Cậu Thiên ơi! Bà ngoại Tú mời cậu vào nhà, nhà có khách.
Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:
– Ai vậy Nguyệt?
Con bé tên Nguyệt cười cười:
– Dạ… bác sĩ Tường Vân.
Thiên nhăn mặt:
– Khổ quá! Cậu có bệnh đâu mà bác sĩ tới thăm vậy? Sao bà biết cậu về, con nói phải không? Hừ! Vào thưa với bà là cậu Thiên mới đi uống cà phê với cậu Nhã.
Nguyệt kêu lên:
– Không được đâu!
– Sao lại không? Mày nói dối như… chuyên gia mà sợ gì… thêm một chiến công nữa?
– Nhưng mà cậu Nhã đang nói chuyện với cô Vân và bà ngoại Tú trong đó. Làm sao con nói như vậy được.
Vụt ngay điếu thuốc chỉ mới rít một hơi xuống đất, Thiên đanh giọng:
– Cái gì? Cậu Nhã đang trò chuyện trong đó à? Tệ thật!
Nguyệt gật đầu rồi nhìn anh đóan già đoán non. Chết rồi! Cậu Thiên ghen. Vậy mà lúc nào cậu ấy cũng chê bai cô Vân, ghét cô Vân, bây giờ rõ ràng máu ghen bốc lên tận mặt kìa.
Thật ra Thiên không ghen, anh đang bất bình trước thái độ của Nhã thôi.
Lúc nãy nghe Nguyệt nói với Nhật Phượng là Nhã không có ở nhà, anh thừa hiểu con bé nói dối, việc nói dối này là chuyện thường xảy ra, vì khi về nước Nhã có rất nhiều bạn gái. Để tránh đụng độ anh buộc phải có những biện pháp phòng ngừa.
Nhưng Tường Vân đâu phải là bạn gái hay bồ bịch gì của Nhã. Tại sao anh ta chối từ không gặp Phượng chứ? Để Cô bé lủi thủi đạp xe về trông thật tội!
Thiên ào ào bước vào phòng khách với tâm trạng nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy bà Mẫn Quyên, Tường Vân rồi cả Nhã đang vui vẻ trò chuyện bỗng dưng anh thấy mình lố bịch.
Mẹ anh lên tiếng trước:
– Ủa! Có chuyện gì gấp rút dữ vậy Thiên?
– A! Đâu có gì mẹ.
Mỉm cười với Tường Vân, anh tiếp:
– Nghe nói… bác sĩ tới chơi, con phải đi đứng ào ào, dữ dội như vậy mới chứng tỏ con sức khỏe tốt, không thì… sợ lắm, thuốc uống thì đắng, thuốc chích thì đau. Khám bệnh thì tim đập lộn xộn, tấm thân phân liệt chẳng biết nói sao cho vừa lòng… người ta…
Tường Vân bắt đầu điệu bộ thẹn thùng mà Thiên… dị ứng nhất.
– Dì Quyên thấy chưa, anh Thiên lúc nào cũng chọc cháu, anh luôn luôn coi cháu là con nít, hở ra là bắt nạt là ăn hiếp.
Mặt Thiên tỉnh queo:
– Làm gì có chuyện đó. Với anh, Tường Vân luôn là một nữ bác sĩ có tài. Anh luôn ca tụng em. Không tin em hỏi bạn anh coi.
Cố nở nụ cười thật tươi, Thiên hất hàm:
– Phải không vậy Nhã?
Đang ngồi bắt chéo chân trên salon với điệu bộ ung dung lịch lãm Nhã hơi nghiêng người về phía Tường Vân, giọng ngọt như đường;
– Ca tụng phụ nữ là nghề của Thiên mà, có điều trong vô số phụ nữ từng được cậu ta ca tụng, Tường Vân là người được nhắc tới nhiều nhất. Thiên thường than với tôi về Tường Vân sau khi không ngớt lời khen cô.
