Vì Em Là Bình An

Chương 46: Đế chế sụp đổ (2)



Ngày An rời Việt Nam sang Niger.

Khang vào phòng làm việc của Quân mà không thèm gõ cửa.

– Sao chú bỏ dở cuộc họp vậy?

– Ôi dào, chuyện thoái vốn mấy công ty quyết định từ lâu rồi còn gì, mấy bố già toàn phát biểu liên thiên ngứa cả tai. – Quân nhún vai, tay gõ lia lịa vào bàn phím. – Em có việc khác quan trọng hơn.

Toàn bộ màn hình giám sát an ninh trên tường bỗng chớp mấy cái rồi đồng loạt chuyển sang quang cảnh sân bay.

– Gì thế này? – Khang ngơ ngác. – Chú hack cam sân bay đấy à?

– Hôm nay cô ấy bay.

Quân gõ mấy cái, màn hình ở góc dưới phóng to, hiện lên sắc nét hình ảnh gia đình ông Công đang loanh quanh trước bảng điện tử xem thông tin chuyến bay.

– Anh nhìn kỹ nhé.

Hắn mỉm cười, click chuột. Bộ phim giới thiệu về Niger liền xuất hiện trên tất cả màn hình trong sân bay, thay thế các phim quảng cáo khác. Khang có thể thấy rõ vẻ mặt ngỡ ngàng của An.

– Không sợ con bé phát hiện ra à?

– Không, công ty độc quyền khai thác quảng cáo sân bay là của Sunflower, An sẽ nghĩ là Nhật làm. Hoặc không, Nhật cũng sẽ nhận là của mình.

– Vì sao?

Vừa lúc đó điện thoại của Quân đổ chuông trước khi hắn kịp trả lời. Trên màn hình, dễ dàng nhận thấy Nhật đang đứng cách xa mọi người, tay cầm điện thoại. Quân nhấn nút loa ngoài.

– Ông chiếu cái phim đấy đúng không? – Nhật gằn giọng.

– Ừ.

– Tại sao?

– Dù sao cũng từng yêu nhau. – Quân nhẹ nhàng trả lời. – Coi như quà tôi tiễn cô ấy đi.

– Ông tránh xa em tôi ra, đừng làm khổ nó bằng mấy trò rẻ tiền này nữa.

Tiếp theo là tiếng dập máy lạnh lùng.

– Đó là lý do Nhật sẽ không bao giờ tiết lộ tác phẩm là của em. – Quân duỗi tay, thản nhiên nói trong ánh mắt ngưỡng mộ của Khang.

– Đến tận nơi mà tiễn có phải đỡ mất công không?

– Có còn là gì của nhau đâu… – Hắn lơ đãng cười.

……

Xong xuôi thủ tục kiểm tra an ninh, An ngồi đọc sách chờ tới giờ bay nhưng mắt thỉnh thoảng lại ngước lên như mong ngóng điều gì đó. Vừa lúc ấy, điện thoại cô đổ chuông.

– Tao nghe… ừ, sắp bay… biết rồi, nhắc hoài. Nhớ sắp xếp qua thăm tao nha.

Sau một thoáng ngập ngừng thì Nhi kể cho An nghe câu chuyện mà lần nào chat với bạn cô cũng quên. Chẳng là hồi đầu năm, Quân có nhờ cô phân lập một mẫu bệnh phẩm mà kết quả khá lạ.

– Lạ điểm nào?

