Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 41: Hoa Hồng Núi Tuyết (18)



Editor: KimH

Beta: Maria

“Vua biển Barbaras? Chưa nghe thấy bao giờ. Lôi ra ngoài băm làm mồi cho cá!”

Thủ lĩnh tàn nhẫn ra lệnh.

Lâm – Vua biển Barbaras – Tinh Hà không hề hoang mang, nói: “Hừ…”

Giọng nói cần phải có bao nhiêu châm biếm thì có bấy nhiêu châm biếm.

Cô còn nói thêm: “Còn tưởng người khổng lồ dưới đáy biển mạnh thế nào, hôm nay gặp được, hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi. Trăm ngàn năm sau, đợi đến lúc tộc ta tiêu diệt con người, chiếm đóng đất liền, trở thành chúa tể hai vùng, thì ngươi sẽ phải hối hận vì tầm nhìn hạn hẹp ngày hôm nay.”

Cô hừ mạnh một tiếng, phủi tay xoay người.

“Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có, tộc của ta chiếm cứ vùng biển phía Nam đã hơn ngàn năm, kẻ hèn bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển kiến thức đã hạn hẹp lại còn dốt nát vô lễ, uổng có cơ thể khỏe mạnh, là thám tử của bổn vương bị mù.”

Cô đi ra hướng cửa cung điện.

Barbaras – anh Cửu và Barbaras – Tiểu Tuyết Cơ cũng đi theo cô.

Những lời Lâm Tinh Hà nói ra rất có khí thế.

Hai tên người khổng lồ đi vào bắt Vua biển Barbaras có hơi chần chờ trong chốc lát.

Hàng năm, bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển chiếm cứ một góc biển, nếu tính từ nguồn gốc thời xa xưa, cùng lắm chỉ mới có trăm năm mà thôi. Một trăm năm, bọn chúng vội tăng cường thực lực của bản thân, vội tích trữ lương thực, vội xây dựng nền móng, khó khăn lắm mới đứng vững gót chân, tất nhiên sẽ không thừa thời gian đi thăm dò những vùng biển khác.

Ngay cả ngôn ngữ và chế độ bộ tộc bọn chúng cũng do tổ tiên là thủ lĩnh đại nhân vĩ đại và Lilith đại nhân cùng nhau lập ra.

Bây giờ thấy có người ngoài tộc đến đây với ý đồ ngoại giao, trong lòng cũng thấy khá mới mẻ.

Mà giờ phút này, thủ lĩnh đại nhân Anthony III cũng hơi do dự, nhưng khác với những người khổng lồ dưới đáy biển kia, thứ hấp dẫn gã lại là một câu nói của Vua biển Barbaras —— tiêu diệt loài người.

Cuối cùng gã cũng mở miệng nói: “Khoan đã.”

Lâm Tinh Hà dừng bước, cô không xoay người lại mà đứng im đó không nhúc nhích, đầu chó siêu to khổng lồ làm cô có vẻ rất lạnh lùng cao lớn.

Thật ra kỹ xảo đàm phán cũng giống như đi mặc cả ở chợ bán thức ăn mà thôi, chỉ cần đối phương có một suy nghĩ nhượng bộ, địch lui ta tiến, dứt khoát chém hẳn xuống, chém đến điểm mấu chốt tâm lý của đối phương, dù sao trong chuyện này, ai có suy nghĩ nhượng bộ trước thì người đó thua.

Lâm Tinh Hà lợi dụng ưu thế về chiều cao cơ thể, nhìn xuống hai gã người khổng lồ trước mặt, gằn giọng nói: “Đây là đạo đãi khách của bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi?”

Bị đầu chó siêu to khổng lồ nhìn chằm chằm, người khổng lồ dưới đáy biển có cảm giác áp bách.

Dù sao bọn chúng chưa từng nhìn thấy loại sinh vật như này, có lẽ từng nhìn thấy chó cưng Chihuahua* trên tàu du lịch và vài loại chó khác, nhưng so sánh với đầu chó siêu to khổng lồ này, đúng là khác nhau hoàn toàn.

*chó Chihuahua (chó Mexico):

chapter content

Vì thế năm phút sau, người nhập cư trái phép biến thành khách quý của bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển.

