Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 15



Mối tình đầu thứ 15

Edit: Qing Yun

Đi là không có khả năng đi, đánh chết cũng không có khả năng đi.

Vưu Gia có gan thỏ đế, chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt Lục Quý Hành.

Cô thuộc về kiểu người tự tìm niềm vui, am hiểu cách tự chơi một mình, ở trước mặt người xa lạ là ngoan ngoãn vô cùng. Khi còn nhỏ chính là con nhà người ta điển hình, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập cực kỳ tốt, rất dễ làm cho người ta thích.

Thật ra cô là con hồ ly nhỏ khoác da mèo, người khác nhìn cô chỉ nhìn được dáng vẻ lông xù mềm mại, nhưng bên trong lại nghịch ngợm, bạn đến gần cô ấy, cô ấy mới thường thường duỗi móng vuốt nhòn nhọn ra cào bạn một cái, còn rất biết nhìn mặt đoán ý, nếu bạn mềm mỏng, cô ấy sẽ được nước làm tới, nếu bạn cứng rắn hơn, cô ấy sẽ lùi về, đáng thương nhìn bạn.

Có thể nói, Lục Quý Hành hiểu cô từ tận gốc rễ, cho nên luôn có thể nắm chuẩn cái đuôi của cô.

Đừng thấy cô ngoan ngoãn, thực tế trong đầu có rất nhiều mưu mô quỷ kế! Nếu không dạy cô, cô có thể kiêu ngạo tận trời.

Anh nhớ rõ năm Vưu Gia mười mấy tuổi, cô hay ngồi làm bài tập ở ngoài sân, nhà cô ở tầng hai, sân phơi hơi thấp, có đôi khi anh đi từ ngoài về, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô, nếu cô cũng trùng hợp ngẩng đầu lên, sẽ gọi anh một tiếng: “Anh Tiểu Quý!”

Giọng nói mềm mại, là ngây thơ đáng yêu chỉ riêng những cô gái nhỏ mới có.

Khi làm bài tập, cô luôn ngồi rất nghiêm chỉnh, sách vở để bên tay trái, bên tay phải là bình nước hồng nhạt, hộp văn phòng phẩm đặt ở trước mặt.

Rất ngoan.

Nhưng cô có một tật xấu, đó là đặc biệt thích ngẩn người, cứ chốc chốc là lại chống cằm xuất thần, vì để sửa thói quen này của cô, mẹ Vưu thường xuyên đi lên sân phơi kiểm tra.

Cô thích chơi một mình, cho nên rất ghét có người khác đến quấy nhiễu, mẹ cũng không được, nhưng cô không nói thẳng.

Có một ngày anh phát hiện cô thường xuyên ôm mèo nhà mình lên sân phơi, cô làm bài tập, mèo nhỏ nằm bên cạnh cô, thỉnh thoảng cô lại vươn tay ra xoa bụng nó.

Thiếu nữ đều thích động vật lông xù, anh cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Sau đó Vưu Tĩnh Viễn nói: “Cậu đừng nhìn rồi nghĩ em tớ ngoan, quỷ tinh ranh. Cậu biết không? Con mèo kia của nhà tớ là nhà bà ngoại đưa cho, đến đây rồi lúc nào cũng bắt nạt chó nhà tớ, bị mẹ tớ mắng rất nhiều lần, đặc biệt ghi thù! Bây giờ chỉ cần nghe thấy động tĩnh của mẹ tớ trong vòng 30 mét là xù lông luôn, em tớ ôm mèo đi làm bài cả ngày là vì đề phòng mẹ tập kích bất ngờ, máy báo động chạy bằng cơm đó, diễn còn y như thật.”

Anh hơi nhướng mày, không khỏi bật cười.

Lại nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, xứng với một bụng ý nghĩ xấu này thật đúng là khá thú vị.

Thật ra nếu cẩn thận chú ý thì còn có thể phát hiện rất nhiều chi tiết.

Anh còn nhớ rõ có một lần anh và mấy người Vưu Tĩnh Viễn đi ra ngoài liên hoan, Vưu Tĩnh Viễn sợ về muộn bị mẹ mắng, bèn kéo Vưu Gia đi cùng làm tấm khiên.

Mấy người đi ăn BBQ, đều là con trai, bình thường rất thích trêu Vưu Gia, nhìn thấy Vưu Gia là như thấy suối nguồn vui sướng, Vưu Tĩnh Viễn làm sao có thể cho bọn họ cơ hội này. Huống hồ từ nhỏ đến lớn Vưu Gia được nuôi rất cẩn thận, Vưu Tĩnh Viễn cũng không dám cho cô ăn đồ lung tung, bèn mua đồ ăn nhẹ và sữa bò cho cô, lại thuê thêm một phòng riêng cho cô ngồi một mình… Làm bài tập! Lời nói hay chính là trẻ con ăn đồ nướng không tốt, bài tập của em mới là quan trọng.

