“Tôi…..”
“Nín!”
Lăng Mặc toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ ngậm miệng. Trong lòng không khỏi chửi rủa, *Đồ độc ác, cầu anh ỉa chảy suốt đời*
“Tôi nên chặt ngón tay hay chặt bàn tay của anh đây? À không, hay là chặt cả cánh cho nó đẹp nhỉ?”
Lăng Mặc trợn mắt nhìn hắn. Cái tên này lại giở chứng gì nữa vậy?
“Anh đừng có mà….”
“Nín!”
Lăng Mặc còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã chặn họng. Anh ngậm ngùi, lòng căm phẫn, mặt cam chịu. Nếu không phải vì hắn vừa đẹp trai, vừa quyền thế thì anh đây đã xử rồi!!!
“Lại đây”
Hắn chỉ ngón trỏ và anh rồi ngoắt ngoắt, tên này lại làm cái trò gì nữa vậy trời. Lăng Mặc khó hiểu nhìn rồi cũng chấp nhận số phận mà tiến gần.
Hắn thủ thì vào tai anh.
“Để anh khỏi động vào Cố phu nhân, tôi có nên thiến anh không?”
Đậu móe!!!!!!!! Điên rồi!!!!!!!Ác ma!!! Hắn chính là ác ma!!!!!!!!!!!!
—————
Tiêu Nhã đi dạo một hồi rồi cũng trở về phòng, cô nằm lên giường, rồi cầm mảnh giấy lúc nãy anh đưa.
“Hừm, mảnh giấy này…..”
Cô vừa mở ra, chưa kịp đọc thì đột nhiên có người gõ cửa phòng…
*Cốc cốc cốc
Tiêu Nhã nhanh chóng giấu mảnh giấy đi rồi chỉnh lại quần áo.
“Vào đi”
Ngay lập tức cửa liền mở ra, cô hầu gái Nhược Hy bước vào, trên tay cầm một khay trà và bánh ngọt.
Tiêu Nhã nhìn cái khay rồi lại chuyển hướng nhìn sang Nhược Hy.
“Đồ ăn nhẹ sao?”
“Vâng thưa Cố phu nhân”
Nhược Hy đặt chiếc khay lên bàn, cẩn thận rót trà vào cốc. Tiêu Nhã ngồi trên giường khẽ cong môi cười.
“Đổ nhiêu đấy tôi đâu có chết được”
Nhược Hy khựng tay, ả khẽ nuốt nước bọt. Làm sao mà cô biết…..
“Khoảng cách giữa các ngón khi rót trà chênh lệch như thế còn không phải vì đang lấy bịch thuốc sao?”
Ả chết lặng, không dám nhúc nhích. Chẳng phải lần trước cô ta ngốc đến mức bị hạ thuốc sao? Sao lần này bỗng dưng thông minh đến vậy?
Nhược Hy vội nhanh trí quỳ xuống, chắp tay lạy cô. Mặt mếu máo than khóc.
“Cố phu nhân xin hãy tha mạng, tôi chỉ làm theo người đó nói thôi. Họ bắt cóc nhà tôi, uy hiếp tôi, tôi không còn cách nào khác!”
Tiêu Nhã bỗng dưng đứng dậy, tiến gần đến ả.
Nhược Hy thầm đắc ý, chiêu trò uy hiếp này người như cô ắt sẽ cảm động mà tha mạng, cô yếu đuối thế mà, chả khác gì bình phong của Cố gia.
“Ngẩng đầu lên nào”
Nhược Hy vừa mỉm cười vừa ngẩng đầu nhìn cô.
“Cảm ơn cô đã tha….”
*Chát*
Chưa kịp nói hết câu, cô liền tát cho ả một bạt tai. Nhược Hy sưng sờ, lặng người vài giây, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Nhã cười khẩy, một tay cô giật lấy tóc , một tay vỗ nhẹ bên má ả.
“Ây da, tôi chỉ là lỡ tay thôi, xin lỗi nhé!”
*Chát*
“Úi chà chà lại lỡ tay nữa rồi”
*Chát*
“Ôi”
“Dừng tay lại đi!”
Nhược Hy trợn to mắt nhìn cô, Tiêu Nhã cười từ thiện rồi thì thầm vào tai ả.
“Sao thế? Đau à”
An Nhược Hy vung tay muốn đánh lại cô nhưng ả nào ngờ, thuốc độc ả cầm đã vô tình ngấm vào tay ả rồi.
“Ha, cô tưởng tôi còn là con ngốc sao? Thật đáng thương~”
Còn….