Nha Trang, 22/03/20
Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)
“Ừm.”
Một đêm mơ đẹp.
– ——-
Hai ngày sau, kết thúc toàn bộ thời gian quân huấn, vừa đúng lúc hôm nay cũng là thứ sáu, sau nửa tháng bị cách ly với thế giới bên ngoài rốt cuộc cả lớp cũng được nghỉ ngơi.
Từ trường học về nhà rất gần, nhưng Dịch Thần Hi không định trở về. Không nghĩ tới, cũng không muốn trở về. Ngày quân huấn cuối cùng, Dịch Thần Hi cũng thuận lợi lấy được số điện thoại của Hạ Xuyên, cả người vui vẻ đến không chịu được.
Trình Noãn Noãn nhìn biểu cảm nhảy nhót đến vui vẻ này của cô cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Có phải cậu yêu thầm huấn luyện viên của cậu không vậy, chỉ một số điện thoại đã vui vẻ đến thế.”
Dịch Thần Hi tỏ vẻ ghét bỏ với cô: “Không có.”
Trình Noãn Noãn liếc cô một cái: “Biểu hiện của cậu quá rõ ràng, mình không tin đó không phải là thích.”
Dịch Thần Hi cọ cọ cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Cũng không hẳn là thích, chỉ là đây là lần đầu tiên mình không ghét một người con trai, hơn nữa anh ấy lại cổ vũ mình kiên trì với chuyên ngành mình thích.” Nói đến Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi đúng là có chút thiên vị, cũng có chút hứng thú. Đây chính là kiểu người mà Dịch Thần Hi yêu thích, quan trọng là tính cách anh còn vô cùng ấm áp.
“Muốn chuyển sao?”
Dịch Thần Hi gật đầu, nhìn Noãn Noãn nói: “Nhất định phải chuyển!”
“Cậu chuẩn bị đầy đủ giấy tờ chưa?”
“Vẫn chưa, tối nay mình sẽ hỏi giảng viên để chuẩn bị đầy đủ.”
“Nhà cậu thì sao?”
Dịch Thần Hi cười cười: “Ngày mai mình sẽ qua nhà bà ngoại.”
Cô chớp chớp mắt nói: “Ông bà ngoại chính là vũ khí bí mật của mình, chỉ cần hai người đồng ý thì ba mẹ mình nhất định không thể từ chối được.”
“Vậy cũng được, vậy tối nay cậu qua nhà mình đi.”
“Được thôi.”
Hai người bàn bạc, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, chiều thứ sáu liền rời trường học, Dịch Thần Hi gọi điện thoại về nhà, nói không quay về, mẹ Dịch tuy rằng tuy rằng nhớ cô, nhưng cũng không ép buộc cô về nhà. Chỉ dặn dò hai câu liền ngắt máy.
Dịch Thần Hi và Noãn Noãn cùng nhau trở về nhà cô ấy, ngủ một đêm ở đấy, sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, cô liền gọi xe qua nhà ông bà ngoại.
– ———
Ánh mặt trời lan tỏa, cuối tháng chín thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn nhiều, Dịch Thần Hi chỉ mặc một bộ đồ đơn bạc nên cảm thấy có chút lạnh.
Nhà bà ngoại có chút hẻo lánh, đường đi cũng không tốt, xe taxi nào cũng không muốn đi vào bên trong ngõ nhỏ ấy, Dịch Thần Hi xuống xe trước, mang theo đồ đạc đi vào sâu trong ngõ. Đi tới nơi, Dịch Thần Hi nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng lắm. Đột nhiên, cô nâng chân đá về hướng người phía sau lưng mình, nhưng chưa kịp đá trúng, đã bị người ta cầm lấy cổ chân.
Hạ Xuyên cười nhìn cô: “Tính cảnh giác không tồi, nhưng mà lực có hơi yếu.”
Dịch Thần Hi trừng mắt nhìn anh: “Còn không phải bởi vì đó là anh à.” Cô kéo kéo chân mình, thân người có chút lung lay: “Anh mau thả chân em ra, em đứng không vững.”
Hạ Xuyên thả cô ra, nhíu mày nói: “Quá yếu.” Anh liếc nhìn đồ đạc trong tay cô, cầm lấy: “Sao lại mang nhiều đồ như vậy?”
Mắt Dịch Thần Hi sáng rực lên, cười giảo hoạt: “Bởi vì em muốn hối lộ ông bà ngoại nha.”
Hạ Xuyên: “…”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Một lúc sau liền tới nhà bà ngoại của hai người, Dịch Thần Hi lấy một món đồ trong túi ra đưa cho Hạ Xuyên để cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“Không cần.”
Dịch Thần Hi suy nghĩ, nhìn anh hỏi: “Hôm nay anh ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Lần này Hạ Xuyên tới đây để thăm bà ngoại của mình, bây giờ mà không thăm thì không biết bao giờ mới có thể trở về.