Trong điện chính nguy nga lộng lẫy.

Vị khách quý nào đó của bộ tộc người khổng lồ đang ngồi trên ghế vỏ sò, đĩnh đạc nói chuyện với Anthony III ——

“Chúng ta đã hoàn thành công cuộc chuyển hóa bộ tộc thành quốc gia, ngoại trừ người trong tộc ra thì tộc Barbaras chúng ta còn liên hệ với tộc khác, những bộ tộc kia thấy quốc gia của ta phồn hoa, cam tâm tình nguyện để người trong tộc ta dùng.”

“…Vùng biển phía Nam của ta có tiền tệ thống nhất, ngôn ngữ thống nhất, ta còn thông thạo ngôn ngữ của các vùng biển, gần đây đang học ngôn ngữ loài người, ta học khá lắm đúng không?”

“…%&#%#%#%%#%.” Lâm – đại vương bốc phét – Tinh Hà nói: “Đây là ngôn ngữ vùng biển phía Nam của chúng ta, nghĩa là hoan nghênh ngươi đến quốc gia của ta làm khách.”

“…Nguồn gốc văn hóa của tộc Barbaras chúng ta cũng rất vững chắc. Nguồn gốc nền văn minh của Barbaras chúng ta bắt nguồn từ Ai Cập, một trong bốn nước có lịch sử lâu đời nhất trên đất liền, chúng ta thuộc một nhánh của Tử Thần Anubis. Thần Anubis là người dẫn đường và người bảo vệ cho linh hồn người chết, sau đó vì bảo vệ cho linh hồn biển cả, ngài ấy đã chia thành hai nửa, một nửa bảo vệ cho linh hồn người chết trên đất liền, một nửa bảo vệ linh hồn biển cả.”

Trong điện chính, ngoại trừ Anthony III ra thì còn có vài người khổng lồ canh giữ ở cửa.

Bọn họ nghe lén Vua biển Barbaras nói chuyện, cảm thấy Vua biển Barbaras là người thông thái, không ngờ lại có vài phần mong đợi về quốc gia Barbaras.

Anthony III im lặng lắng nghe, nét mặt gã không dao động chút nào.

Lâm Tinh Hà thấy vậy, dừng một lát, đổi giọng nói: “Đây cũng là lý do mà bổn vương không ngại đường xá xa xôi đi đến bộ lạc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi, về kế hoạch tiêu diệt loài người, không biết thủ lĩnh có hứng thú hay không?”

Anthony III nói: “Ngươi nói xem.”

Lâm Tinh Hà nói: “Barbaras chúng ta vốn là một quốc gia ở dưới đáy biển, không có chút quan hệ nào với đất liền, mỗi người làm chủ một phương. Nhưng bây giờ con người ngu xuẩn lại nảy lòng tham, dám duỗi bàn tay đầy tội ác về phía vùng biển của chúng ta, cả gan phá hỏng hoàn cảnh sống của chúng ta. Tất cả bộ tộc dưới đáy biển chúng ta cần phải đoàn kết một lòng, chung tay chống lại đất liền, tiêu diệt loài người, đổi lấy hoàn cảnh sống rộng lớn hơn, hành trình của chúng ta không chỉ có biển rộng, mà còn có đất liền, còn có trời cao!”

Cô nói năng khí phách, dõng dạc hùng hồn.

Vẻ mặt Anthony III vẫn không hề dao động, gã nâng mí mắt, thản nhiên nói: “Kẻ đứng sau ngươi không phải con người à?”

Anthony chỉ vào anh Cửu.

Lâm Tinh Hà nói: “Đây là một phần trong kế hoạch của ta, cũng là chỗ tinh túy!”

Cô đứng lên, nói với Anthony III: “Ta xin tự giới thiệu, vũ khí bí mật của đất nước Barbaras chúng ta, ta gọi nó là người biển. Hắn ta đúng là con người, nhưng trải qua cải tạo của đất nước Barbaras chúng ta, khi cấy quả cầu ánh sáng Barbaras vào cơ thể hắn, hắn sẽ đánh mất ngũ giác của con người, trở thành cái xác không hồn trong tay ta, để ta sử dụng.”

Cô nói với người biển anh Cửu: “Lại đây, biểu diễn năng lực của ngươi cho thủ lĩnh các hạ xem.”

