Sơn Gian Tứ Thực

Chương 35: Quả Quất



(*) Gốc là 桔子/júzi/: quất, đồng nghĩa với 橘子/júzi/: quýt, miền nam Trung Quốc gọi là quất, miền Bắc gọi là quýt – tham khảo trên zhihu.

Một giấc này Sầm Ninh ngủ đến khi trời sáng tỏ mới dậy.

Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ sáng trưng, ảo não bản thân lười biếng quá mức, giờ này chắc Lục Vân Xuyên đã chạy tới trấn trên một lúc lâu rồi.

Rửa mặt xong đứng dậy, ngoài phòng vẫn còn lạnh, đầu tiên Sầm Ninh đi ra chuồng gà ở sân sau cho gà ăn.

Hai ngày nay nhổ củ cải, cắt ra được rất nhiều lá củ cải, dẫn tới gà trong nhà cũng được ăn ké no nê mấy bữa.

Nhặt trứng trong ổ gà hôm nay, Sầm Ninh lại chận thêm chút rơm rạ chắn gió cho bên trong chuồng gà.

Quay lại đặt trứng gà vào trong phòng bếp xong, Sầm Ninh cũng không nhóm lửa làm nóng nồi nữa, cầm bánh nướng còn dư trong nồi ăn, nghĩ chờ tới tối Lục Vân Xuyên về thì lại làm vài món ngon.

Ngoài phòng lạnh, Sầm Ninh ăn xong bữa sáng thì tiếp tục về phòng trong đóng đế giày, thời gian làm giày cũng tốn hai ngày nay rồi, lại qua hai ngày chờ Lục Vân Xuyên bán hết củi và rau dưa, liền bắt đầu vội vàng hun thịt khô nhét vào lạp xưởng.

Lại nghĩ đến năm nay trong nhà còn thiếu heo, đến Tết rồi, bình thường nhà người ta ít nhất cũng phải có nửa đầu heo.

Nhà mình chỉ có hai người là y và Lục Vân Xuyên, ít nhân khẩu, nhưng cũng phải có non nửa tấm* mới được.

(*) Gốc là 半扇: một phần tư con lợn, không có nội tạng và đầu, có thể bao gồm một chân trước và 5 xương sườn hoặc một chân sau và 3 xương sườn, bao gồm cả thịt trên xương – Tham khảo zhidao.

baidu.

Trước giờ trong nhà đều dựa vào cha và ca đi săn, có thể lấy thịt thỏ thịt nai đi đổi với người ta lấy chút thịt heo về.

Hiện giờ y còn chưa quen thuộc thôn xóm, không biết nhà ai nuôi heo mà đồng ý bán ra ngoài, vẫn cần chờ Lục Vân Xuyên trở về rồi hỏi hắn một chút mới được.

Lạp xưởng thịt khô phải phơi nắng hong gió rồi hun khói hơ lửa non nửa tháng thì ăn mới ngon, cũng gần phải bắt đầu chuẩn bị rồi, bây giờ đặt trước thịt heo với nhà người ta, chốc nữa lại nhờ người nhà họ Ngô giúp mổ heo.

Tới buổi chiều, Trúc ca nhi cõng sọt tre đến nhà.

Sầm Ninh kinh hỉ nói: “Lâu rồi không tới, mau vào đây ngồi, trong phòng đốt giường đất ấm lắm.


Trúc ca nhi cũng cười hì hì: “Tẩu tử ta về nhà mẹ đẻ rồi, cho nên ta tới tìm ngươi chơi, sắp hơn tháng không tìm ngươi nói chuyện, làm ta nghẹn chết mất.


“Sao lúc này lại về nhà mẹ đẻ? Không phải sau lễ mới về à?” Sầm Ninh thuận miệng hỏi.

Trúc ca nhi xua xua tay: “Trong nhà tẩu tử ta có hai đệ đệ, sắp ăn Tết mà không lấy vài thứ về trợ cấp được sao, năm nay coi như còn tốt, chỉ lấy chút gạo mì và một con gà, đổi lại năm rồi, lu gạo nhà ta đều bị khoắng sạch.

