Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 41



Edit: salemsmall

Dành tất cả để yêu một người, cho tới bây giờ cũng không còn hi vọng xa vời rằng nàng đã toàn tâm toàn ý hay chưa.

Chỉ cần nàng ổn, chỉ mong nàng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, cả đời như ý.

Yêu, chưa bao giờ là chuyện chỉ cần ngươi yêu ta, ta yêu ngươi là đủ.

____________

Thở dốc dần dần bình tĩnh lại, người bị tra tấn đến nửa mê nửa tỉnh, bởi vì có thể lực hơn người mà sau khi hết chóng mặt, chỉ có thể tỉnh táo trợn tròn mắt. Lồng ngực của hắn đang ở gần ngay trước mắt, phập phồng phập phồng, còn có vài giọt mồ hôi lăn xuống. Kỷ Nam nhìn, dần đỏ mặt, yên lặng vùi vào lòng hắn.

Mộ Dung Nham đưa tay vén những lọn tóc dính mồ hôi ẩm ướt của nàng sang một bên, tay để sau lưng nàng, khẽ vỗ về. Động tác của hắn vô cùng dịu dàng, giống như gió xuân thổi vào mặt làm cho Kỷ Nam cảm thấy vô cùng thoải mái, mí mắt không tự chủ được dần sụp xuống.

“Buồn ngủ à?” Môi hắn dán bên tai nàng, khẽ nói, “Không sợ ta nhân lúc nàng ngủ say, gửi thư cho Ngô Kiền sao?”

Quả nhiên Kỷ Nam lập tức mở to hai mắt, ngẩng đầu vội vàng nhìn vào mắt hắn. Nhưng đáy mắt hắn nhu tình như nước, đâu còn tia sát ý tàn nhẫn nào nữa?

Kỷ Nam biết, vậy là hắn đã từ bỏ.

Vì nàng mà từ bỏ.

Nàng nhe nanh múa vuốt, giả bộ như hung thần, cắn một ngụm lên cổ hắn, hung dữ nói: “Chàng dám!”

Hắn không nhịn được bật cười.

“Thôi xong rồi!” Hắn cười thở dài, “Lấy phải sư tử Hà Đông rồi!”

Kỷ Nam đỏ mặt định cấu hắn, lại bị hắn túm được tay, kéo xuống ấn vào thân dưới. Hắn vừa hả hê vừa không đứng đắn nói: “Nàng nghỉ ngơi đủ rồi đúng không?”

Kỷ Nam như bị bỏng, vội rụt tay lại, kéo mạnh y phục, xoay lưng về phía hắn.

Hắn sán lại gần, ôm lấy nàng từ phía sau, trong giọng nói còn ẩn chứa nụ cười: “Sớm biết… thích như thế này, ta đã làm từ lâu rồi!”

“Không cho chàng nói nữa!” Kỷ Nam không chịu nổi khi hắn đùa giỡn trêu chọc mình như vậy, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, nóng hừng hực. Nàng xoay người che miệng hắn, vừa thẹn vừa giận.

Mộ Dung Nham nhướng mi, ánh mắt lại trượt từ bờ vai nàng xuống hỉ phục màu đỏ tươi, xuống dưới nữa… Kỷ Nam đổi thành che mắt hắn, miệng hắn lập tức rảnh rỗi: “Tay nàng thật là thơm…”

Kỷ Nam vô cùng tức giận, vỗ một cái lên mặt ắn, thu tay lại, cài áo cẩn thận rồi chui vào lồng ngực hắn, nhắn mắt ngậm miệng lại, hai tay bịt chặt lỗ tai.

Hoan ái vừa mới chấm dứt, trong phòng còn sót lại chút không khí kiều diễm triền miên, giai nhân trong ngực như ngọc, là người mà hắn vẫn yêu thương nhung nhớ. Mộ Dung Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp hỉ phục của nàng, mắt sáng long lanh, má đỏ như ráng chiều, ngay lập tức trong nội tâm cảm thấy, mình sống gần nửa đời, chưa khi nào cảm thấy mĩ mãn như thời khắc này.

Cảm thấy mĩ mãn, nên chuyện gì cũng có thể từ bỏ vì nàng.

“Được rồi, không trêu nàng nữa, buông tay xuống, để ta ngắm nàng nào!” Hắn hôn lên vầng trán trắng nõn của nàng, dịu dàng nói.