Người biển Anh Cửu khá bối rối, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Tinh Hà nói, đi đến trung tâm điện chính.

Cô nói: “Giơ tay trái.”

Quân cờ anh Cửu giơ tay.

Cô nói: “Giơ tay phải.”

Quân cờ anh Cửu lại giơ tay.

Lâm Tinh Hà nói: “Dĩ nhiên đây chỉ là vài mệnh lệnh cơ bản nhất, còn có vài mệnh lệnh cao cấp hơn. Nếu hiểu rõ cuộc sống cơ bản ban đầu của bọn họ, bọn họ sẽ hoàn toàn nghe lời ta, ta bảo bọn họ chết thì bọn họ sẽ đi tìm chết. Ta cho các hạ xem quả cầu ánh sáng, bí mật của đất nước Barbaras chúng ta nhé.”

Lâm Tinh Hà nói với anh Cửu: “Quả cầu ánh sáng, ra đây.”

Người biển Barbaras anh Cửu cực kỳ phối hợp, lấy đạo cụ quả cầu ma pháp hệ ánh sáng trong nhẫn trữ vật ra, cho nó bay thẳng đến trước mặt Lâm Tinh Hà. Trong nháy mắt, cả điện chính được chiếu sáng sủa hẳn ra.

Anthony III vẫn luôn không tỏ thái độ gì cuối cùng cũng có biểu cảm, gã hỏi đầy hứng thú: “Đây là vũ khí bí mật mà đất nước Barbaras các ngươi làm con người nghe lời?”

Lâm Tinh Hà nói: “Đúng vậy, quả cầu ánh sáng, đi đi, để thủ lĩnh các hạ nhìn ngươi.”

Quân cờ anh Cửu cho quả cầu ánh sáng bay đến trước mặt Anthony III.

Anthony III chăm chú nhìn quả cầu ánh sáng, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Lâm Tinh Hà nói: “Đây là kết tinh trí tuệ của người Barbaras chúng ta, nó có thể nối liền với thần kinh trong cơ thể con người, thậm chí có thể khống chế lượng máu tuần hoàn trong cơ thể bọn họ, đạt đến hiệu quả ra lệnh và khống chế.”

Lâm Tinh Hà ngồi về chỗ của mình, nói tiếp: “Thủ lĩnh các hạ, bây giờ ta chỉ có một người biển, nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu chúng ta có được hàng nghìn, hàng chục nghìn người biển, bọn họ sẽ trở thành quân đội không gì cản được của chúng ta, tấn công đất liền cho chúng ta, xâm lược thành trì cho chúng ta, khai thác đất đai cho chúng ta, chúng ta sẽ tạo ra thời đại hưng thịnh của biển cả mà trước nay chưa từng có! Cuối cùng biển rộng của chúng ta sẽ thống trị toàn bộ đất liền!”

Lâm Tinh Hà vẽ cho Anthony III một chiếc bánh siêu to khổng lồ.

Trong lòng Anthony III ngo ngoe rục rịch, gã hỏi: “Tại sao lại tìm ta?”

Lâm Tinh Hà bảo anh Cửu thu hồi quả cầu ánh sáng rồi nói: “Ta nghe nói bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi có thể quản lý linh hồn người chết, điểm này không mưu mà hợp với nguồn gốc văn hóa của đất nước Barbaras chúng ta, đây cũng là một trong những lý do ta muốn giao dịch với các ngươi. Một nguyên nhân khác là, nguyên liệu để chế tạo quả cầu ánh sáng cần một thứ chỉ có bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi mới có, chỉ cần một chút là có thể chế tạo được cả một lượng lớn. Nhưng ta nghĩ đây có thể là vật quý của bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi, chưa chắc các hạ đã nguyện ý cho ta. Vậy nên ta lấy ra thành ý lớn nhất của mình, đợi đến lúc thống nhất đất liền xong, quốc gia Barbaras chúng ta nguyện ý chia đôi cho bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi, tùy ngươi chọn lựa phía nam hay phía bắc, còn lại sẽ là của bộ tộc Barbaras chúng ta. Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể gả công chúa của đất nước Barbaras chúng ta đến đây, chúng ta liên hôn.”