Hai tay vò vào cái chéo khăn y như các cô gái con nhà trâm anh vọng tộc ở đầu thế kỷ, Tường Vân trợn mắt ngơ ngác nhìn bà Mẫn Quyên, tái mặt… ngây thơ ấy chuyển nhanh qua Nhã như thầm hỏi vì sao, rồi mới dừng lại nơi Thiên, cô ỏn ẻn giọng đang ca cải lương:
– Sao vậy anh? Em đã làm lỗi gì?
Thiên thầm rủa Nhã trong bụng, anh chẳng hiểu thằng bạn quỷ của mình định giở trò ma quỉ gì đây, mà lại nói như vậy? Nhìn Nhã phớt tỉnh phì phà điếu thuốc khi Thiên kịp ân hận sao đã bắc cầu cho anh ta leo, thì anh ta đã leo rồi… Anh vò đầu;
– Ối trời! Anh có than thở gì đâu? Em là người hoàn hảo kia mà!
– Hổng biết! Anh lại chọc em nữa rồi. Anh Nhã ơi! Anh Thiên than thở gì về Tường Vân vậy?
Đợi Tường Vân hỏi tới mình, Nhã mới lên tiếng thật nghiêm trang:
– Thiên thường bị mệt tim, nó than rằng phải chi Tường Vân chuyên về nội khoa điều trị tim mạch thì đỡ cho nó biết mấy, đằng này Tường Vân lại chuyên về sản khoa, điều trị và khám toàn cái Thiên không có; nên nó cứ tiếc rẻ chặc lưỡi hít hà, than thân trách phận sao mà vô duyên!
Bà Mẫn Quyên cười lên thành tiếng, Tường Vân thì đỏ mặt cắn lấy chiếc khăn tay, trong khi Thiên lắc đầu nhìn Nhã:
– Mày chơi bạn tới nơi tới chốn nhe! Tội của mày tao chưa hỏi tới đâu…
Quay sang nhìn mọi người với vẻ phân bua, Nhã làm bộ rầu rĩ:
– Dì xem đó, con nói giùm nó điều khó nói vậy mà còn bị mắng mỏ, hằm hè khổ thật!
Bà Mẫn Quyên như chợt nhớ ra:
– A! Thiên ơi, Tường Vân đến mời cả nhà mình đi Đà Lạt một tuần. Con thấy sao?
– Trời này đi Đà Lạt tốt thôi! Không mưa và cũng không thật lạnh. Mẹ nên đi đổi gió cho khỏe.
Nghe Thiên nói vậy Tường Vân hớn hở:
– Em sẽ cho chuẩn bị phòng ốc để đón dì với hai anh.
Thiên ngập ngừng:
– Anh không dám hứa vì công việc của anh còn hàng đống. Xin nghỉ để đi chơi dám người ta tốt bụng ký đơn cho anh nghỉ… luôn lắm.
Bà Mẫn Quyên phật ý:
– Mẹ có bắt con đi làm đâu để con phải nói như vậy hả? Thiên.
– Nhưng chẳng lẽ mẹ cho con ăn học tới nơi tới chốn để sau đó con lẩn quẩn trong nhà như kẻ vô công rỗi nghề. Lâu lâu được dịp đi chơi mới nhảy cởn lên mừng rỡ vì thấy ở không như mình thật sung sướng à.
– Lại gàn bướng nữa rồi! Ý mẹ muốn nói là nếu con làm nghề tự do con sẽ không bị ràng buộc, không phải lo mất việc, chớ mẹ có muốn con vô công rỗi nghề đâu.
Nhìn Tường Vân, bà nói:
– Con thấy chưa. Tự ái cao hơn núi sau này ai không biết ý nó thì khổ. Nó bắt bẻ từng lời, từng chữ như ông cụ tám mươi ấy.