– Liên quan tới dịch tễ học, độc lực, đặc điểm lây nhiễm và vô số vấn đề khác của một loại vi khuẩn tên là Neisseria meningi… [1]

– Xì tóp, tao ù tai rồi…

Với những người ngoài ngành như An thì câu giải thích của Nhi tương đương tiếng sao Hoả. Thấy phản ứng thiếu mặn mà của bạn, Nhi liền im lặng, không kể nốt loại vi khuẩn đó gây bệnh gì, và cả việc Quân yêu cầu cô giữ bí mật, cũng như để bạn hắn, một kỹ thuật viên gốc Anh làm ở lab khác đứng tên báo cáo. Nhi là người làm khoa học, và giống nhiều nhà nghiên cứu nói chung, cô chẳng mấy để ý những gì ngoài lĩnh vực chuyên môn. Vì lẽ đó, cô đã không thấy chuyện này có gì quan trọng phải thông báo với An sau khi Quân giải thích mẫu bệnh phẩm đó là của một nhân viên Blue Ocean làm việc tại châu Phi. Cô chỉ đơn giản cho rằng những chủ doanh nghiệp như Quân hay ba mình không bao giờ muốn người ngoài biết nhân viên mình mắc bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Khó trách Nhi khi công việc quá bận mà không chú ý tình hình chính trị ở Việt Nam.

– Ừm… ảnh biết hôm nay tao đi… – Câu chuyện của Nhi bỗng khiến điều An đang khó khăn giữ trong lòng bật ra.

– …

– Tao ngốc ghê vậy đó, vô tận đây rồi mà vẫn hi vọng ảnh sẽ tới tiễn… Tao chỉ mong nhìn thấy ảnh một lần trước khi đi…

Nước mắt An ứa ra từ lúc nào khiến cô phải ngửa cổ cố nuốt xuống. Cô không muốn mình bật khóc nức nở giữa sân bay đông đúc, nơi người nào người nấy lăm lăm trên tay điện thoại đầy đủ tính năng quay phim, chụp ảnh.

Quân có thể không nghe được cuộc nói chuyện của An nhưng hành động của cô thì thấy rất rõ.

Nhìn em trai theo dõi màn hình không chớp mắt, Khang chỉ biết thở dài. Cho đến khi An lên máy bay, nơi không còn camera để hack nữa, Quân mới tắt máy, quay trở lại với công việc.

………………

Trước đó ít lâu.

– Tôi đã tìm được một ứng viên rất phù hợp. – Paul không giấu thái độ tự mãn mà chỉ qua điện thoại, Quân cũng dễ dàng nghe ra. – Đặc vụ Delta Force, cựu đặc vụ Homeland, từng chiến đấu ở Iraq. Rất có kinh nghiệm thực chiến, còn là người gốc Niger.

– Cho tôi email của anh ta, và nhờ anh giúp tôi đẩy nhanh mấy thủ tục giải ngũ nữa.

– Chà, dạo này anh nhờ tôi nhiều việc quá đấy. – Paul cười. – Nhưng yên tâm, trong khả năng thì tôi không ngại gì.

– Cám ơn anh. – Quân lịch sự nói. – Tôi cũng đã lo xong vụ tìm đối tác cho khách của anh ở đây rồi. Một công ty sân sau, có chống lưng rất mạnh.

– Ồ, anh làm thì tôi rất yên tâm. Tạm biệt.

Tidj đã không nói dối An, hắn chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với người thuê mình, vả chăng hắn cũng chẳng tò mò. Việc của hắn chỉ đơn giản là bảo đảm an toàn cho An. Chừng nào tiền còn chuyển đủ hàng tháng, chừng đó hắn sẽ rất tận tâm.

………………

Quân chăm chú đọc bản kế hoạch của Huy trình lên. Tất cả mọi thứ thật hoàn hảo, chỉ cần đặt bút kí là xong nhưng hắn bất giác nhíu mày:

– Cậu có nghĩ là nên cử người sang Niger không? Blue Ocean có văn phòng bên đó, nếu YNE mở rộng qua Niger thì có thể nhận được hỗ trợ lớn từ tập đoàn. Thị trường Niger nói riêng và châu Phi nói chung rất tiềm năng.

