Để chắc chắn cô nàng không gặp ác mộng nữa, người đàn ông có suy nghĩ táo bạo hơn trước. Hắn vòng hai tay ôm lấy vòng eo thọn gọn như bụng kiến của cô, dùng một lực nhẹ từ tốn, kéo toàn bộ cơ thể cô nép gọn vào vòng tay của mình, để tấm lưng đơn côi của cô gái dán chặt như kéo dính vào cơ ngực rắn chắc cách một lớp vải mỏng của hắn.
Hai chân của Đinh Thừa Phong đan gọn vào hai chân của cô nàng, tư thế ngủ hết sức gợi cảm.
Anh ta từ từ ngắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được ôm gái đi ngủ mà trước giờ hắn chưa từng nếm thử.
Dưới đáy lòng tự nhủ lòng mình, phải nhẫn nhịn, không thể vì một lý do nào đó mà phá lệ cấm dục.
Nha đầu ngốc, để tôi xem em giả vờ câm đến khi nào mới lộ ra bản mặt thật của mình.
Đinh Thừa Phong nghĩ thầm trong bụng, nếu như một người giả vờ câu như cô, nếu đưa cô đến gặp thần y để cứu chữa thanh quản của mình, chắc chắc cô nàng giãy nảy không chịu nghe theo.
Để rồi xem, ngay mai hắn thử lòng cô xem phản ứng của cô thế nào?
Dù sao hắn hiện tại cũng có một danh phận thần y thần bí, nói dối đại dăm ba câu có là cái gì.
Điều này quả thật không khó! Đối với hắn, chỉ cần hẩy tay một cái, muốn gì có đấy, chướng mắt với vật gì, vật kia liền không cánh mà bốc hơi biến mất trong nốt nhạc.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Đinh Thừa Phong lập tức xua tan đi những ý nghĩ trong đầu, thả lỏng cơ thể, sau đó an nhàn mà chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Đồng hồ để trên chiếc tủ nhỏ kê cạnh giường trôi qua từng tích tắt, hết giây này sang giây nọ, hết phút này rồi lại đến phút kia, hết giờ này đến giờ khác, chẳng bao lâu kim ngắn chỉ vào số bảy, kim dài chỉ vào số mười hai, chỉ điểm bảy giờ sáng.
Lúc này ngoài trời đã sáng hẳn từ bao giờ, gió từ phía bên ngoài lùa vào trong căn phòng, làm tung bay phấy phới tấm rèm lụa trong không trung.
Một con chim chào mào đậu bên cửa sổ, chiếc mỏ bé xíu mổ mạnh lên khung gỗ mun, tạo ra âm thanh dễ nghe tựa hồ như đang đánh thức hai con người ngủ nướng đang còn say nồng trong giấc mộng.
Ngày nào cũng như ngày nào, nó theo một thói tuần tự. Chim chào mào tự động đến gõ cửa đánh thức cô gái dậy, sau đó ngây nga một bài ca hoàn hoàn hảo, thấy người thiếu nữ khẽ cửa động liền bay đi.
Đôi chân mày đẹp như nét núi mùa thu của người con gái khẽ nhíu lại, cơ thể hơi uốn éo, hai chân cùng với một tay vươn vai duỗi thẳng, tay còn lại theo phản xạ có điều kiện mà đưa lên dụi dụi lấy góc mắt.
Đôi mi đen tuyền cong tớn hơi chớp động vai cái, hai bên mí mắt mở ra để lộ đôi mắt trong xanh như nước biển, tầm nhìn của đôi mắt vẫn còn hơi mờ ảo, từ từ cảnh vật bên ngoài cửa sổ rọi vào dần rõ nét, đập thẳng vào đồng tử của Bạch Tú Sa.
“Hmm… trời đã sáng rồi sao?”
Bạch Tú Sa dụi mắt thêm một lần nữa, giọng điệu thoát ra khỏi cuống họng lúc này vẫn đang còn ngái ngủ.
“Tiểu Nhiên, chị khát nước!”
Cô nhích người để ngồi dậy, chợt thấy vòng eo của mình bị thứ gì đó ghim chặt lại. Do mới ngủ dậy cô có phản ứng hơi chậm, an nhàn mà chậm rãi đưa đôi mắt nhìn xuống phía dưới.
Đập vào mắt cô là đôi bàn tay to khoẻ đang ôm chặt lấy cơ thể mình, một tay thì ôm trọn lấy thắt lưng của cô, tay còn lại không an phận mà ôm lấy một bên gò đồi của Bạch Tú Sa.
Điều đó không là gì cả, cho đến khi bàn tay hư hỏng đó đột nhiên dùng lực bóp mạnh nơi mềm mại nhưng lại đẫy đà của cô.
“A!!!!”
Tên biến thái nhà anh!
Năm từ cuối Bạch Tú Sa chỉ biết nuốt ngược lại về cuống họng, không cho bản thân mình thoát ra một đoạn âm thanh hoàn hảo này.
Bởi vì, hiện tại, Bạch Tú Sa cô đây đang giả vờ là một con câm!
Trong đầu Bạch Tú Sa cảm thấy hoang mang, tại sao người đàn ông này lại leo lên giường ngủ cùng cô cơ chứ? Đã thế lại bày ra dáng ôm kiểu thân thiết, cứ như bọn họ là một đôi vợ chồng hoàn hảo.
Nhưng Bạch Tú Sa nào có chịu cam lòng, đối với một người đàn ông cô chưa hề có bất tình cảm nào, cô tuyệt đối không để anh ta động vào cơ thể của mình dù chỉ là một sợi tóc.
Đinh Thừa Phong bị tiếng kêu của cô đánh thức tỉnh, hắn không chịu mở mắt ra, hai tay anh ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Tú Sa, chóp mũi không ngừng cọ vào bên eo của cô.
“Hưm… trời đã sáng rồi sao? Anh còn muốn ngủ nữa!”
Giọng nói của anh ta vẫn còn khàn đặc vì mới ngủ dậy.
Dáng vẻ hiện tại đương nhiên là giả vờ, Đình Thừa Phong vốn dĩ đã thức giấc được gần hai tiếng đồng hồ, nhưng với thân phận ẩn danh của hắn, hắn đương nhiên tạo hình tượng trong mắt nhà vợ là một thằng đàn ông không có chí hướng, chỉ ăn rồi với lăn ra ngủ.
Bạch Tú Sa bày ra bộ mặt chán ghét, đôi bàn tay trắng nõn nà không tì vết ra sức cạnh mở chiếc kìm bằng da bằng thịt đang ngoặm chặt lấy vòng eo thon thả của mình.
Phải nói rằng sức lực của người đàn ông này quá lớn, anh ta chỉ ôm thôi cũng khiến cho Bạch Tú Sa có cảm giác hơi đau.