Đại khái trẻ con đều có khao khát tò mò đối với thứ không được cho phép, Vưu Gia mong ngóng nhìn Vưu Tĩnh Viễn, cô kéo tay áo cậu: “Em chỉ ăn một chút thôi.”

Vưu Tĩnh Viên vô tình từ chối, vỗ đầu cô nói: “Làm bài tập của em đi!”

Vưu Gia không nói gì, chỉ rầu rĩ không vui vâng một tiếng.

Nhìn dáng vẻ rất là nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng sau đó Lục Quý Hành phát hiện, trước khi đi, Vưu Gia đi đến quầy lễ tân xin hộp đóng gói, bỏ mấy cái đuôi cá vào, nói muốn mang về cho Dưa Hấu.

Dưa Hấu là tên con mèo nhà cô, chính là con mèo mang về từ nhà bà ngoại, béo múp míp.

Vưu Tĩnh Viễn còn tặc lưỡi: “Em đúng là lúc nào cũng nhớ đến Dưa Hấu.”

Vưu Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc ở trên xe, mấy cậu trai ngồi cãi cọ ầm ĩ, Vưu Gia yên tĩnh ngồi một góc, yên tĩnh mở cặp của Vưu Tĩnh Viễn ra, lại yên tĩnh đặt hộp đuôi cá kia vào cặp, sau khi suy tư một hồi, cô lấy giấy ghi chú ra viết lên hai chữ “Bữa sáng!”

Ngày hôm sau, Vưu Gia buồn thiu nói với mẹ rằng không thấy bữa sáng mình mang về cho Dưa Hấu nữa.

Hôm đó Vưu Tĩnh Viễn đeo cặp sách hôm qua đến trường, khi ấy Vưu Tĩnh Viễn yêu thầm một cô gái, là bạn ngồi cùng bàn của cậu, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Vưu Tĩnh Viễn chính là ức hiếp bạn cùng bàn, để cô ấy sửa sang lại sách giáo khoa và bài tập về nhà cho mình, buổi sáng hôm đó, cô bạn lấy một hộp đồ ăn dùng một lần có dán giấy ghi chú là bữa sáng từ trong cặp của cậu ra, đưa cho cậu nói: “Này, bữa sáng của cậu!”

Rõ ràng là Vưu Tĩnh Viễn đã quên đó là cái gì, còn tưởng là mẹ chuẩn bị cho mình, cậu tiện tay mở ra, bên trong là hàng xương cá đã gặp sạch thịt được xếp chỉnh tề, trong góc còn có một bông hoa được khắc từ củ cải trắng… Vưu Gia nhặt ở trên bàn cơm.

Sau đó, suốt một ngày, cô bạn cùng bàn đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, đại khái là ngạc nhiên vì khẩu vị không giống người thường của cậu.

Lúc về nhà, Vưu Gia còn lên án cậu: “Anh, sao anh lại mang bữa sáng của Dưa Hấu đi học?”

Vưu Tĩnh Viễn là người thần kinh thô, làm sao nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nói: “A, chắc là không để ý.”

Có điều khi Lục Quý Hành nghe nói chuyện này, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Vưu Gia an tĩnh ngồi một góc, nhét hộp đuôi cá vào cặp sách của Vưu Tĩnh Viễn, dáng vẻ còn đăm chiêu như mưu mô điều gì.

Cô nhóc này, hoàn toàn không thành thật chút nào.

Anh Mạch gọi điện thoại tới, nói mình không tìm thấy Vưu Gia, anh ấy tìm mấy con phố cũng không thấy người, khách sạn cũng không có.

Lục Quý Hành trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: “Anh nói với cô ấy, em biết cô ấy đang ở bên cạnh, đừng bày trò với em, cẩn thận em cho em cô ấy một trận. Anh cũng vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi theo cô ấy làm bậy?”

Anh Mạch: “…”

Vưu Gia: “…”

Tính kế Lục Quý Hành, e rằng cả đời này cũng không thành.

Hệ số khó khăn quá cao.

Anh như mở thiên nhãn, đoán được tâm tư của Vưu Gia, đoán cái nào chuẩn cái đó, chưa từng trật lần nào.