– Nếu vậy thì xem ra Thành phù hợp nhất nhưng sợ cậu ta không chịu. Bố cậu ta mới mất hồi đầu năm…

– Cứ thử thông báo toàn công ty xem. – Quân gõ nhẹ tay xuống bàn. – Nếu Thành xung phong thì cử cậu ta đi, còn không sẽ xét các ứng viên khác.

……

“Chiều nay anh đã ký giấy điều chuyển Thành qua Niger. Em có biết lúc ký tay anh run thế nào không, thậm chí anh còn suýt xé tờ công văn hai lần… Anh biết trước đây em thích Thành, còn anh đã lợi dụng lúc cậu ta bận đóng vai “kẻ hi sinh thầm lặng” để nhảy vào. Có lẽ anh bị trời phạt vì cuối cùng anh vẫn không thể bên em. Nhưng anh không ân hận. Kể cả biết trước kết cục thế này, anh vẫn sẽ ích kỷ “mượn” hai năm cuộc đời em như đã làm, bởi đó là quãng thời gian anh hạnh phúc nhất… Giờ tất cả đã qua, anh phải trả lại hai người những gì anh đã lấy đi. Thành là người rất tài năng, đàng hoàng, tốt tính, anh tin em và cậu ta sẽ hạnh phúc… Khốn thật, không ngờ có ngày anh lại phải nói mấy lời nhảm nhí, cải lương thế này. Trần đời có ai muốn người mình yêu hạnh phúc bên người khác? Anh khinh bỉ mấy thứ hi sinh vớ vẩn nhưng thực tế anh chẳng còn lựa chọn nào nữa… Anh thành thật mong em sẽ quay về bên Thành hoặc đến với bất cứ ai khác trước khi mọi chuyện vỡ lở. Mong rằng em sẽ sớm ổn định để không còn đường nào trở về với anh dù sau này em có phát hiện ra mọi chuyện đi chăng nữa.”

………………

“Choang…”

Nguyên khay cốc chén bay vào tường vỡ nát. Quân sải chân đi qua đi lại trong văn phòng, hai tay siết chặt.

Bên ngoài, đám nhân viên nghe thấy tiếng đổ vỡ vội bu lại bàn tán:

– Không phải lỡ tay đấy chứ?

– Loảng xoảng to thế thì lỡ cái quái gì.

– Có chuyện gì không biết, sếp có bao giờ nổi điên vậy đâu.

Vừa lúc đó Khang đi tới, họ liền im bặt, nhanh chóng tản đi, tiếp tục công việc của mình. Hắn gõ cửa lấy lệ rồi cứ thế bước vào trước khi người bên trong kịp lên tiếng.

– Sao đấy? – Khang nhìn quanh căn phòng lúc này đã như một bãi chiến trường, hắng giọng.

– An bị bắt cóc. – Quân nghiến răng, tay đấm mạnh xuống bàn. Hắn phải cố hết sức để không chửi thề. – Thằng Tidj vô dụng, để bọn nó bắt cô ấy đi ngay trước mũi.

– Cái gì? – Khang trợn mắt. – Lúc nào? Ai làm?

– Cách đây một tiếng. Chưa biết bọn nào.

Khang choáng váng ngồi xuống ghế, không dám tin chuyện này lại xảy ra. Thời gian lang thang ở châu Phi đủ dài để hắn hiểu Niger. Tuy tình trạng bắt cóc, cướp bóc thường xảy ra nhưng nhìn chung các chuyên gia nước ngoài đều rất an toàn. Ngay cả phiến quân cũng tránh động vào đối tượng này. An thường xuyên ở trong khu chuyên gia, còn có vệ sĩ kè kè, lý do gì cô lại bị bắt cóc? Khang nhíu mày, đầu óc hoạt động hết công suất, huy động mọi kiến thức, quan hệ, hi vọng tìm được một giải pháp hữu ích.

Tiếng gõ cửa rụt rè vang lên.

– Anh có cuộc họp với Phó thủ tướng lúc ba rưỡi ạ. – Sơn, trợ lý của Quân bước vào thông báo. – Em chuẩn bị xe luôn nhé.