Sầm Ninh nghe xong thì cười cười, y không muốn nghị luận chuyện thị phi nhà Trúc ca nhi, đổi đề tài hỏi: “Ngươi khiêng sọt là định đi làm gì?”
Trúc ca nhi cười nói: “Thiếu chút nữa quên luôn chuyện chính, ngươi mau lấy sọt đi với ta, quất sau núi chín đã lâu, hai ta đi thử xem có ngọt hay không.


Sầm Ninh lập tức vào trong phòng bếp tìm sọt ra, ban ngày Lục Vân Xuyên không ở nhà, ngày nào y cũng một mình ru rú ở trong phòng, lâu rồi không ra ngoài đi lại, sớm đã cảm thấy có chút bị đè nén.

Loại thời tiết này, người trong thôn hoặc là lên trấn tranh thủ phiên chợ đông, hoặc là sợ lạnh trốn ở trong nhà, trong thôn thực yên ắng, chỉ có mấy đứa nhỏ mặc áo bông thật dày chơi đùa khắp nơi.

Trên đường núi chỉ có hai người bọn họ, đưa mặt đón gió thổi, Trúc ca nhi đã lâu chưa ra ngoài hóng mát, hưng phấn không chịu được, cũng chẳng sợ lạnh, một cái miệng huyên thuyên không ngừng nổi.

Trong thôn Sầm Ninh ít ca nhi cùng tuổi với y, từ nhỏ y hoặc là lẽo đẽo theo sau mông cha và ca nhặt cành cây chơi, hoặc là ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, hiếm khi có dịp cùng bạn chơi đùa trèo đèo lội suối khắp nơi.

Không ngờ gặp được Trúc ca nhi, mới biết được tư vị đùa giỡn nói cười cùng bạn bè đồng trang lứa.

Một người đã thành thân, một người năm sau sẽ phải xuất giá, hai người đùa giỡn suốt dọc đường lên núi, trái lại giống như là những đứa trẻ 11-12 tuổi còn ở trong khuê phòng.

Sau núi, quất đã chín đầy cả núi, đều tròn tròn trĩu nặng, quất đỏ ngọt, Sầm Ninh lấy kéo cắt xuống một quả rồi lột vỏ nếm thử với Trúc ca nhi, rất ngọt, không chua tí nào.

Trúc ca nhi nhai quả quất và nói: “Hái nhiều chút, lát nữa hơ ở phía trên chậu than, ăn ngon mà còn không bị lạnh miệng.


Sầm Ninh gật đầu: “Còn có thể làm chút bánh quất đường, bằng không nhiều thế này mà không ai hái, để thối dưới đất thì thật đáng tiếc.


“Món đó quá là phiền phức, cũng chỉ có ngươi kiên nhẫn làm.


“Xuyên Tử không ở nhà, một mình ta ru rú trong nhà cả ngày, cũng chỉ có thể làm chút thức ăn.

” Sầm Ninh nhặt mấy quả quất chín tròn trĩnh đã ngắt được.

Trúc ca nhi ăn xong nửa quả quất thì phủi phủi tay, nói: “Ta thấy, ngươi nên đi chung với Xuyên Tử ca vào trong thị trấn bày quán, hắn bán củi ngươi bán thức ăn, kiếm được chút tiền bạc còn có thể ở cạnh nhau, bằng không mỗi lần ta tới tìm ngươi, ngươi đều một mình thui thủi trong nhà, ngay cả người nói chuyện cũng chả có.


Sầm Ninh cho là Trúc ca nhi đang nói đùa với y, thuận miệng nói: “Đồ ăn thức uống ở phiên chợ đông nhiều như vậy, chỗ nào cũng đều bán thức ăn, ta có thể bán cái gì?”
“Bán mấy cái món ăn vặt ngươi làm đó, tay nghề của ngươi khéo như vậy, đồ làm ra ăn ngon hơn của người khác.

” Trúc ca nhi nói, “Cái bánh hạt dẻ lần trước đó làm ngon lắm, không thì đứa cháu trai kia của ta cũng sẽ không khóc thành như vậy để rồi đi tìm ngươi đòi.

Chợ đông à, người trên trấn cam tâm tình nguyện dỗ dành trẻ con, đồ ăn vặt vậy mà bán nhanh lắm.


Trúc ca nhi nghiêm túc nói, Sầm Ninh nghe xong thì giật mình.

Nếu đồ ăn của y làm thực sự có thể bán, vậy thì còn gì tốt bằng.

