Cũng không biết là nghiệt duyên hay duyên phận mà Phương Nhật Hạ lại lần nữa gặp được Phó Từ.
Anh ta đi cùng bạn bè, tới sau bọn cô hai phút.
Lúc Phó Từ nhìn thấy cô, vẻ mặt biến hoá không ngừng.
Phương Nhật Hạ rõ ràng chẳng quan tâm.
Thế nhưng cái người bên cạnh cô, Giang Vĩ đã lạnh đi mấy phần.
Tần Minh huýt sáo về phía cô: “Chao ôi, Tiểu Nhật Hạ cũng kiên trì ghê, còn theo đến cả đây.”
Cao Lãng cũng cười ngả ngớn: “Hay là nhường bọn này vào phòng riêng trước đi? Anh Từ nhà này hơi mệt cần nghỉ ngơi.”
Phương Nhật Hạ cười lạnh, trước kia không để ý, bây giờ nhìn lại thấy cả đám bạn bè của Phó Từ cũng là đồ cặn bã không khác gì hắn.
Lúc trước cô theo đuổi Phó Từ, bọn họ không những châm biến cô mà còn nhiều lần chơi khăm cô.
Chuyện cô nhớ nhất không bao giờ quên được chính là:
Có một hôm cô đi tìm Phó Từ, thì bắt gặp bọn họ, lúc đó Tần Minh và Cao Lãng đánh lừa cô, bọn họ nói Phó Từ muốn tỏ tình với cô ở trước quán cà phê gần trường học.
Cô lúc đó cực kì vui mừng, không ngại đến giờ vào học liền trèo ra.
Cô nhớ rõ lúc đó Tần Minh đã gọi thầy giám thị tới bắt tại trận.
Hại cô bị kiểm điểm trước trường.
Còn rất nhiều rất nhiều chuyện quá đáng hơn nữa.
Bọn họ luôn đem cái mác cô thích Phó Từ ra để đùa giỡn, trêu đùa tình cảm của người khác.
Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy chính mình quả thực quá ngu ngốc.
Từ khi không còn thích Phó Từ nữa, Phương Nhật Hạ cảm thấy thế giới này hoá ra cũng vô cùng thú vị, vô cùng tươi đẹp.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cái đám cặn bã này, Phương Nhật Hạ liền không tránh khỏi có chút tức giận.
Cô nhếch khoé miệng: “Tại sao chúng tôi phải nhường?”
Tần Minh không ngờ cô sẽ nói vậy, lặp lại một lần nữa: “Anh Từ của chúng tôi…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị cô cắt ngang: “Dừng dừng! Anh Từ của mấy người thì liên quan quái gì đến bọn tôi? Bộ anh ta là thánh thần à?”
“Còn nữa, chúng tôi tới đây trước, nếu nói đến bám đuôi thì không phải nói các người sao?” Phương Nhật Hạ lạnh nhạt nói.
Tần Minh và Cao Lãng nhìn nhau, á khẩu không nói được gì.
Không đứng ở đó bao lâu, nhân viên quán bar liền đưa bọn cô tới phòng riêng.
Trước khi đi, Ôn Nhu quay lại bồi thêm một câu: “Đúng là chó thường đi theo đàn!”
Cô ấy nói xong vội chạy đi.
Diệp Tiểu Mạn đưa ngón tay cái ra: “Được lắm Ôn Nhu, người cũng như tên, hiền lành quá đi mất!”
Ôn Nhu cười hì hì: “Quá khen quá khen!”
Lâm Hạc Hiên khoác vai Ôn Nhu rất tự nhiên: “Bạn học Ôn mắng người không tệ, truyền cho lão tử một ít bí kíp đi!”
Ôn Nhu hất cằm kiêu ngạo: “Còn khuya nha!”
Lâm Hạc Hiên đi theo phía sau cô ấy, ồn ào muốn cô ấy dạy.
Phương Nhật Hạ cười tủm tỉm, đây mới thật sự là bạn bè, lúc trước mắt cô quả thực mù.
Giang Vĩ rõ ràng cái gì cũng tốt, hơn nữa bạn bè anh cũng sẽ không châm biến cùng chơi khăm cô!
Giang Vĩ đi phía sau Phương Nhật Hạ, rơi vào trầm tư.
…
Tiểu kịch trường.
Ôn Nhu: “Đúng là chó thường đi theo đàn!”
Phó Chó: “…” Tôi chưa làm gì mà?
Tần chó: “…”
Cao chó: “…”
Tác giả cười to: Chửi hay lắm!!!