Giọng nói buồn bực mà bướng bỉnh của Kỷ Nam vang lên: “Không buông! Chết cũng không buông! Ta ghét chàng!”

Mộ Dung Nham cũng không nói thêm nữa, ngón tay thon dài bắt đầu tập kích vào trong từ vạt áo đang khép hờ của nàng, leo thẳng lên trên, cầm lấy nơi đầy đặn trắng nõn như tuyết kia, chậm rãi xoa nắn.

Ngay lập tức, Kỷ Nam như muốn nhảy dựng lên từ giường trúc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị hắn đè xuống dưới thân.

Mộ Dung Nham cười tà ác, tiến đến gần, dán sát vào môi nàng: “Tiểu Tứ vừa nói ghét ai?”

“…Chính mình.” Kỷ Nam ngây ra, một cử động nhỏ cũng không dám… Cảm giác đau nhức nóng bỏng ở phía trong đùi vẫn chưa hết, vậy mà cái thứ đang chống đỡ dưới bụng nàng lại bắt đầu cứng lên…

“Thật lém lỉnh!” Hắn thưởng cho nàng một cái hôn, nơi khóe mắt đuôi mày đều là dáng vẻ đắc chí vừa lòng.

Kỷ Nam thực không có chí khí, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Mộ Dung Nham cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, “Đừng ngủ, nói chuyện với ta đi.”

“Tiểu Tứ, ta đã từng kể cho nàng nghe chuyện của mẫu phi ta chưa?”

Kỷ Nam mở mắt ra, “Đã từng nói một ít… Ta cũng nghe được một ít, bà từng phi tử mà phụ hoàng của chàng sủng ái nhất.”

Mộ Dung Nham ôm nàng vào ngực, thở dài: “Khắp thiên hạ đều nói như vậy, tất cả mọi người đều hâm mộ vì bà thật có phúc vì… Phụ hoàng có mối tình sâu nặng như vậy với bà.”

“Nhưng mà chỉ mối tình sâu nặng là đủ rồi hay sao? Tình yêu thực sự, chẳng lẽ không phải nên là độc nhất vô nhị ư?”

Hắn vừa oán, lại vừa hoang mang: Phụ hoàng chiếm được tất cả tình yêu của mẫu phi, những chưa từng đối xử lại giống như vậy. Ông nói với người trong khắp thiên hạ rằng yêu bà, nhưng vị trí chính thê trên bảo tọa lại thuộc về nữ nhân khác. Lúc mẫu phi lâm chung, ông cũng không về gặp mặt bà lần cuối. Vì cái gì? Chính là vì thiên hạ giang sơn của ông.

Điều này thật không công bằng, mẫu phi của hắn tốt như vậy, điều này đối với bà mà nói, thật sự là không công bằng!

Tất cả những gì mà hắn oán, Kỷ Nam đều hiểu, hơn nữa cũng cảm thấy rất xúc động.

Nàng ôm chặt hắn, nhẹ nhàng vỗ về.

“Tiểu Tứ, thật sự thì không phải là ta muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia, chỉ là ông ấy nợ mẫu phi của ta. Ta muốn đòi lại. Nàng có hiểu hay không?” Hắn cầm tay nàng, áp lên lồng ngực hắn.

Kỷ Nam gật đầu, “Chàng muốn làm Hoàng đế, như vậy, Diêu phi nương nương sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thái hậu rồi.”

“Đúng! Mà nếu nàng trở thành Hoàng hậu của ta, sẽ không kẻ nào dám hỏi đến chuyện nữ phẫn nam trang của nàng nữa.”

“Vậy Hoàng thượng thì sao? Chàng muốn làm gì ông ấy? Giết ông ấy sao? Chưa nói đến việc chàng không xuống tay được, chỉ bằng việc Diêu phi nương nương yêu ông ấy cả đời, nếu chàng giết ông ấy, nương nương dưới suối vàng biết được, hẳn là sẽ thương tâm biết mấy? Nhưng nếu không giết, một nhân vật như đương kim thánh thượng, nhất định chàng sẽ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cuộc sống sẽ khó có thể được bình an.” Kỷ Nam đẩy hắn ra, ngồi dậy, “Ta tuyệt đối sẽ không làm Hoàng hậu của chàng, nếu như chàng làm trái ý trời, phá vỡ hoàng quyền, liên lụy đến lê dân bách tính phải chịu khổ oan ức, ta thà rằng tự tay giết chết chàng. Sau khi chàng chết, ta sẽ đi theo chàng, tuyệt đối không nói hai lời!”

