chị cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, em sẽ bàn với anh Vỹ rồi nói chuyện với ba thử xem, nhưng em không chắc là được.
Bà Quỳnh Thư nghe nói vậy thấy có chút cảm động:
Được vậy là được rồi! Cảm ơn thím út.
Chưa giúp được mà chị không cần cảm ơn. Em chuẩn bị ra ngoài, chị năm muốn ở lại đây chơi cũng được. Khi nào về thì về.
Ý là tiễn khách, ý này bà Quỳnh Thư biết rõ nên đứng lên nói:
Ừ! Tôi về đây có gì cho tôi biết nhé.
Chị yên tâm, nếu được thì em báo mà.
Bà Quỳnh Thư ra khỏi cửa bà Ngọc Trang bĩu môi cười:
Chậc! Xem ra kịch hay còn ở phía sau là thật.
Bên ngoài bà Quỳnh Thư trong xe, đang bừng bừng lửa giận nhưng cố gắng kìm nén:
Được lắm! Hứa hẹn nửa vời… thôi hết cách rồi, tự làm tự chịu đi, bực mình.
Một thân hình cao to, chắc khỏe đang thả mình trong hồ bơi cùng với đám con gái chân dài da trắng xinh đẹp mỹ miều, Huy Tường bơi hai ba vòng xung quanh hồ bơi rồi bước lên, ngồi trên ghế thì có một cô gái thân hình nóng bỏng đi đến, vốn tính ham mê sắc đẹp đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua, anh ta lại ôm eo, làm quen và hình ảnh được chụp lại hết tất cả, nhưng anh không hề biết. Điện thoại anh lại reo là Ngọc Diệp gọi:
Anh đang ở đâu đó?
Tôi đang ở hồ bơi?
Tối nay anh đi theo tôi đến một nơi.
Có chuyện gì à?
Tới đó anh sẽ biết.
Được rồi. Mấy giờ?
8h.
Okay.
Huy Tường quay qua cô gái ôm ấp một lát rồi nói:
Đây là số điện thoại của anh, hẹn gặp em sau nhé.
Cô gái cười:
Được! Gặp anh sau vậy,
Trong phòng triển lãm tranh, Nguyên Bảo ngắm bức tranh vẽ dáng người Lan Chi đang đứng nhìn bầu trời xanh đã hoàn thành anh vội lấy điện thoại ra gọi cho cô, Lan Chi đang ngồi nhập liệu dữ liệu thấy điện thoại hiện tên Vincent, cô vui vẻ nghe máy:
Hi anh chàng họa sĩ!
Janet! Cô vẫn ổn chứ?
Tôi vẫn ổn, hiện tại rất tốt, còn anh?
Cũng không tệ lắm.
À anh gọi cho tôi có gì không?
Bức tranh của cô đã xong rồi. Hiện đang ở phòng triển lãm của tôi. Cô có muốn qua xem một chút không?
Ôi! Thật hay quá, được tôi sẽ gặp anh vào cuối tuần nhé.
Được! Tôi sẽ gửi địa chỉ phòng triển lãm của tôi cho cô. Hy vọng cô sẽ thích nó.
Anh yên tâm, tôi không có yêu cầu nghiêm ngặt trong loại hình này đâu.
Được hẹn gặp cô sau,
Buổi tối tan tầm, Thế Tâm đi cùng thang máy với Lan Chi, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt có chút khó nói, Lan Chi là người khá nhạy cảm nên hỏi nhỏ mấy câu:
Trên mặt em có dính gì à?
Thế Tâm lắc đầu, Lan Chi nghi ngờ hỏi tiếp:
Anh có chuyện muốn hỏi em?
Cũng không hẳn là thế nhưng nếu được nghe từ chính em nói ra thì hay hơn.
Em có gì để cho anh nghi ngờ chứ.
Thế Tâm định nói thì “ting” tiếng thang máy mở ra, anh sọt tay vào túi quần rồi bước ra:
Anh có việc lúc khác anh sẽ nói với em.