Tuy rằng đến bây giờ Vưu Gia vẫn không từ bỏ giãy giụa, nhưng cũng chẳng khác nào chấp nhận số mệnh.

Anh Mạch nhìn Vưu Gia, vui sướng khi người gặp họa, lắc đầu nói: “Chậc, không có chút địa vị gia đình nào cả, em Gia, thế này mà em còn nhẫn được à?”

Vưu Gia: “…”

Này sao có thể nhẫn? Này đương nhiên…

Có thể.

Vưu Gia quay đầu đi chỗ khác, cô ngồi trên ghế bên đường nhắn tin cho Lục Quý Hành: Anh nói đi, có phải anh có có người khác ở ngoài, em không tìm anh thì anh cũng không nghĩ đến việc tìm em, em tức giận, có cảm xúc, chính là loại rất khó dỗ dành ╯^╰

Có một loại kịch bản gọi là — đánh đòn phủ đầu!

Không cần biết đúng hay không, giọng điệu phải kiên định, thái độ phải mạnh mẽ.

Phải đứng ở chỗ cao, mở lời trước, làm đối phương không lời nào để nói.

Qua bốn năm giây, Lục Quý Hành gửi tin nhắn trả lời: Bên phải, quay đầu.

Vưu Gia quay đầu theo bản năng, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, bắt giữ được hình bóng quen thuộc.

Anh đang đi xuyên qua đám người để đến bên cô, bước chân không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Vưu Gia lại cảm thấy, mỗi động tác của anh đều lộ ra khí chất đặc biệt.

Mặc dù như vậy cũng rất tuấn tú, hormone quanh thân anh như tụ tập lại thành gió xoáy, quét qua tầng tấc thần kinh cô, trái tim bạo kích.

Từ nhỏ đến lớn, nhìn hàng trăm hàng triệu lần, cô vẫn không cách nào miễn dịch.

Vưu Gia sửng sốt ba giây, trong đầu hiện lên bốn chữ đỏ máu: Sắc đẹp lầm người!

Cô đứng dậy, rẽ sang trái co chân chạy vội.

Lúc này còn không chạy thì chính là đồ ngốc.

Anh Mạch ở phía sau kêu vài tiếng, hận sắt không thành thép nói: “Em Gia, em chạy cái gì! Đối đầu trực diện đi, dỗi cậu ấy! Em xem em nhát gan kìa!”

Lục Quý Hành ở cách đó không xa nhìn cô, anh khẽ cười, cúi đầu thong thả gõ chữ.

Vưu Gia chạy nửa con phố, nhận được tin nhắn anh gửi: Anh đến dỗ em, em chạy cái gì?

Vưu Gia: …

Có… Có quỷ mới tin anh.

Thành phố Ân rất lớn, được chia làm chín khu, phong cảnh mỗi khu không quá giống nhau, bên Vưu Gia đang đứng có quầy bán đồ ven đường, chủ yếu là đồ dùng cho phim ảnh tu chân, tiên hiệp, mặt khác nếu có cảnh cần quay những thứ này thì cũng sẽ lấy cảnh ở đây.

Thời điểm không có đoàn phim sử dụng, bên này sẽ mở cửa cho khách du lịch đến xem, tiểu thương tụ hội, còn khá náo nhiệt. Cũng có sinh viên học viện Điện ảnh đến đây quan sát, hoặc là quay chụp bài tập, chỉ là khi mở cửa thì ở đây rất đông, khống có chỗ chống, hiệu quả làm việc thấp, cả ngày khó quay được một cảnh vừa ý.

Vưu Gia chạy hai con phố, cảm thấy mình đã cắt đuôi được Lục Quý Hành rồi, cô che ngực thở hổn hển, ngồi xuống ghế ven đường, thảnh thơi uống lọ sữa chua mang theo bên mình.

Cô giơ điện thoại chụp cho mình một tấm ảnh.

Quay ống kính về phía mình, cố tìm một góc độ thích hợp.

Bạn từng xem phim kinh dị chưa? Chính là khi nhân vật chính hoặc phụ đang vui sướng soi gương, trong gương đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt…

Khi Vưu Gia nhìn thấy Lục Quý Hành xuất hiện ở màn hình, cô sợ tới mức suýt nữa là ném luôn điện thoại.

Quay đầu đạp anh vài cái: “A a a a Lục Quý Hành anh làm gì!”

Anh nắm lấy cổ tay của cô, nghiêng đầu cười: “Còn chạy nữa không?”

Vưu Gia mau khóc, sao lại tìm được cô chứa! Chỗ này rộng như vậy, còn đông người, anh là chó sao? Truy tìm ngàn dặm à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.