– Báo huỷ giúp anh, anh bận. – Hắn lạnh lùng đáp mà không nhìn anh chàng. – Dặn mọi người chiều nay tuyệt đối đừng làm phiền anh.

Sơn vừa khép cửa, Quân liền rút điện thoại ra.

– Tôi biết chuyện rồi… Tạm bỏ những vướng mắc khác đi, giờ cần tập trung vào An. Tôi có nhiều nguồn lực ở Niger, tôi có thể giúp.

– Cám ơn ông. – Đầu dây bên kia, Nhật lạnh nhạt đáp.

– Nhớ báo cho tôi ngay khi có người liên lạc. Tôi đoán bọn nó bắt cóc An để tống tiền hoặc làm sức ép chính trị. Nhưng tôi nghiêng về phương án tống tiền hơn.

– Được rồi, tôi sẽ báo ông.

Quân quăng điện thoại xuống bàn, ngả người vào ghế, mắt nhắm nghiền. Nhìn hắn lúc này rất nhàn nhã nhưng Khang biết hắn đang vắt óc tính toán những phương án khả dĩ nhất. Rồi Quân bỗng bật dậy, gõ điên cuồng lên bàn phím chiếc máy tính để bàn. Khang tò mò đến đằng sau, chỉ thấy giao diện hiện hàng dài các dòng kí tự nhảy liên tục mà hắn không có lấy một chút khái niệm.

– Làm gì đấy?

– Mượn tạm một vệ tinh trinh sát của Trung Quốc… – Quân đáp mà không ngẩng đầu lên.

Khang tái mặt, tưởng mình nghe nhầm. Quân đang hack vào hệ thống quân sự của một trong những cường quốc đứng đầu thế giới ư? Con người ưa mạo hiểm, không biết trời cao đất dày như hắn không ngờ cũng có lúc phải kinh hãi trước độ liều lĩnh của thằng em trai, kẻ vốn dĩ luôn thận trọng, chu toàn trong từng hành động.

– Mày có điên không? An ninh bên đó mà lần ra là chiến tranh đấy, *** phải chuyện đùa đâu! – Hắn gần như quát lên.

– Có thể lần ra mà cũng có thể không, hên xui… Nhưng giờ không phải lúc lo chuyện đó… Em cần làm gì đấy thay vì ngồi chết dí một chỗ thế này.

Vậy là suốt cả buổi chiều, trong lúc chờ bọn bắt cóc liên lạc, Quân dành toàn bộ tâm trí bẻ khoá hàng rào an ninh để chiếm quyền điều khiển vệ tinh trinh sát.

– Xong rồi.

Khang nghe tiếng liền ngẩng lên, vừa đúng lúc toàn bộ màn hình trên tường chuyển thành hình ảnh vệ tinh. So với những ảnh chụp chất lượng có phần hạn chế của Google Earth, hình ảnh truyền trực tiếp từ vệ tinh trinh sát sắc nét, sống động gấp nhiều lần. Thậm chí Khang còn nhìn được tán cây đu đưa trước gió hay những đám bụi cuộn lên giữa sa mạc.

Quá sáu giờ, điện thoại của Quân reo vang, hắn vội chộp lấy. Nhật gọi, thông báo bọn bắt cóc đã liên lạc, tự xưng là phiến quân và đòi mười triệu đô tiền chuộc.

Hắn nói chuyện xong quay qua anh trai:

– Anh nghĩ sao?

– Nếu là phiến quân thì không sợ, chúng nó sẽ không động vào một cọng tóc của con bé. – Khang gật gù.

– Hi vọng thế… – Quân lầm bầm, tay bấm điện thoại liên tục.

– Nhắn ai thế?

– Vệ sĩ của An.

Quân gõ mấy cái lên bàn phím, hình ảnh trên màn hình liền chuyển qua sa mạc.