Sắp phải đón Tết, chỗ cần dùng tiền trong nhà nhiều lắm, có thể kiếm một chút thì một chút, như vậy năm sau Lục Vân Xuyên cũng không cần phải vội vàng ra bên ngoài kiếm việc để làm.

Càng quan trọng hơn là, như vậy y có thể đi cùng với Lục Vân Xuyên lên thị trấn, từ ban ngày cho đến buổi tối, cả ngày đều ở chung với nhau.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, từ lúc bọn họ thành thân cho đến bây giờ, ngoại trừ trận dịch bệnh lúc ấy, thì chẳng có ngày nào mà bọn họ đều ở bên nhau cả ngày hết.

Lục Vân Xuyên phải làm việc, ngày ngày đi sớm về trễ, cả ngày trời chỉ lúc ăn cơm và buổi tối mới có thể chuyện trò cùng nhau.

Nếu buổi tối Lục Vân Xuyên muốn, nói cũng chẳng được mấy câu, sau khi xong việc thì mình đã ngả đầu ngủ mất.

Nghĩ cái gì đấy, Sầm Ninh lắc lắc đầu gạt đi suy nghĩ của bản thân, mặt hơi hơi đỏ, nhưng trong lòng đối với việc này đã có ý tưởng.

Hái được nửa sọt quất, Sầm Ninh và Trúc ca nhi tạm biệt nhau sau đó trở về nhà, ngồi ở trên băng ghế bắt đầu cân nhắc.

Bánh quất đường làm ra màu cam hồng đẹp mắt, nhưng trình tự làm nên lại phức tạp, hấp hấp phơi phơi phải tốn mất mấy ngày, bây giờ làm đã không còn kịp rồi.

Muốn mang lên chợ bán, tốt nhất là trông tinh xảo một chút, món ăn làm ra cũng tiện, Sầm Ninh trái lo phải nghĩ, nhớ đến kẹo đậu nành* hồi còn nhỏ y thích nhất.

(*) Gốc là 豆酥糖: 豆酥 là bã đậu nành (có khi gọi là bã đậu), một thành phần thu được từ hạt đậu nành hoặc đậu tương, sau quá trình chiết xuất hết dầu thông qua tinh chiết hay dùng dung môi hòa tan.

Kẹo đậu nành là món dùng mạch nha, gạo nếp và đậu nành để làm, bọc bột đậu nành bên ngoài đường mạch nha, thơm ngọt vừa miệng, ăn ngon lại không dễ nhai, một bọc nhỏ là có thể đủ cho bọn trẻ con ăn mấy ngày.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sơn Gian Tứ Thực

Chương 35: Canh thịt viên



Đêm nay, Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh rửa mặt xong thì ngồi trên giường đất.

Sầm Ninh đổ tiền trong túi ra đếm từng đồng.

Ba ngày liền lên trấn bày sạp, củi trong nhà, cải thảo và củ cải trong vườn đã bán kha khá, vò kẹo mạch nha kia của Sầm Ninh làm đã sớm bán hết, giữa chừng Diêu Xuân Linh thấy bọn họ muốn bán kẹo thì đưa thêm một chậu mạch nha nhà làm đến, lại làm thêm một vò, bán ra hết thảy tương đương hai vò kẹo.

Sầm Ninh cất kỹ túi tiền, vui vẻ nói: “Giờ đủ tiền mua cả đầu heo rồi, năm nay có thể mua thêm nhiều đồ Tết về.”

Lại nói: “Củi với đồ ăn bán xong rồi, bắt đầu từ mai không đi bày sạp nữa, có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút.”

Thời điểm ban đầu y làm kẹo đậu nành căn bản không mong đợi có thể bán nhiều như vậy, bây giờ kiếm được thêm tiền sắm đồ Tết Sầm Ninh cũng đã thấy đủ, nếu củi và rau dưa trong nhà bán xong rồi, y cũng không muốn tiếp tục lên trấn bán kẹo nữa.

Mùa đông đường núi đi lại khó khăn, Sầm Ninh đau lòng Lục Vân Xuyên bận việc cả năm trời, cố ý muốn cho hắn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Với lại bán kẹo đậu nành vốn là bán thứ mới mẻ, mấy ngày nay người muốn nếm thử vị đều đã mua hết rồi, bán thêm nữa cũng không dám chắc có thể kiếm được bao nhiêu đồng, chi bằng sớm ở nhà chuẩn bị tránh đông và đón Tết.