Nàng quay đầu về phía hắn nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, tóc đen rối tung, vẻ mặt nghiêm trọng. Dáng vẻ ấy bên dưới bộ hỉ phục màu đỏ, làm cho người đang nằm đó nhìn nàng là Mộ Dung Nham, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Nàng nguyện chết vì ta, cũng nguyện vì Đại Dạ mà tự tay giết ta?”

“Ta nguyện chết vì chàng… Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không làm Kỷ gia phải hổ thẹn, tuyệt đối sẽ không để cho chàng nhiễu loạn cuộc sống yên bình của Đại Dạ.”

Vẻ mặt Kỷ Nam vẫn như thường, giọng điệu cũng cực lạnh nhạt nhưng lại vô cùng kiên định.

Lời này nói thật có khí phách, Mộ Dung Nham khẽ nhẩm lại từng chữ từng chữ. Lúc này trong lòng hắn giống như cánh rừng hoa đào mà mẫu phi để lại, ngàn cây vạn cây nở rộ.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn mới hiểu được, vì sao đến tận lúc chết, mẫu phi cũng chưa từng oán hận phụ hoàng nửa câu.

Dành tất cả để yêu một người, cho tới bây giờ cũng không còn hi vọng xa vời rằng nàng đã toàn tâm toàn ý hay chưa.

Chỉ cần nàng ổn, chỉ mong nàng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, cả đời như ý.

Yêu, chưa bao giờ là chuyện chỉ cần ngươi yêu ta, ta yêu ngươi là đủ.

“Lại đây.” Đáy mắt hắn lấp lánh như ánh sao, trầm giọng nói rồi vẫy nàng lại gần.

Kỷ Nam ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, trên cổ bỗng cảm thấy mát lạnh.

Nàng cúi đầu xem, chỉ thấy không biết từ khi nào, hắn đã biến ra một cái vòng cổ. Cả chuỗi đều là những hạt như những giọt nước mắt trong suốt tụ lại, phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể cất giấu toàn bộ hoa đào trong thiên hạ vào dưới chuỗi vòng này, vĩnh viễn cũng không héo tàn.

“Nó có tên gọi là ‘Sương Mai’, năm đó, phụ hoàng ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn để thiên tân vạn khổ chế tác được nó, rồi tặng nó cho mẫu phi của ta. Khi đó, mẫu phi của ta vẫn còn ở tại khuê phòng Nam quốc, bởi vậy, đây được coi như món sính lễ duy nhất mà phụ hoàng tặng cho bà. Bây giờ, ta tặng nó cho nàng, coi như… Coi như cái gì cũng được… Thích không?” Hắn chạm nhẹ vào môi nàng.

Đâu chỉ là thích!

Kỷ Nam khẽ vuốt hoa đào đang nở rộ trên cổ, tim như được ướp mật.

“Cũng xem như là tặng ta sính lễ được không?” Nàng đỏ mặt khẽ hỏi hắn: “Ta cũng chỉ cần một thứ này là đủ rồi.”

Mộ Dung Nham nắm chặt tay nàng, cười khổ: “Thân là Kỷ tiểu tướng quân kiêm môn chủ Bạch Hổ, thủ hộ Đại Dạ, bận đến mức không ngẩng mặt lên được, còn có thời gian nhàn hạ mà gả cho người khác làm thê tử sao?”

“Có!” Hai mắt nàng sáng rực, nhìn chằm chằm hắn, gương mặt đỏ bừng mang theo nụ cười: “Chỉ cần chàng đồng ý với ta sẽ không nhiễu loạn thiên hạ này, ta hứa với chàng rằng: Dẹp yên tứ phía xung quanh Đại Dạ xong, sẽ cố giữ lấy mạng để trở về gả cho chàng.”

“Đến lúc đó có thể ta sẽ không còn là Kỷ tiểu tướng quân và môn chủ Bạch Hổ nữa. Nhiều nhất… chỉ có thể là thê tử của môn chủ Thanh Long?” Nàng nghịch ngợm le lưỡi một cái.

Vẻ dịu dàng của Mộ Dung Nham bắn ra bốn phía, như ánh trăng chiếu sáng đầy đất.

Hắn đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng, ngữ điệu cũng vô cùng ôn nhu: “Không được, mặc dù Sương Mai quý giá, nhưng chỉ một thứ như vậy không đủ để có thể cưới được Tiểu Tứ của ta.”

