Tiến Dũng lái xe đưa mọi người ra khỏi làng trẻ Mai Vàng một đoạn thì trời lại đổ mưa như trút nước. Con đường xuống núi vốn đã khó đi giờ còn trở nên lầy lội, nhiều ổ gà ổ voi trên đường bị nước mưa và bùn đất che mất, nếu đi lại không cẩn thận rất dễ gây xóc nẩy, thậm chí còn bị lún xe. Anh tập trung vừa đi vừa dò đường; nước mưa xối trắng trên kính lái, che mất một phần tìm nhìn. Mưa to làm một vài viên đá từ trên vách núi thỉnh thoảng rơi xuống, khiến các xe không thể đi nhanh, mò mẫm nhìn qua làn mưa mà tránh né.
Tiến Dũng lượn xe qua ngã cua thì đúng lúc từ trên núi một hòn đá to lăn xuống, anh nhanh tay đánh lái tránh được thì lại vấp ngay vào một ổ gà lớn. Mọi người được một phen hú vía, nhưng đều thấy may mắn khi không có ai bị thương.
Thế nhưng xe tụt ổ gà đọng đầy bùn đất, mãi cũng không tiến lên được. Tiến Dũng ra khỏi xe để kiểm tra, rồi nhanh chóng trở vào trong thông báo: “Bánh xe sau lún khá sâu trong ổ gà, lại bị xịt lốp nên không thể di chuyển được, phải gọi cứu hộ đến thôi.”
Mưa ngoài trời ngày càng nặng hạt, Lan Hạ lo lắng nói với Tuệ Anh: “Cậu biết tính của Đình Công rồi đấy, nếu trong hôm nay mà mình không gửi kịp bản thảo kia, thì thứ hai đi làm có khi nào bị cho nghỉ việc? Hay chúng mình bắt xe taxi về công ty trước?”
“Trời mưa to thế này, chúng ta lại ở giữa đường núi, làm sao mà bắt taxi được. Hay cậu gọi cho anh ấy, trình bày hoàn cảnh rồi xin hoãn được không?” Tuệ Anh gợi ý.
Lan Hạ mở máy lên gọi điện, nhưng mãi vẫn không bắt được sóng: “Mình không liên lạc được, trên núi sóng yếu trời lại mưa to. Giờ phải làm sao đây?”
Đúng lúc này, từ phía sau xe có ánh đèn rọi đến, là của một chiếc ô tô bốn chỗ màu đen. Lan Hạ thấy vậy liền kéo cửa kính xuống, đưa tay ra vẫy tín hiệu xin giúp đỡ. Chiếc xe đỗ lại, kính kéo xuống thì người đang ngồi lái là Thiên Minh, bên cạnh anh là cô bé Chi Chi bọn họ gặp ban nãy trên làng trẻ Mai Vàng.
Lan hạ thấy người quen, khẩn trương nói: “Anh Thiên Minh, lại gặp anh rồi. Anh đang xuống núi phải không?”
Thiên Minh gật đầu, nhìn xe bọn họ rồi nói: “Mọi người bị vướng ổ gà to rồi, có gọi cứu hộ thì mưa to thế này, cũng phải một lúc nữa họ mới có thể đến được. Có cần đi quá giang không?”
Lan Hạ mừng rỡ nói: “Có, chúng em cần về công ty Nhậm Phát có việc gấp, làm phiền anh cho đi nhờ. Thật ngại quá.”
Tiến Dũng thấy vậy thì trấn an: “Các em cứ đi trước đi, anh sẽ ở lại chờ, gọi xe thì cũng gọi rồi, chắc một lúc nữa họ sẽ lên đến nơi thôi. Vả lại, anh cũng cần chở nốt những đồ này về công ty.”
Dung An thấy vậy thì nói: “Mình sẽ ở đây đợi cùng anh Tiến Dũng, các cậu có việc, cứ đi trước đi cho kịp; nhanh lên kẻo mai chúng ta lại nuôi một bà tám thất nghiệp báo cô bây giờ.”
Tiến Dũng đưa chiếc ô cho Tuệ Anh, vừa nói: “Em cần lấy đi”, thì lúc này Lan Hạ đã vội vàng mở cửa chuyển sang xe của Thiên Minh ngồi ở phía sau, lại nhìn Tuệ Anh, vẫy tay giục giã.
Tuệ Anh nói: “Không cần đâu, có mỗi một chiếc ô, anh và Dung An cầm lấy mà dùng. Hai người đi cẩn thận. Khi nào về nhà thì báo cho mình một tiếng.” rồi liền ra ngoài theo Lan Hạ.