Chợ đông kết thúc, hạng mục công việc cuối cùng trong năm nay đã hoàn tất, tiếp theo có thể ở trong nhà an an ổn ổn chờ ăn Tết, Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh nằm xuống, trong lòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trong lòng vui vẻ, thổi đèn dầu, thời điểm Lục Vân Xuyên phủ lên, lần đầu tiên Sầm Ninh đón lấy, chẳng còn lo ngượng ngùng nữa.

Sáng hôm sau, do mấy ngày trước đây đã quen dậy sớm, đến giờ Sầm Ninh liền bừng tỉnh.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Vân Xuyên bên tai mới phản ứng được hôm nay không cần lên trên trấn nữa, đỡ lưng duỗi cái eo mỏi trong ổ chăn, Sầm Ninh lại thoải mái dễ chịu mà rúc vào trong lồng ngực Lục Vân Xuyên.

Lục Vân Xuyên đã mệt nhọc nhiều ngày, lúc này hãy còn ngủ, bình thường Sầm Ninh dậy sớm chỉ cảm thấy khổ muốn chết, giờ có thể ngủ nướng thì lại không ngủ được.

Y nằm trong ổ chăn, trong đầu nghĩ chuyện.

Cách năm mới còn có hơn tháng, thịt khô trong nhà sắp ăn hết rồi, mua thịt heo về sớm một chút để làm thịt hun nhồi ruột heo, lạp xưởng thịt xông khói treo đầy sân mới được coi là có hương vị Tết.

Trong nhà nuôi ít gà, còn phải dựa vào chúng nó đẻ trứng, Tết năm nay không giết gà làm gà hun khói nữa, chờ đầu xuân sang năm nhận mấy con gà con về nuôi.

Khăn tay trong rổ kim chỉ đã gom được một tá, mấy ngày này rảnh rỗi thêu thêm mấy chiếc, trước khi tuyết rơi đi lên trấn bán, lại thu được một khoản tiền……

Trước khi thiếp đi một lần nữa, trong đầu Sầm Ninh mơ mơ màng màng mà nghĩ, năm nay có thể cùng Lục Vân Xuyên trải qua một năm tốt đẹp cùng nhau.

Lúc hai người thức dậy đã là nửa buổi sáng, bận bịu tối tăm mặt mày như vậy, lâu rồi không được đánh một giấc ngon lành.

Ngủ no rồi thì người cũng có tinh thần, Sầm Ninh vào phòng bếp nhóm lửa, nghĩ hôm nay phải làm một bữa thật ngon.

Sáng trưa mấy ngày nay đều ăn trên trấn, thỉnh thoảng thử chút thức ăn mới lạ trên ấy còn được, ăn nhiều rồi lại thấy cái nồi lớn nhà mình nấu ra mấy món bình thường còn ngon hơn.

Đã lâu không ăn cơm, Sầm Ninh múc gạo ra tính hấp một nồi cơm tẻ, xào thêm hai món để ăn.

Thời gian cũng không còn sớm, coi như hai bữa gộp thành một.

Lục Vân Xuyên đi ra phía sau chuồng gà cho gà ăn rồi mò trứng, nói với Sầm Ninh: “Ta qua Ngô gia hỏi thử, xem gần đây có nhà nào mổ heo không, tiện kiếm người mua chút thịt về.”

“Được, nếu như có sẵn thịt mới, ngươi cũng cắt một ít về, buổi trưa làm ăn.”

Lục Vân Xuyên nghe xong thì quay người đi vào phòng cầm tiền ra cửa.

Sầm Ninh hấp cơm xong, chạy tới sân sau nhổ bắp cải thảo, vườn rau ở sân sau còn tồn một ít cải thảo và củ cải chưa nhổ, định giữ lại cho nhà mình ăn.

Thực ra rau trong vườn đợi sau khi sương rơi lại càng ngọt thanh, chỉ là đường núi sau khi có tuyết không dễ đi, cho nên mới phải đem bán sớm.

Cải thảo bỏ đi lá già, trụng sơ nước ở trong nồi sau đó lại qua một lần nước lạnh, cắt thành miếng, bỏ thịt xông khói vào trong chảo nóng xào tới xào lui, Sầm Ninh lại lấy nước ngâm ít nấm hương, định hầm nồi cải thảo thịt xông khói ăn.