Biết mẹ bắt đầu… vô đề chuyện vợ con. Thiên đứng vội dậy;
– Nhã! Mày đi với tao tới Đan Tâm. Nó nhờ mày chuyện gì đó, nãy giờ tao quên mất.
– Mới về nhà đã đi nữa rồi. Tường Vân chờ con suốt cả buổi chiều, để thằng Nhã tới nhà con Đan Tâm một mình, con ở lại đây phải hơn không?
Thiên lắc đầu:
– Đâu được, chuyện làm ăn có phần con nữa mà. Tại không biết Tường Vân tới chơi nên con lỡ hẹn rồi… Tiếc quá! Tường Vân đừng giận nghen! Nhất định lần tới anh sẽ mời em tới Hương Xưa nghe nhạc. Bây giờ em và mẹ anh bàn chuyện đi Đà Lạt nhé? Anh không tháp tùng theo em và mẹ, nhưng có Nhã nè… cậu ta rảnh quanh năm!
Miễn cưỡng đứng dậy theo Thiên, Nhã nói:
– Chuyện đó mày khỏi lo. Thế nào tao cũng đi Đà Lạt với dì và Tường Vân. Lúc nãy mọi người đã sắp xếp hết rồi, chỉ chờ mày về để… thông báo thôi. Ai ngờ mày không đi được, tiếc thật!
Tường Vân buồn buồn:
– Em vẫn chuẩn bị phòng cho anh. Anh cố gắng xin nghĩ vài ngày lên chơi cho… mẹ vui.
– Anh sẽ cố gắng. Rất cố gắng!
Nhã bắt tay Tường Vân hơi lâu. Thiên có cảm giác Nhã cố ý giữ tay cô trong tay mình thì đúng hơn. Hình như muốn chọc tức anh thì phải. Thiên bỏ ra hành lang trước. Anh nhảy xuống thềm và ngồi lại trên ghế đá, lòng bực bội vô cùng. Thật thà mà nói cho đến tận bây giờ Thiên vẫn chưa hiểu sâu hơn con người của Nhã. Tất cả những phán đoán của Thiên về Nhã đều là những cảm tình.
Dầu gì sau bảy tám năm xa quê, môi trường mới và công việc làm ăn vẫn làm Nhã phải khác hơn xưa. Điều đó ít nhiều thể hiện qua lối sống phóng túng buông thả mà trước đây không thấy ở Nhã. Về nước được hơn hai tháng, Nhã quen biết, giao thiệp rộng rãi với phụ nữ, Thiên chỉ chắc một điều, các cô gái ấy không biết gì về Nhã ngoài dáng vẻ hào hoa phong nhã của anh.
Thế mới biết là lòng dạ đàn bà nhẹ hơn bóng. Họ sẵn sàng lao vào yêu cái bề ngoài đó và bất cần biết bên trong lớp vỏ bọc đẹp đẽ ấy là gì.
Thiên không hề ganh với dáng vẽ của Nhã, dù anh không được đẹp trai, ăn nói lại vô duyên cộc lốc, Thiên chỉ tiếc sao con người đẹp thế kia lại có trái tim lạnh lùng tàn nhẫn.
– Có chuyện gì mà bày trò nói dối để kéo tao ra đây vậy?
– Đâu có gì. Thật ra tại tao sợ phải ngồi với bà bác sĩ sản khoa ấy quá, nên tìm cách chuồn đó thôi!
Nhã cười cười:
– Mày không thích Tường Vân sao?
Thiên lẩm bẩm:
– Cái thời thích với ưa qua rồi. Tao sợ trò ỏng ẹo làm màu của các bà các cô lắm! Mà ở Tường Vân thì cái trò ấy dư giả. Lẽ ra càng lớn tuổi người ta càng chững chạc hơn, đằng này Tường Vân cứ thích của sung lắm nghe, nũng na, nũng nịu, dớt da, dớt dắt tao trông không được.