Lúc cô ra khỏi xe thì Thiên Minh đã cầm sẵn ô đứng đợi, mở cửa giúp cô ngồi ra phía sau. Anh nhìn hai người giờ đã yên vị, nhẹ nhàng hỏi: “Hai cô đến công ty muộn thế này có việc ư?”
“Vâng, bọn tôi có chút việc, làm phiền anh quá.” Tuệ Anh khách sáo nói, nhìn sang Lan Hạ như đang ngồi trên đống lửa, vừa buồn cười vừa thương. Cô nàng đang lo lắng cho kịp giờ gửi bản thảo nên không nói được câu nào, chốc chốc lại nhìn ra cửa kính ngó xem đã đi đến đâu, không thì giờ này hẳn cô ấy phải vô cùng phấn khích khi đang được ngồi cùng xe với thần tượng.
Chi Chi trên xe im lặng không nói gì, thái độ có phần hậm hực.
Thiên Minh chạy xe trong làn mưa, tay lái vững chắc mặc dù đi với tốc độ khá nhanh, một lúc đã đến cổng tập đoàn Nhậm Phát. Ông trời thích trêu ngươi, lúc xe của anh đi vào cổng thì bầu trời liền quang đãng, như chưa từng có một trận mưa nào trước đó.
Lan Hạ lúc này mới hoàn hồn, hồ hởi nói: “Anh Thiên Minh thật hay quá, xe của mọi người luôn phải để ngoài cửa, vậy mà riêng xe của anh lại được đi vào tận bên trong. Đúng là đối tác lợi hại.”
Tuệ Anh nói nhỏ vào tai bạn thân: “Bây giờ thì lại có khiếu mồm mép rồi sao.”
Lan Hạ nhún vai giả vờ không hiểu, gương mặt đã tươi tỉnh trở lại.
Thiên Minh dừng xe trước cửa ra vào của toà nhà, nơi có mái kính che chắn. Anh quay lại nói với hai người bọn họ: “Các cô ở lại đây có lâu không? Liệu có cần trợ giúp gì không?”
Tuệ Anh lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần, chúng tôi chỉ ở lại một chút thôi. Anh cho đi nhờ đến đây là tốt lắm rồi, cảm ơn anh nhiều, liên tục làm phiền anh thế này.”
“Các cô đừng khách sáo.”, anh nói rồi mỉm cười lịch thiệp: “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại sau.”
Lan Hạ vừa bước xuống xe đã lóc cóc chạy một mạch vào sảnh rồi ấn thang máy chờ đợi, Tuệ Anh chỉ kịp chào Thiên Minh một tiếng liền đi theo sau. Đợi đến khi nhìn thấy cô vào bên trong, anh mới yên tâm lái xe rời đi.
Trước khi thang máy đóng cửa, một thanh niên mặc một bộ vest đen vừa kịp tiến vào. Dù trời đã sẩm tối, nhưng anh ta vẫn đeo một chiếc kính râm lớn, che hết nửa khuôn mặt.
Lan Hạ lúc này chỉ muốn nhanh chóng lên làm cho xong việc, không quan tâm đến xung quanh. Tuệ Anh tự thấy có chút bất an; cô cảm giác như xuyên qua cặp mắt kính tối đen kia, anh ta đang chăm chú nhìn bọn họ. Đến tận khi cô và Lan Hạ ra khỏi thang máy, cửa thang đóng lại, cô mới hết cảm giác khó chịu ban nẫy.
Chỉ mất mấy phút để mở máy và gửi file bản thảo, nên ngay khi xong việc, Lan Hạ liền thở phào suиɠ sướиɠ. Cô xoay một vòng trên ghế mãn nguyện nói: “Xong, thật là nhẹ nhõm. Hôm nay vui quá đi.”, rồi lết ghế đến bàn nơi Tuệ Anh đang ngồi, rướn mày đầy ngụ ý nói: “Cậu với anh giám đốc Thiên Minh cũng thật là có duyên, làm người ta thật không tin nổi, vô tình hay cố ý đây. Lần nào gặp nạn cũng có anh hùng tới cứu, đúng lúc đúng người đúng chỗ.”
“Cậu mà còn dám nói, vừa xong là đứa nào xuýt gặp nạn chứ?” Tuệ Anh nhìn Lan Hạ mỉa mai: “Lúc nãy thì lo lắng đến nửa câu cũng không thốt ra được, giờ thì lại lách tách như tôm nhảy, hình tượng đâu hết rồi.”