Này! Anh Thế Tâm, anh tin tưởng em như một người bạn không?
Thế Tâm nhìn cô rồi cười:
Anh xem em như một cô em gái, thế nhưng anh nghĩ em gái có nên nói với anh trai của mình những chuyện mình nên nói không?
Em…! Lan Chi ngập ngừng…
Anh thật sự có chút việc, anh đi trước đây! Em có thể nói khi nào em sẵn sàng. Nếu em không nói cũng không sao, nhưng em có chuyện gì thì cứ nói anh sẽ giúp em.
Nói xong Thế Tâm xuống tầng hầm lấy xe vụt đi, Lan Chi suy nghĩ:
Không lẽ, anh ấy biết mình là ai?
Thật ra Ngô Thụy cũng là một tập đoàn lớn và có nhiều danh mục làm ăn, ở Sài Gòn tuy danh tiếng không bằng các tập đoàn khác nhưng vẫn có cơ sở, nhưng về miền tây thì khác, ngay tại thành phố Cần Thơ thì Ngô Thụy hô mưa gọi gió, giàu có nhất thành phố hơn nữa thế lực hiển nhiên không nhỏ. Lan Chi hiện là thiên kim của Ngô Thụy lại được tin là người thừa kế tập đoàn nghìn tỷ, nhưng cô cũng được đưa lên truyền thông là hỗn loạn về đời tư, gia đình thì tranh chấp và nhiều cái khác khó lòng chấp nhận nên khiến người ta không khỏi đề phòng, nếu như Thế Tâm phát hiện thân phận cô thì không hay lắm, vốn muốn bình yên sống một cuộc đời mới nhưng từ vụ ám sát lần trước thì có lẽ không ít hơn một người muốn giết mình, việc truy đuổi ba bên tứ phía đã rất phiền não, Thế Tâm đã giúp cô không ít nên cô đã có một quyết định:
Xem ra, không còn cách khác, hy vọng khi em nói ra anh có thể giúp em. Mình sẽ không trở về Ngô Thụy.
Trầm tư trong suy nghĩ của mình, cô thật lòng không muốn về đó, Ngô Thụy vốn dĩ không bình yên như bề ngoài của nó, ông nội cô và những người đời trước khác đã có những liên quan với nhau rất phức tạp, những chuyện mà ông cô muốn thật quá sức với cô, sự sợ hãi đó bắt đầu từ bảy năm trước.
Nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà, Lan Chi thấy Nguyên Phong quần áo chỉnh tề là suit màu nâu sáng, cravat sọc, mái tóc gọn gàng, gương mặt thật khiến người ta lưu luyến, Lan Chi bước tới:
Hi anh, em không ngờ anh đến đúng giờ như vậy.
Anh nôn nóng muốn gặp em mà.
Nói xong anh chìa bó hoa hồng baby màu hồng nhạt ra cho Lan Chi. cô cảm giác thật bất ngờ sau đó vui vẻ nhận lấy:
Cảm ơn anh nhé! Nhưng hôm nay chúng ta đi đâu vậy?
Đến nơi em sẽ biết.
Ngồi trong xe Lan Chi có một chút bối rối, cô nhìn qua nửa gương mặt của Nguyên Phong trong lòng vô cùng thắc mắc, đúng là cô đã mở lòng ra với anh ta nhưng cô vẫn thấy nó đến nhanh qua, chưa kịp chuẩn bị
Ngay lúc này trong căn biệt thự rộng của ông Gia Huy, ông ta đang ngồi trên chiếc ghế mây lắc lư trên lầu nhìn ra của, bà Ngọc Trân đi vô:
Ông ăn chút trái cây đi.
Ừ!
Lần này may mắn là ông đem tiền về kịp hạn định. Không là khó thêm một chút cho kế hoạch của chúng ta. Trên tay bà cũng cầm lấy một miếng cam vừa ăn vừa nói.