Tương ớt xay bằng cối đá trong nhà còn thừa rất nhiều, Sầm Ninh lau tay, định đi tới cổng thôn mua miếng đậu phụ về làm đậu phụ hầm tương ớt*.

(*) Gốc là 辣酱焖豆腐

Đậu phụ thì một năm bốn mùa đều ăn được, nhất là vào đông lại càng thơm ngon, hơn nữa giá rẻ, một khối đậu phụ đã có thể xào một đĩa đồ ăn, người mua cũng nhiều.

Sầm Ninh sợ đi trễ thì bán hết mất, đóng cổng xong liền vội vã chạy tới cổng thôn.

Ở cổng thôn không biết là đang làm cái gì, lúc này đông nghẹt người, vô cùng náo nhiệt giống như tổ chức tiệc mừng.

Sầm Ninh vừa nhìn vừa đi lên phía trước, đến gần hai bước đã nghe thấy thanh âm nói chuyện của người trong thôn.

“Ối giời, này đúng là sao Văn Khúc[1] hạ phàm, thôn chúng ta thế mà thực sự cho ra được một vị tú tài lão gia!”

[1] Sao Văn Khúc là một sao phụ tinh thuộc hành Thủy, loại Phúc Tinh, người được sao Văn Khúc chiếu mệnh là nam thì thường có vẻ mặt thanh tú khôi ngô, còn nữ thì có dung mạo xinh đẹp. Họ thường là những người thông minh, hoạt bát và có thiên hướng nghệ thuật cao, giỏi trong mỹ thuật hoặc âm nhạc.

“Bà nội nhà họ Thẩm ngày ngày thắp hương bái Phật quả không uổng công, tiểu tử nhà họ Thẩm này là đứa có tiền đồ rộng mở, mai sau phải đón bà nội hắn lên phủ thành làm quan hưởng phúc.”

“Ôi, nhị tiểu tử nhà họ Thẩm này còn chưa đón dâu đâu, tốt xấu gì cũng là tiểu tử từ thôn chúng ta ra, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nên định hôn với cô nương trong thôn chúng ta mới phải, cũng đâu thể để thôn khác chiếm lời, tiểu muội nhà ta vừa hay tới tuổi, lớn lên khác gì đóa hoa, nhất là giống……”

“Thôi ngươi ngậm miệng đi, cái bàn tính trong lòng đánh đến mức ngoài mười dặm vẫn nghe thấy, tiểu tử Thẩm gia giờ là tú tài lão gia, vậy thì phải cưới thiên kim nhà giàu mới xứng đôi, ngươi đừng có tính bậy cho tiểu muội nhà mình.”

Người trong thôn tán gẫu chính là như vậy, nói chưa đến hai câu đã nhao nhao cả lên, cãi nhau một hồi còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói tiếp.

“Ôi, ai kia, tiểu tử Lục gia đó không phải thi tú tài chung với tiểu tử Thẩm gia à? Sao không thấy nhà hắn tới báo tin nhỉ.”

“Ngươi dốt thế, đó đương nhiên là không thi đậu đấy!”

“Thi không đậu? Chẳng phải mỗi ngày Vương Phượng Ngọc đều ở bên ngoài ra rả con trai bà ta thông tuệ, ngay cả tiên sinh trường tư thục cũng khen à, sao tiểu tử Thẩm gia thi đậu, nhà bà ta lại rớt?”

“Cái miệng đó của bà ta khai quang[2] trước tượng Phật, còn nói đã là công thì nhìn sao cũng chẳng thành vịt* phải không? Ngươi đừng nghe bà ta khoe khoang vớ vẩn, lần này nếu tiểu tử nhà bà ta thi đậu, với cái đức hạnh đó của bà ta, ngươi còn có thể không biết gì chắc?”

[2] Là quá trình bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin của chủ nhân để được phù trợ.

(*) Gốc là 什么就是什么了: cái gì chính là cái đó, theo mình hiểu thì bà này nghĩ con trai mình tài giỏi, có số làm quan nên chắc chắn sẽ thi đậu rồi nhảy lên cành cao về đúng vị trí, chứ không phải cứ mãi ở lại cái thôn nhỏ này.

“Cũng phải.”