– Tidj cũng nói giống anh là nếu đúng phiến quân bắt cóc An thì không lo nhưng để đề phòng thì em sẽ tìm thêm các hướng khác. Không thể tin lời bọn chúng một trăm phần trăm, thiếu gì trường hợp “gắp lửa bỏ tay người”.

– Lý thuyết là thế, nhưng tìm kiểu gì? Niger là một trong những lãnh thổ lớn nhất châu Phi đấy. – Khang lắc đầu, vẫn chưa thể tin Quân đã hack cả một vệ tinh trinh sát chỉ để tìm kiếm cô bạn gái cũ bị bắt cóc. Hắn thậm chí còn tự hỏi nếu hắn rơi vào tình huống này thì cậu em trai có sốt sắng đến vậy không?

– Em sẽ thử rà soát mấy chỗ trước… Nếu loại trừ đi mạn tây bắc, Tidj có gợi ý cung đường xuyên qua sa mạc xuống Nigeria và cung đường men theo sông Niger.

– Vậy kiểm tra bên sa mạc trước đi, khả năng cao hơn vì dọc sông Niger rất đông người. Anh từng vượt sa mạc vài lần, anh rất rành cung đường đó.

Dưới sự hướng dẫn của Khang, Quân cho vệ tinh quét dọc sa mạc mấy vòng, cuối cùng cũng bắt được một nhóm người cưỡi lạc đà đang di chuyển theo hướng đông nam. Nhờ công nghệ tối tân nhất thế giới, hắn đã nhìn thấy An lẫn trong tốp người, tay bị trói chặt.

– Bingo!

Quân nhanh chóng gửi toạ độ đám bắt cóc cho Tidj, đồng thời hỗ trợ mọi thông tin có được nhờ quan sát qua màn hình. Hắn biết chiếc Sentinel của An đã được cải tiến để thoải mái chạy địa hình sa mạc nên việc bắt kịp bọn bắt cóc không phải là vấn đề.

“Giết hết nếu cần.” Cụm từ “giết hết” viết hoa từng chữ cái.

Hai anh em đã theo dõi trực tiếp toàn bộ cuộc giải cứu ngoạn mục, bao gồm cả cảnh An cắt cổ tay thủ lĩnh.

– Ồ, không nghĩ con bé gầy gò xanh rớt đấy lại bản lĩnh thế. – Khang xuýt xoa. – Liệu thằng kia có chết không?

Quân không trả lời bởi còn đang bận tâm chuyện khác. Cú ngã đập người vào đá của An không lọt khỏi mắt hắn. Tim hắn thắt lại, như thể hắn mới là người bị đau chứ không phải cô.

– Mai em sẽ đi Niger. – Hắn tuyên bố sau khi An lên xe, cùng Tidj quay về Niamey.

– Chú quên là đang bị hạn chế xuất cảnh à? Nếu không có lý do thì chú rời Việt Nam kiểu gì?

Quân vò đầu, nhớ ra quyển hộ chiếu ngoại giao đã bị tịch thu từ tháng trước, còn tên hắn thì nằm ở vị trí “ưu tiên” trong danh sách hạn chế. Hắn vẫn được phép đi công tác nhưng điều kiện tiên quyết là phải có lý do chính đáng, ít nhất là một cái thư mời. Chưa kể, nhất cử nhất động của hắn ở nước ngoài sẽ đều có người theo dõi, buộc hắn phải công khai mọi hoạt động nếu không muốn gây rắc rối cho An bằng một cuộc gặp mặt bất ngờ và vô cớ.

May mắn đã mỉm cười với Quân khi ngay sau đó mấy ngày, hắn nhận email thông báo việc văn phòng đại diện Blue Ocean ở Niger được mời tới buổi ra mắt quỹ For Nigeriens kiêm đấu giá từ thiện do Sunflower tổ chức. Với thư mời trong tay, hắn đã có thể đường hoàng lên máy bay, nếu không tính ba nhân viên tổng cục hai “hộ tống” đằng sau.