Lúc tôi không có ở đây, xảy ra chuyện gì? Sao Cậu năm bị đem về Cà Mau vậy? Không phải là chịu án tử đó chứ?
Bà Ngọc Trân cười khẩy:
Ông không biết à? Thằng năm đem sát thủ đi ám sát cháu gái yêu quý của ba, thế là ba nổi trận lôi đình và…như ông thấy đó.
Trong thời gian đó, quả thực ông Gia Huy đang sống dở chết dở ở campuchia làm sao biết được chuyện lớn như vậy, khi về lại Việt Nam bị đám người của Hà Phi giam giữ mất mấy ngày nên ông tỏ vẻ hơi sốt sắng:
Cái gì? Sát thủ luôn à? Nghe thôi là biết cậu năm nhà này cũng không dạng vừa.
Bà Ngọc Trân gật đầu đồng tình:
Đúng tôi nghe nói là sát thủ Nhật Bản đấy, Himura gì đấy, tổ chúc bí ẩn như vậy mà cũng tìm ra được xem ra không thể xem thường nó được.
Ông Gia Huy trầm ngâm suy nghĩ và hỏi han thêm về Lan Chi, vì cái ông quan tâm là cổ phần của Lan Chi và nhiệm vụ của ông cũng là lấy 20% cổ phần của Ngô Thụy nếu không cái mạng nhỏ của ông chắc không cần giữ:
Á thế còn con nhóc kia thì sao?
Bà Ngọc Trân lắc đầu:
Nó à! Không biết, nhưng có vẻ ba là người nắm rõ thông tin nhất.
Như nghĩ ra gì đó, ông ngồi dậy đi đến kệ sách lấy vài thứ quan trong trong cuốn sổ ra rồi cười:
Bà sai rồi, chị ba mới là người nắm rõ.
Bà Ngọc Trân cười:
Ông nói chị ta, ừ xem ra gia đình anh ba cũng không phải là dễ đối phó.
Ông Gia Huy lắc đầu:
Không chỉ có hai mẹ con nhà đó thôi.
Bà Ngọc Trân nhăn mặt:
Vậy anh tính thế nào? Có cần cho người theo dõi không?
Ông suy nghĩ rồi thở một hơi dài
Chưa cần thiết lúc này, chúng ta cứ ngồi yên xem kịch hay, tôi nhắm chắc, sắp có người đến tìm chúng ta hợp tác à mà còn công ty dạo này thế nào?
Bà Ngọc Trân để miếng vỏ cam xuống dĩa, lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng lên nhìn ra cửa sổ:
Bên thằng Vũ Minh và chị hai đang muốn dành họp đồng sân golf.
Ông Gia Huy giật mình vì sự thay đổi của Vũ Minh:
Gì cơ? Nó đừng có mà đùa hahaha, lão Trịnh Viễn chắc buông ra cho nó hưởng. Láo toét.
Bà Ngọc Trân lắc đầu, bà vốn làm bên bộ phận sự kiện và truyền thông cho Ngô Thụy, bà có nhiệm vụ kiểm soát tin tức nội bộ và ngoại giao đảm bảo quyền lợi và các thông tin phải được bảo mật:
Không, lần này đích thân mẹ ép Lan Hương giao dự án lại cho Vũ Minh.
Ông Gia Huy ngồi xuống ghế cạnh bà Ngọc Trân:
Không sao. Mà bà cho tôi biết, hiện tại tình hình cổ phần trong công ty bà đã gom được bao nhiêu?
2%, tôi đã cố gắng hết sức.
Chúng ta phải tìm cách lấy được 5% của Lan Chi và 13% từ các cổ đông nhỏ khác.
Chuyện khác thì dễ, nhưng 5% từ tay Lan Chi e rằng…
Dùng chút thủ đoạn đi.
Uhm!ý ông là…nhưng để tôi nghĩ xem.