Lâm Tinh Hà mặt không đổi sắc khen công chúa nước Barbaras xinh đẹp tuyệt vời: “Lúc con bé sinh ra, tất cả bầy cá vây quanh ngoài cung điện nó, ngay cả cá mập hung mãnh cũng thần phục con bé. Một tuổi đã thông thạo tám loại quốc ngữ của vùng biển phía Nam, hai tuổi đã học được ngôn ngữ loài người trên đất liền, ba tuổi đã có thể đánh bại chiến sĩ người cá Barbaras chúng ta… Càng lớn con bé càng giống tổ tiên Anubis của chúng ta. Con bé khỏe mạnh xinh đẹp, biết ăn nói…”

Anthony III vẫn luôn cảm thấy phụ nữ loài người yếu đuối vô dụng, bây giờ nghe thấy Lâm Tinh Hà khen công chúa nước Barbaras mà gã chưa từng gặp mặt, sức mạnh, vẻ đẹp và sự thông minh của cô gái ấy đã hấp dẫn một người như gã.

Cuối cùng gã cũng hỏi: “Thứ gì mà chỉ chúng ta mới có?”

Lâm Tinh Hà lại nói: “Người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi hiếm khi ra ngoài, mà ta ở tận vùng biển phía Nam, ngươi không tò mò tại sao ta biết sự tồn tại của các ngươi ư? Trước đó không lâu, có một tên thương nhân người cá buôn bán ở đất nước Barbaras ta, hắn dâng lên một thứ như trân bảo cho ta, đặt ở trong một chiếc hộp tinh xảo, chỉ to bằng móng tay, là hắn góp nhặt rất lâu mới có được một chút.” Xuyên qua kẽ hở nho nhỏ của đầu chó, Lâm Tinh Hà quan sát vẻ mặt của thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển, lúc này mới từ từ nói: “Tên thương nhân người cá kia nói, nó là món đồ quý giá ở tận sâu trong đại dương của người khổng lồ dưới đáy biển, hình dáng của nó giống một đóa hoa hồng, ngươi biết hoa hồng núi tuyết không? Loại hoa hồng mà trong màu trắng để lộ ra màu xanh biếc nhạt ấy.”

Lâm Tinh Hà hỏi: “Các ngươi có không? Ta không cần nhiều, ta chỉ cần một đóa.”

【 Má nó! Giỏi thế! Có thể lấy được hoa hồng núi tuyết bằng cách này à? 】

【 Đã lấy được đâu! 】

【 Nhưng tôi thấy thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển có vẻ động tâm rồi đó! Nói thật! Nếu là tôi thì tôi cũng động tâm! Có thể cưới được công chúa, có thể thống nhất đại lục, còn có thể có được quân đội hàng nghìn, hàng chục nghìn người, mà tôi chỉ cần trả giá một đóa hoa hồng núi tuyết thôi! Đừng nói hoa hồng núi tuyết, ông đây chém một cánh tay đưa cho cổ cũng được! 】

【 Giáo chủ biết chém gió thật đấy! Tôi đang tự hỏi tại sao phải làm đầu chó cơ! Thì ra là vì lý do này! Nó còn liên quan đến ghi chép về Thần Anubis đấy. 】

【 Anh Cửu: Tôi, người biển, không có tình cảm. 】

【 Các cậu đừng nói linh tinh nữa, tôi chỉ muốn biết thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển có đồng ý với Vua biển Barbaras hay không thôi! 】

Mà lúc này Anthony III nói: “Ta cần thời gian suy nghĩ.”

Lâm Tinh Hà nói: “Được.”

Vì vậy, khi mà các bạn học trong trường thi còn đang lo âu vì đợt tàn sát thứ hai, thì Vua biển Barbaras – Lâm Tinh Hà đã vào cung điện người khổng lồ dưới đáy biển ở và trở thành Vua biển, vị khách vô cùng tôn quý rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

QAQ Lúc viết về Barbaras, tui thật sự không nghĩ đến cụm “bố đi ẻ” đâu! Nó tự nhiên nhảy ra trong đầu tui, làm tui cảm thấy giáo chủ nên gọi tên này!

*cụm barbaras trong tiếng Trung đồng âm với “bố đi ẻ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.