Kỷ Nam ôm lấy gò mà hắn, cười đến là đắc ý: “Ai nói chỉ có Sương Mai chứ? Chàng mà đồng ý với ta, thì có khác gì là lấy cả Đại Dạ ra làm sính lễ đâu?”

Tim Mộ Dung Nham đã mềm ra thành một vũng nước, lẳng lặng phản chiếu ánh trăng kia.

“Được!” Hắn cầm tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, “Vậy thì lấy Đại Dạ làm sính lễ, Kỷ Nam, gả cho ta nhé!”

Kỷ Nam nhoẻn miệng cười, môi dán lên mặt hắn, khẽ gật đầu: “Vâng!”

***

Trong khi ở trúc lâu vô cùng an bình thì bên ngoài đã long trời lở đất.

Đệ nhất thần tướng Dạ quốc, đại tướng quân phi thường uy vũ dũng mãnh được ngự phong, đích tử của Trấn Nam vương Kỷ Đình, thế tử Trấn Nam vương phủ, Thần Võ đại tướng quân kiêm môn chủ Bạch Hổ – Kỷ Nam Kỷ tiểu tướng quân, vào ngày thành thân, bị người ta cướp đi tân nương còn chưa kịp vào cửa.

Điều này khiến cho đám nam nhân ở Thượng Kinh vốn luôn lấy Kỷ Nam làm tấm gương và mục tiêu bị thổ huyết không ngừng.

Mà ngàn vạn thiếu nữ Thượng Kinh, vốn dĩ còn đang âm thầm hả hê, cười nhạo vị tân nương xấu số đáng thương không được gả cho Kỷ tiểu tướng quân, chỉ sau một khắc đều ngửa mặt lên trời khóc ròng, tiếc hận không thôi… Kẻ cướp tân nương kia, chính là vị quốc sư đại nhân như tiên trên trời, cao không với tới…

Tình địch cướp tân nương của thần tướng thủ hộ Đại Dạ, lại chính là vị quốc sư đại nhân được người người tôn sùng – Trần Ngộ Bạch!

Điều này khiến cho khắp Thượng Kinh như sôi sục, đám nam nhân chia làm hai phe, một bên về phe Kỷ Nam, một bên về phe Trần Ngộ Bạch, khắp nơi đều có hai phe ẩu đả không chịu thua kém.

Đám nữ nhân lại chia làm ba phe, trong đó cũng có hai phe như trên, một phe còn lại thì đấm ngực gào khóc: “Ta không phải người được gả thì cũng coi như xong! Nhưng vì cái gì mà người bị tranh cướp cũng không phải là ta hu hu hu hu…”

Trong thành đại loạn, người vừa mới nhận chức quận trưởng Thượng Kinh là Đại hoàng tử điện hạ lập tức hạ lệnh, phái thuộc hạ điều động binh mã, dẹp loạn những kẻ gây chuyện ở mọi ngõ phố, canh gác ở những nơi hiểm yếu, đóng chặt cửa thành, giới nghiêm toàn thành.

Sau khi Hoàng thượng biết được việc này, hạ chỉ truyền quốc sư vào cung tra hỏi. Lúc ấy quốc sư còn đang bận vào động phòng, cung nhân tới truyền chỉ không dám xông vào, sau khi bắt được tấm lệnh bài Huyền Vũ mà quốc sư vừa ném ra ngoài cửa sổ, lập tức khóc ròng quay trở lại nội cung.

Gạo đã nấu thành cơm, cho dù là Hoàng đế cũng không thể làm gì được.

***

Khung cảnh náo nhiệt ở Thượng Kinh lại không có chút liên quan với Diễm Dương.

Từ ngày bà dọn đến biệt viện ở phía Đông ngoại thành, thì cũng không thèm để ý đến những chuyện khác nữa. Mỗi ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, bà đều ngồi trước mộ Kỷ Đông. Kỷ Tây Kỷ Bắc cũng thỉnh thoảng tới thăm bà, dần dần, tâm tình của bà cũng tốt lên rất nhiều.

Kỷ Đông được chôn cất ở phía Đông ngoại thành Thượng Kinh, đó là nơi mà người thường không thể tới, vì đó là nơi mai táng những người thuộc Hoàng thất và những đại thần có công lớn với Đại Dạ.