“Vậy…” Đôi mắt Dịch Thần Hi sáng lên, hỏi: “Anh định ở với bà của một ngày sao?”
“Ừ, chiều mai phải đi rồi.”
Dịch Thần Hi gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, cô cúi đầu đi về hướng cửa nhà bà ngoại của mình. Đột nhiên, Dịch Thần Hi quay đầu nhìn Hạ Xuyên, hai mắt sáng lên hỏi: “Hạ Xuyên.”
Lúc anh nhìn cô, Dịch Thần Hi liếm môi, chớp mắt hỏi: “Tối nay em gặp anh được không?”
Gió thổi nhẹ nhàng, nắng thu vào buổi chiều vô cùng ấm áp, chiếu vào mặt người còn ấm hơn.
Trong khu nhà bà ngoại Dịch Thần Hi, mỗi nhà đều có một khu vườn nhỏ, diện tích rộng lớn, trên tường còn có cây bìm bịp đang leo, thân cây mềm mại tinh tế, hoa nở ngập tràn. Chớp chớp mắt, cô nhìn Hạ Xuyên trong một khoảng cách ngắn ngủi.
Bóng dáng anh thẳng tắp, chân còn dài hơn người thường, sau khi nghe Dịch Thần Hi hỏi, đôi mắt thon dài của Hạ Xuyên nhìn qua đây, híp mắt đánh giá cô một chút, không chút để ý, khóe môi nâng lên: “Gặp anh?”
Dịch Thần Hi bình tĩnh gật đầu: “Không thể sao? Buổi chiều rất nhàm chán nha, anh có quen đường ở đây không? Hay chúng ta cùng nhau đi dạo một chút?”
Nghe vậy, Hạ Xuyên cười, ánh mắt bình tĩnh, nhìn cô ừ một tiếng: “Đến lúc đó lại nói.”
Dịch Thần Hi: “….”
Cho đến khi Hạ Xuyên bước vào cửa, cô vẫn chưa có được đáp án của mình. Bẹp bẹp miệng, Dịch Thần Hi đẩy cổng nhà bà ngoại ra, hô to: “Bà ngoại! Con đã về rồi!”
Dịch Thần Hi đi vào trong phòng, vừa đúng lúc đụng phải bà ngoại đang chuẩn bị bước ra, bà cười tủm tỉm nhìn cô, giọng điệu cao vút: “Tiểu Bảo của bà về rồi à.”
Dịch Thần Hi nghẹn ngào, bất đắc dĩ nhìn bà ngoại, làm nũng nói: “Sao bà ngoại lại gọi nhũ danh của con rồi.”
Bà ngoại cười, duỗi tay nhận đồ của co: “Con vốn dĩ là Tiểu Bảo của bà, sao lại không thể kêu?”
Dịch Thần Hi: “…” Cô ôm bà ngoại cọ cọ, hôn mặt bà cười nói: “Vậy bà cứ gọi đi, nhưng có người ngoài bà không thể gọi con như vậy nha, con đã lớn như vậy rồi, cái tên ấy… Thật khiến người khác cảm thấy ngại ngùng.”
Nhũ danh này cũng xem như là ác mộng của Dịch Thần Hi. Dù bị bạn bè trêu chọc rất nhiều lần, nhưng cô lại thích vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, ông bà ngoại và ông bà nội đều yêu thương cô, chỉ là ông bà nội không ở cùng họ, Dịch Thần Hi liền nhớ đến hai ông bà, nhưng không nào gặp được. Cho nên cô và ông bà ngoại vẫn còn thân mật một ít.
“Ông ngoại đâu rồi ạ?”
“Ông đi rồi, nghe nói con qua đây nên đã sớm ra chợ mua chút đồ ăn rồi.”
Mắt Dịch Thần Hi sáng lên, liếm liếm môi hỏi: “Có phải giữa trưa con sẽ được ăn tôm hùm đất không?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần con muốn, đều có thể nha.”
Hai người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cô tâm sự mọi chuyện trên trời dưới đất với bà ngoại, bà ngoại Dịch Thần Hi năm nay đã sáu mươi tuổi, trên mặt cũng đã có nếp nhăn, nhưng thân thể lại tốt vô cùng.
“Đúng rồi bà ngoại.”
“Làm sao vậy?”
Dịch Thần Hi chỉ về hướng cách vách nói: “Vừa nãy con trở về có đụng phải cháu ngoại của bà Dương, anh ấy cũng tới thăm bà ngoại của mình.”
“Hạ Xuyên tới à.”
“Dạ.” Dịch Thần Hi cong cong khóe miệng cười, “Cháu ngoại bà Dương lớn lên khá đẹp trai.”
Bà ngoại nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, một đôi mắt từ ái tràn ngập ý cười: “Con chỉ thấy Hạ Xuyên đẹp thôi sao?”
Dịch Thần Hi suy nghĩ một chút, nói nhiều hơn một câu: “Dáng người cũng khá tốt.”