Sầm Ninh ở bên cạnh nghe hết vào tai, đại khái hiểu là chuyện gì, nhưng trong lòng y nhớ Diêu Xuân Linh đã từng nói qua với mình, không được liên can gì với người ở bên kia, cho nên không nán lại nghe thêm, chạy vượt qua chỗ ngoặt đi mua đậu phụ.

Bưng chén đậu phụ về nhà, Lục Vân Xuyên cũng đã trở lại, đang ngồi ở trong sân.

Sầm Ninh nói: “Ta đi mua khối đậu phụ, hầm với tương ớt, ăn với cơm.”

Lục Vân Xuyên gật đầu, đi theo Sầm Ninh đến phòng bếp: “Cắt miếng thịt mới về, Ngô gia nói ngoài thôn có hộ tìm bọn họ từ nay trở đi đến mổ heo, có thể hỏi giùm chúng ta một chút, nếu nhà đó bán ra ngoài, sẽ giúp chúng ta mang thẳng về.”

“Vậy đương nhiên tốt quá, chỉ là có hơi phiền bọn họ.”

Vốn Lục Vân Xuyên cũng cảm thấy không tiện làm phiền nhà người ta, nghĩ nếu hộ kia đồng ý bán, tự mình sẽ đi một chuyến khiêng về, nhưng Ngô Nhị Hà thấy Lục Vân Xuyên muốn, một mực đòi giao việc này cho hắn.

“Chắc là do thấy tình nghĩa giữa ngươi và Trúc ca nhi.” Lục Vân Xuyên nói.

Thịt Lục Vân Xuyên mua về phần lớn là nạc, Sầm Ninh định làm canh thịt viên ăn.

Làm thịt viên phải dằm cho nhuyễn, Lục Vân Xuyên cầm dao hỗ trợ băm thịt, Sầm Ninh ở một bên xắt đậu phụ làm đậu phụ hầm tương ớt.

Băm thịt nạc thành thịt vụn, đổ rượu gia vị lên, gừng băm, bột khoai lang và muối, Sầm Ninh lại đập vào hai cái lòng trắng trứng gà, sau khi bỏ thêm trứng gà thì dễ nặn thành viên hơn.

Sau khi trộn nhân thịt thành dạng sền sệt, nước trong nồi cũng sôi, Sầm Ninh rửa tay sạch sẽ, lấy cái muỗng vê nhân thịt trong lòng bàn tay thành viên, thả từng cái từng cái vào giữa nước sôi, chờ viên thịt nổi lên sau đó lại bỏ rau khô đã ngâm nước trước đó vào, canh thịt viên thế là đã xong.

Thịt viên nấu ra như vậy mới tươi ngon, hơn nữa không có mùi thịt tanh.

Một bồn canh thịt viên, một chén đậu phụ ớt, một chén thịt xông khói hầm cải thảo, thêm cơm và màn thầu.

Không cần vội vàng làm việc, hai người ở trên bàn nhỏ trong phòng bếp thỏa thích thưởng thức bữa cơm.

Xới thêm cho Lục Vân Xuyên chén cơm, Sầm Ninh nghĩ nghĩ, thuật lại lời nói của mấy bà thím lúc đi mua đậu phụ với Lục Vân Xuyên.

“Ta nghe ý của mấy thím đó, hình như là tiểu tử Thẩm gia thi đậu, bên kia…… thi không đậu.”

Trước mấy tháng Lục Vân Thụy lên phủ thành thi tú tài, Vương Phượng Ngọc xưa nay làm người mồm năm miệng mười, ở trong thôn khoe khoang, ồn đến nỗi ai cũng cho rằng Thụy tiểu tử chắc chắn là tú tài lão gia rồi. Trưởng thôn còn vì thế mà đặc biệt dặn dò Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên, để cho bọn họ yên tâm.

Có thể là do dịch bệnh trì hoãn, yết bảng năm nay được công bố cực kỳ trễ.

Nghe Sầm Ninh nói xong, Lục Vân Xuyên múc cho y một muỗng thịt viên, sắc mặt không thay đổi nói: “Thi không đậu cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, Lục Vân Thụy rớt bảng, bọn họ tự đóng cửa mà cãi nhau đấy.”

Cách nửa cái thôn, trong phòng nhà họ Lục ở đầu kia, giông tố sắp đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.