Bởi vì Kỷ gia đã nhiều đời tận tụy vì Đại Dạ nên cũng được chiếm một khu mộ lớn ở nơi này, tượng trưng cho chiến công chói lọi. Vốn dĩ Kỷ Đông không đủ tư cách để được chôn cất ở đây, nhưng Kỷ Đình cầu xin Hoàng đế, nguyện đem huyệt mộ của mình tặng cho trưởng tử. Hoàng đế không đành lòng, liền phá lệ một lần vì Kỷ Đông.

Ngày hôm ấy, khi Diễm Dương công chúa đến phần mộ thì đã có người tới cúng bái trước, trên lư hương bằng đất đỏ có khắc một chữ “Kiêu” vô cùng tinh xảo. Bà thở dài, đứng thẳng lên gọi thật to: “Kiêu Dương? Muội đang ở đây sao?”

Từ gốc đại thụ phía bên kia, xuất hiện một người, chính là Kiêu Dương công chúa. Bà cười với hoàng tỷ từ xa rồi chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng nói: “Hôm đưa tang ta không tới tiễn Kỷ Đông được, nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy. Đêm qua, ta mơ thấy hắn ngày còn bé. Khi đó ta còn chưa xuất giá, vui vui vẻ vẻ ôm hắn trong vòng tay, nói với hắn: “Về sau, chờ cô cô già đi, nếu không có nhi tử, sẽ cướp cháu về để hiếu thuận với cô cô!”

Kiêu Dương nói những lời này, Diễm Dương nghe thấy, nhắm chặt mắt, lệ tuôn rơi. Nụ cười trên môi Kiêu Dương càng sâu, bà vuốt ve tấm bia mộ của Kỷ Đông, thở dài nói: “Bây giờ ta còn chưa già, mà nhi tử đã mất, Kỷ Đông cũng không còn nữa rồi.”

“Hoàng tỷ.” Giọng nói của bà nhẹ đến mức làm cho người khác phải nổi da gà: “Từ nay về sau, ai sẽ là người hiếu thuận với ta đây?”

Diễm Dương lau lệ trên mặt, bởi vì nghẹn ngào mà giọng nói hơi khàn khàn: “Ta biết, Kiêu Dương, so với ta, muội còn khổ sở hơn…”

Kiêu Dương lại lắc đầu, “Hoàng tỷ, tỷ không hiểu được đâu… Hoàng tỷ có biết hay không? Cho đến tận bây giờ, Hà Việt vẫn chưa được hạ táng!”

Diễm Dương cả kinh, mờ mịt lắc đầu.

Ánh mắt Kiêu Dương càng thêm trống rỗng, giọng điệu đều đều: “Hoàng đế không chịu để cho nó tiến vào khu mộ này. Mẫu hậu thì sao, cũng khuyên ta nên chôn cất nó ở phần mộ tổ tiên Lý gia. Thậm chí ngay cả Lý đại tướng quân nhà ta cũng vì chuyện này mà trở mặt với ta. Nhưng ta tuyệt đối không nghe theo bọn họ! Muốn Hà Việt hạ táng cũng được thôi, hoặc là phải được sánh ngang với Kỷ Đông, hoặc là…”

Nói đến đây, bà cười, cũng không nói tiếp nữa.

Hà Việt đồng quy vu tận với Lý Nha, vì Đại Dạ mà lập được chiến công to lớn không phải là giả, nhưng lúc ấy hắn giả dạng làm Kỷ Nam, khiến cho người Tây Lý và Đại Dạ đều truyền miệng rằng ở Đại Dạ có một vị tướng trăm năm khó gặp, anh dũng vô song, là tướng trên trời chuyển thế, bất thương bất tử.

Hoàng đế muốn truyền thuyết ấy được lưu truyền mãi như vậy để bốn phía đều kinh sợ Đại Dạ. Bởi vậy, lý do Hà Việt chết đi tuyệt đối không thể công khai với mọi người. Cho nên, hắn không được công nhận chiến công và tước vị.

Kiêu Dương nhìn tỷ tỷ của mình, lạnh nhạt nói: “Hoàng tỷ, tỷ đoán xem, ta vào cung cầu xin, đệ đệ tốt của chúng ta đã nói như thế nào?”

Bà nhắc lại từng câu từng chữ cho Diễm Dương nghe: “Hắn nói: ‘Ở hoàng gia, có rất nhiều chuyện không được như ý muốn. Nào có ai đứng trên vạn người mà còn muốn có cuộc sống khoái hoạt? Hoàng tỷ, tỷ nên thông cảm cho trẫm mới phải.’ “

Diễm Dương hít vào một hơi thật sâu, lại nghe Kiêu Dương yếu ớt nói: “Đứa con độc nhất của ta, chết không toàn thây. Ngay cả khi hạ táng cũng không có được một cái danh hiệu… Hoàng tỷ, tỷ nói xem, ta nên thông cảm với hắn thế nào đây?”