Lan Hạ nhăn mũi chuyển chủ đề: “Cậu nghĩ xem, anh ta đẹp trai như vậy, không biết đã có người yêu chưa? Giỏi giang mà tính cách cũng gần gũi thân thiện, lại còn tốt bụng nữa…”
“Thôi, thôi, tôi xin bà tám. Giờ cũng muộn rồi, xong việc thì về thôi, mình đói quá rồi.” Tuệ Anh nhanh chóng dập tắt dòng suy tưởng của cô bạn thân.
Tuệ Anh và Lan Hạ về đến nhà thì Dung An cũng vừa về trước họ mấy phút. Cô kể lại một lúc sau khi hai người rời đi thì xe cứu hộ cũng đến, mọi việc thuận lợi, hai anh em họ nhanh chóng đi tiếp, không gặp thêm rắc rối gì.
Tuệ Anh cũng gọi điện cho Thùy Lâm hỏi thăm, nghe thấy cô nói buổi chiều chỉ về ăn bữa cơm gia đình, không có gì khó xử, mới yên tâm đi tắm rửa.
Buổi tối hôm đó ở nhà, Lan Hạ sau khi ôm điện thoát lướt web thì liền rủ rỉ thì thầm với Dung An, hai bọn họ lén nhìn Tuệ Anh đầy ái ngại. Mãi đến khi đi ngủ, cô ta mới lí nhỉ kể: “Tuần sau là kỷ niệm họp lớp, mình không muốn cậu bị ngỡ ngàng, rồi cậu cũng sẽ biết, vậy thì để bọn mình nói trước cho cậu, mất công lại nghe từ người khác.”
Tuệ Anh nhăn mày nói: “Các cậu hành xử lạ lùng từ tối đến giờ, thật ra là có chuyện gì?”
Dung An hỏi: “Lần trước Tuấn Đạt nói với cậu rằng Mai Ngọc đã có bầu rồi đúng không?”
Tuệ Anh gật đầu xác nhận.
“Vậy nên hai người bọn họ sắp đóng cưới rồi. Một số bạn học trong lớp cấp ba ngày xưa của chúng mình đã nhận được thiệp mời. Mai Ngọc học cùng trường đại học với các cậu phải không? Chắc hôm tới cậu và Lan Hạ đi họp lớp, khó tránh sẽ đụng độ bọn họ ở đó.” Dung An nói.
Tuệ Anh nghe vậy thì chỉ thở ra rồi lắc đầu: “Có mỗi chuyện ấy mà mình tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Chuyện giữa mình và Tuấn Đạt đã hết, ngại ngùng cũng chẳng giải quyết được việc gì. Hôm tới họp lớp, cứ kệ đi, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của mọi người.”
“Được rồi, cậu đã nói thế thì bọn mình không lo nữa.” Dung An vui vẻ nói.
Lan Hạ đề nghị: “Tối nay cậu đừng vào mạng nữa, để mình giải quyết trang cá nhân của cậu. Thảo nảo mấy người bạn cũ tọc mạch chẳng nhắn tin hỏi thăm, để mình xóa hết bọn họ đi. Cậu đừng nghĩ gì nhiều, đi ngủ sớm đi.”
Tuệ Anh tự nhủ, chuyện giữa hai người nam nữ bọn họ cũng không còn liên quan đến cô. Cô không phải người sai trong chuyện này, nên dù có gặp lại, càng không nghĩ người phải cảm thấy khó xử hoặc tránh mặt lại là mình.
Ngay sáng hôm sau, Tuệ Anh liền nhận được tin nhắn của Minh Anh: “Chị Tuệ Anh, hôm qua mẹ thấy hàng xóm nhận được thiệp mời cưới của Tuấn Đạt, cả tối ngồi than thở dằn vặt, đến bố cũng không chịu nổi nữa kìa. Mẹ cứ bảo anh ta vừa chia tay chị mà đã vội kết hôn với cô gái khác. Tuần tới em bắt đầu đi thực tập rồi, sẽ không ở nhà an ủi mẹ đâu. Chị mau về thăm nhà để mẹ được yên tâm đi.”
Tuệ Anh thở dài, đoán rằng thế nào mẹ cô cũng lại lo lắng cho con gái khi biết chuyện hai người Tuấn Đạt và Mai Ngọc sắp thành thân. Cô vốn định khi nào kết thúc dự án mới thì về nhà nghỉ mấy hôm, nhưng kiểu này, chắc cuối tuần sẽ phải sắp xếp về một chuyến.