Bà ngoại bật cười, duỗi tay nhéo lỗi tai cô, mỉm cười hỏi: “Cho nên là?”
Dịch Thần Hi trừng lớn đôi mắt lắc đầu: “Không có cho nên là, con chỉ là hâm mộ, quân nhân đều phải nộp cho quốc gia.”
“Ba con cũng đẹp trai.”
Dịch Thần Hi hừ lạnh một tiếng: “Soái cái rắm.”
“Con gái sao lại nói thô tục như vậy.”
Dịch Thần Hi ân hừ hai tiếng, ôm bà ngoại làm nũng: “Bà ngoại.”
“Nói đi, hôm nay tới thăm hai vợ chồng già chúng ta là có chuyện gì?”
Dịch Thần Hi băn khoăn một chút, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình, sau khi nói xong, trong phòng khách an tĩnh một hồi lâu, bà ngoại hỏi cô: “Nghĩ kỹ rồi? Nhiếp ảnh không phải là một nghề dễ dàng đâu.”
“Nghĩ kỹ rồi ạ.”
Bà ngoại nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, cười: “Được, thế quyết định chuyển đi, nhưng bà vẫn muốn hỏi ba mẹ con một chút, rốt cuộc là con quan trọng hay người kia quan trọng, thật là càng lớn càng hồ đồ.”
“Tốt quá!” Dịch Thần Hi vui sướng trả lời: “Vậy bà ngoại gọi điện cho mẹ con đi, con ra đầu ngõ đón ông ngoại nha.”
“Con đi mau đi.”
Đã có được đáp án vừa lòng Dịch Thần Hi sung sướng đi ra cửa.
– ———
Sau khi ở nhà bà ngoại ăn cơm trưa, Dịch Thần Hi hưởng thụ coi TV, mới đi ngủ trưa. Cả một ngày nhanh chóng trôi qua, chờ Dịch Thần Hi quay tới quay lui cũng đã tỉnh ngủ, trong nhà không còn một ai.
Chạng vạng tối mỗi ngày, ông bà ngoại của cô đều sẽ đi dạo một chút, thời tiết cũng tốt, hai người liền để lại giấy note cho cô rồi ra công viên.
Dịch Thần Hi lăn một vòng, cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi qua nhà cách vách. Cửa lớn rộng mở, cô gõ gõ sau đó mới vào trong nhà.
“Bà Dương ơi?” Cô đi một vòng, cũng không thấy người, “Hạ Xuyên!”
“Ở đây.” Giọng Hạ Xuyên lười biếng vang lên phía sau Dịch Thần Hi, cô cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy bùn đất trên tay Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi nhướng mày: “Anh đang làm gì vậy?”
“Anh trồng rau cho bà ngoại.”
“Ồ.” Dịch Thần Hi đi một vòng xung quanh Hạ Xuyên, giọng điệu có chút nghịch ngợm: “Mấy anh có phải quá toàn năng rồi không? Ngay cả trồng rau cũng biết?”
Hạ Xuyên cười, nhìn cô: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Hẹn anh nha.” Dịch Thần Hi nói nghiêm túc: “Ở nhà có chút chán, đi ra ngoài chơi không?”
“Anh không chán.”
Dịch Thần Hi nghiêm giọng: “Anh đi hay không?”
“Anh đi thay quần áo.”
Một lúc sau, hai người cùng nhau đi ra cửa. Thật ra Dịch Thần Hi cũng không có đích đến, cũng không biết nên đi đâu, cô chỉ là muốn ở chung với Hạ Xuyên một lúc thôi.
“Muốn đi đâu đây?”
Dịch Thần Hi xoay chuyển trong mắt, lắc đầu nhìn Hạ Xuyên: “Anh muốn đi đâu?”
Hạ Xuyên cười nhìn cô: “Không biết đi đâu còn tới tìm anh.”
“Vậy phải xem anh muốn đi đâu nha, em sao cũng được.”
“Đi tới phía trước đi.”
“Được thôi.”
Hai người đi về phía trước, mới vừa tới đầu ngõ, Dịch Thần Hi đột nhiên lôi kéo góc áo của Hạ Xuyên, chỉ vào tiệm trà sữa cách đó không xa nói: “Mời em một ly trà sữa đi.”
Hạ Xuyên: “…” Anh rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn đang nắm lấy góc áo mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Qua đó đi.”
Thời điểm chạng vạng, tiệm trà sữa rất đông người, Hạ Xuyên dẫn Dịch Thần Hi qua đó, Hạ Xuyên vừa mới xuất hiện, bên cạnh liền có không ít nữ sinh nhìn qua qua đây, không hề ngại ngùng mà nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, chỉ cần đứng ở nơi đấy, Hạ Xuyên cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Dịch Thần Hi nhìn, không nhịn được mà duỗi tay ôm lấy cánh tay Hạ Xuyên, kéo xong cô lại làm như chưa xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến bầu không khí xung quanh.