Mãi một lúc lâu sau, Diễm Dương mới không đành lòng mở miệng trả lời bà: “Ta… không biết.”

“Hoàng tỷ không biết cũng không sao cả, chỉ cầu mong hoàng tỷ hãy đặt mình vào hoàn cảnh của ta, so Kỷ Đông với Hà Việt, có lẽ như vậy sẽ thông cảm với ta một chút.” Giọng nói của Kiêu Dương vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng mang theo sự cứng cỏi đến kỳ lạ, “Cho dù hoàng tỷ có muốn Kỷ Đông có vật chôn cùng hay không, cũng xin tỷ đừng ngáng đường ta, để ta làm cho đứa con đáng thương của ta một việc cuối cùng… Chôn Kỷ Nam xuống cùng với nó…”

Toàn thân Diễm Dương nổi đầy da gà, bà lảo đảo hai ba bước, bám lấy tấm bia mộ của Kỷ Đông, đầu váng mắt hoa, thật lâu sau cũng không thể nói chuyện.

“Hoàng tỷ?” Kiêu Dương không ngừng ép hỏi.

“Muội đừng nói nữa!” Diễm Dương mở mắt ra quát khẽ, “Kiêu Dương, ta với muội đều ởcùng một hoàn cảnh. Ta cũng biết, so với ta thì muội còn đau lòng và khó vượt qua hơn. Ta mặc kệ muội điên điên khùng khùng như thế nào, nhưng tuyệt đối không được động đến Kỷ phủ! Kỷ Đình, Kỷ Tây, Kỷ Bắc, nếu muội thương tổn bọn họ dù chỉ một chút, ta quyết không tha cho muội!”

Kiêu Dương lập tức cười rộ lên: “Vậy đa tạ hoàng tỷ đã thành toàn.”

“Ta…” Diễm Dương còn đang ấp úng do dự, thì Kiêu Dương đã lướt đi như một con gió.

***

Quay trở lại chiếc xe ngựa đi về thành, tiểu công chúa xinh đẹp ngồi bên cạnh Kiêu Dương công chúa vươn tay ra ngoài cửa sổ, đón lấy một cánh bướm đang nhảy múa trong gió.

Kiêu Dương công chúa cười cười: “Khuynh Thành công chúa, những lời bổn cung vừa nói… Công chúa nghe được rồi sao?”

Con bươm bướm này không chịu dừng trên đầu ngón tay nàng ta, Khuynh Thành bĩu môi, quay đầu lại, “Nghe được rồi! Tùy bà đó… Dù sao, ta cũng chỉ muốn hắn.”

“Được, vậy chúng ta cứ quyết định như thế?” Nụ cười trên môi Kiêu Dương càng sâu.

Lúc này, ngón giữa của tiểu công chúa Tây Lý hơi cử động một cái, lập tức có một mùi thơm phiêu tán trong gió, đàn bươm bướm vốn đang chơi đùa đột nhiên ùa về phía tay nàng ta, có vài con còn đậu lên lòng bàn tay. Một cảnh tượng vừa mỹ lệ vừa thần bí.

Tiểu công chúa cười “khanh khách”, ngây thơ hồn nhiên nói, “Ừm! Cứ quyết định vậy đi! Chuyện mà bà nói với ta, ta đã nhớ kỹ. Khi trở về ta sẽ làm! Bà yên tâm đi!”

Kiêu Dương hài lòng nở nụ cười, lúc này mới buông lỏng sợi dây cung đã kéo căng trong lòng suốt hơn mười ngày nay. Bà thư thái dựa người về phía sau, thuận theo chút xóc nảy của xe ngựa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cũng bởi vì bà nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy được một cảnh tượng: Trên bàn tay trắng nõn bên ngoài cửa sổ xe, vừa rồi còn có mấy cánh bướm xinh đẹp hoan hỉ nhảy múa, lúc này tất cả đã biến thành màu xám cứng ngắc. Bàn tay nhỏ bé khẽ lật lại, chúng liền giống như những chiếc lá cuối thu rụng xuống, cuốn theo chiều gió, không còn sự sống nữa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.