Mạt Thế Chi Thần

Chương 47: Kẻ Ngoại Lai.



” Thôi thì để anh đến gặp cậu ta.” Tử Thiên cảm thấy đau đầu.

” Anh chắc là anh sẽ không làm gì như giết cậu ta hay đốt mất xác người ta luôn chứ ?” Huyền Hạo nghi ngờ.

” Thế sao em không tự đi đi.” Tử Thiên lườm sang.

” Phụ nữ có chồng sao có thể đi gặp riêng đàn ông độc thân như vậy chứ, A Ti nhà em chẳng lẽ vứt xó sao?” Huyền Hạo đánh trống lảng.

Vốn Tử Thần sẽ là người đi vì trước đó bọn họ đã gặp nhau rồi, Huyền đại nhân lại muốn thằng bé đi cùng trong lần họp chuyển quyền lần này nên trách nhiệm rơi vào đầu Tử Thiên. Mặc Ti không có thiện cảm với đám Ma Tu lại càng không xung phong chịu trận, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần xách xác lên và đi thôi thì lại vướng phải chuyện này.

Lý Ân đã suýt lên cơn đau tim khi thấy người muốn gặp mình là ai.

Tử Thiên trong căn cứ thì tiếng xấu vang danh hơn là tiếng tốt, tại anh có thói quen thích gì làm nấy, ngoài người thân ra thì cũng chẳng kiêng nể ai. Mọi người chỉ biết cháu của Huyền tướng quân họ Tử, còn tên thì không biết. 

Lý Ân vừa mới sáng ra đã thấy có người chạy vào bảo có cháu trai của người đứng đầu quân đội trong căn cứ tìm họ, người đến thông báo tưởng họ đã đắc tội gì với ác thần này cũng không dám ở lâu, chuyện Tử Thiên đánh nát xác vẫn còn ám ảnh người trong căn cứ lắm.

” Tử thiếu gia ?!” Lý Ân nhìn thanh niên đang giữ khuôn mặt mang nét cười đến không thể quen hơn kia, đột nhiên rùng mình.

” Ồ, ông biết tôi sao ?” Tử Thiên hỏi.

” Cậu vẫn không nhận ra tôi thật đấy à ? ” Dù bọn họ gặp nhau bao nhiêu lần thì nếu không gặp sau 2 ngày thì người này quên họ là ai luôn.

” Tôi không biết ông, ông muốn khách đứng ở ngoài sao ?” Tử Thiên trước khi đi đã bảo Huy Lan đem toàn bộ những việc gần đây của họ báo lại cho anh.

Lý Ân nghe vậy cũng không dám để Tử Thiên đứng ngoài, mở cửa mời anh vào trong.Tử Thần khi trước họ gặp đều là mặt lạnh như tiền, không thích nói chuyện còn bây giờ thì vẻ mặt luôn mang dáng cười, hơn nữa còn chủ động mở lời nói chuyện.

” Nghe nói đội trưởng của các người là Ma Tu ?”

” Phải, cậu muốn gặp sao ?” Lý Ân đáp.

” Cậu muốn gặp cậu chủ có việc gì sao ?” Lôi Long ở trong phòng khách từ trước, thấy Tử Thiên vào cũng gật đầu chào.

” Thì có chuyện cần gặp.” Tử Thiên tự nhiên ngồi xuống ghế trong phòng, bắt chéo chân ngồi thoải mái.

” Mấy người gặp tôi lúc nào sao? Nhìn như đều quen tôi vậy ?” Tử Thiên biết người họ gặp là em trai anh nhưng vẫn muốn trêu chọc đám người này một chút.

” Tử Thần, cậu thật biết đùa.” Lý Ân thở dài, chẳng lẽ giá trị nhan sắc của họ thấp đến nỗi chẳng cần nhớ luôn ?

” Thật ngại quá, tôi không phải Tử Thần.” Anh đáp.

” Ai tin chứ ?” Lôi Long cau mày nói.

” Không cần anh tin, sự thật cũng chẳng đổi được. Vậy đội trưởng mấy người đâu ? ” Tử Thiên ngó ngang ngó dọc.