……

“Những ngày chờ đợi để được gặp em như dài vô tận, anh không nhớ anh đã từng sốt ruột đến vậy bao giờ chưa… Lâu không gặp, em đẹp hơn rất nhiều. Anh đã phải rất cố gắng để có thể nói chuyện bình thường với em nhưng đến cuối lại mất kiềm chế… em biết đấy, hai năm thực sự là rất dài, mà anh lại nhớ em quá nhiều… Dù sau đó chính anh cố tình đẩy em ra, dù anh thật lòng muốn em có cuộc sống mới nhưng khi tận mắt chứng kiến Thành đưa em đi, anh vẫn thấy rất đau… Hi vọng thái độ khốn nạn của anh đủ để đẩy em về bên Thành… Đây sẽ là lần cuối mình gặp nhau, chỉ mấy tháng nữa thôi anh sẽ bị bắt… Từ giờ tự chăm sóc mình tốt nhé, không phải lúc nào anh cũng có thể bảo vệ em đâu…”

……

“Till next life… Ngoài mong gặp em ở kiếp sau thì anh biết hi vọng điều gì khác? Anh biết nếu anh chết, em sẽ rất đau khổ nhưng rồi sẽ buộc phải quên anh đi và tiếp tục sống… giống như cách anh đã lựa chọn buông tay Ellai… Nhưng việc anh không chết mà chỉ ở tù thì lại thành thứ gông cùm giữ chân em lại, tiến không được, lùi không xong… Bằng mọi giá anh quyết phá cái gông này, kể cả có làm tổn thương em đi nữa… Dù sao anh cũng đã thoả mãn mơ ước được đường đường chính chính trao nhẫn cho em… chỉ tiếc là đeo sai ngón tay. Nếu có kiếp sau, anh thề sẽ làm tất cả mọi thứ để sửa sai…”

……

“Đây là đoạn ghi âm cuối cùng…

Anh không muốn bất cứ ai phát hiện ra “căn cứ bí mật” này. Nó là kỷ niệm của riêng chúng ta, là nơi em có thể đến bất cứ lúc nào em muốn mặc dù anh cũng không chắc liệu em còn bao giờ đặt chân lên đây nữa không.

Anh không biết mình sẽ vui hay buồn nếu em tìm thấy và mở được cái két nữa… Việc em đang nghe đoạn ghi âm chứng tỏ em đã quay về tìm anh, nhưng để làm gì vậy An? Hai năm chưa đủ để em bước qua mọi chuyện sao? Anh biết những câu hỏi em đang nghĩ tới, ví dụ như liệu anh có được giảm án hay bằng cách kỳ diệu nào đó thoát án không. Đáng tiếc, câu trả lời là không. Hệ luỵ của việc thoát án nằm ngoài sức tưởng tượng của chính anh.

Em còn trẻ lắm, em còn cả một tương lai phía trước, đừng huỷ hoại nó vì bất cứ ai hay lý do gì… Sau tất cả, điều duy nhất anh muốn em làm cho anh là hãy quên anh đi, như cách em đã quên Phúc… Lau nước mắt, ngẩng cao đầu và tiếp tục sống thật tốt.

Tạm biệt em, mong cuộc đời em từ nay về sau sẽ đúng như tên mình… Tạm biệt Bình An của anh.”

_________

Chú thích:

[1] Neisseria meningitidis hay còn gọi là Meningococcus, vi khuẩn gây viêm não mô cầu. Thực ra ý câu trả lời của Nhi chỉ là cô rất ngạc nhiên phát hiện ra chủng vi khuẩn trong mẫu bệnh phẩm Quân rất hiếm, chủ yếu chỉ phân bố ở châu Phi. Thế nhưng do cách giải thích hơi nhiều từ chuyên môn nên An thấy khó hiểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.