” Tôi đây.” Biết người đến tìm là ai, Hình Khải lập tức chạy đi tìm Ma Tu.

” Nhìn mặt cậu thì chúng ta cũng chẳng cần chào hỏi gì.” Tử Thiên mỉm cười.

” Cậu không phải Tử Thần.” Ma Tu nhìn người trước mặt.

” Tôi cũng không hề nói mình là Tử Thần.” Em trai ông không đến phiên mày quan tâm.

” Vậy cậu có chuyện gì cần tìm tôi sao ?” Ma Tu ngồi xuống ghế đối diện Tử Thiên, đám người còn lại đều dịch đến đứng sau lưng Ma Tu.

” Hôm nọ con bướm đầu rỗng nhà tôi có nói với tôi vài chuyện, tình cờ anh đây lại làm nhân vật chính trong câu chuyện rắc rối của nó. Bình thường tôi cũng không để ý lắm nhưng lần này lại khó bỏ qua được, chúng tôi cần xác nhận lại vài việc.” 

” Con bướm đầu rỗng?” Ma Tu hỏi.

Tử Thiên giơ một bàn tay ra trước, từ lòng bàn tay hiện ra một quả cầu sáng to bằng nắm tay rồi một con bướm vàng trắng xuất hiện đậu lên vai Tử Thiên. Lúc thấy Yên đám người Ma Tu liền căng cứng cả người, cảnh tượng đêm hôm đó máu me như nào liền như thước phim chiếu lại trong đầu bọn họ.

” Nó đó.”

” Cậu…..cậu muốn xác nhận lại điều gì ?” Ma Tu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

” Vì Huyền đại nhân không cho tôi động thủ lung tung nên chúng ta giải quyết trong lành mạnh nhé.” Tử Thiên thở dài, bất đắc dĩ nhìn Ma Tu.

” Được.” 

…………………………………………..

Người ngồi đối diện mang lại cho Ma Tu cảm giác lạnh sống lưng, tóc gáy cứ như muốn dựng ngược cả lên. Trái với vẻ mặt vui vẻ hiền lành của mình, bầu không khí xung quanh cậu ta đều mang sát ý. Ma Tu có cảm giác nếu như mình làm sai một cái thôi là chết ngay.

” Đầu tiên tôi muốn biết tên ba mẹ cậu.” Câu hỏi này làm ai cũng bất ngờ.

“Ma Minh Nguyệt.”

” Tế Thế.”

Crắc!

Sàn nhà dưới chân Tử Thiên nứt vỡ, ngay lập tức đám người trong phòng ngã rạp cả xuống đất, bọn họ cảm giác một áp lực kinh khủng chèn ép đến không thở nổi.

Vẻ mặt Tử Thiên lúc này vô cùng đáng sợ, anh rũ mắt nhìn đám người nằm rạp trên đất. Yên sợ hãi núp sau ghế không dám ra, chủ nhân cáu mất rồi.

Tử Thiên lấy lại bình tĩnh, ngửa mặt lên thở hắt ra một cái rồi thu lại uy áp của mình. Con bà nó chứ, Tế Thế cơ à, khôn ghê nhỉ? Để con mình theo họ mẹ để tránh giám sát cơ đấy. Tử Thiên nhìn Ma Tu thở hổn hển dưới đất, một tay nắm cằm Ma Tu nhấc thẳng lên.

” Ra là một kẻ ngoại lai, Tế Thế gan cũng lớn lắm nhỉ? Ông ta không biết câu’ ngu si hưởng thái bình’ sao ? Dám dạy người ngoài, dù anh là một kẻ ngoại lai nhưng cũng chỉ là đồ bỏ mà thôi.”

Tử Thiên dùng dị năng của mình tra xét người của Ma Tu một lượt, sau đó ” ha ” một tiếng, thả tay khiến Ma Tu ngã xuống đất.Xem ra lần về nhà này lại có thêm một bao hành lý rồi, thật phiền phức. 

…………………………………….

P/s: Chúc các bạn nữ một năm thành công, sức khỏe dồi dào :vvvvvvvvv


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.