Hậu quả của bước đi quá mức khí phách là, mắt cáchân của Hồ Nhất Hạ bị giày cao gót chấn đến đau Thậtvất vả xuống đến lầu một, đảo mắt nhìn: ơ a!Người khác đang dựa vách tường cửa thang máy, hai tayđút vào túi chờ cô.
Hồ Nhất Hạ hí mắt nhìn người đàn ông này, bộ tâytrang này hết sức hợp với anh, lúc làm việc có thểcẩn thận tỉ mỉ, không giận tự uy, tan việc, khôngcần thay đổi quần áo, cởi tây trang, xắn tay áo,liềncó thể đến quán bar.
Mấu chốt là, tây trang này dùng tiền của cô mua!
Nếu cả hai đã vạch mặt, anh cũng chuẩn bị trụcxuất cô đến đồn cảnh sát, Hồ Nhất Hạ quyết định khônglàm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, bước nhanhvề phía trước, đưa tay muốn cởi y phục anh.
Kết quả là, lúc này bị anh bóp chặt hai cổ tay, cảmgiác luôn bị người quản chế thật không tốt, HồNhất Hạ cảm thấy cần thiết trả lại tất cả uất ứccủa mình trong một tháng này cho anh, không chút do dựcong đầu gối đá tới giữa chân anh.
Người đàn ông này khó lòng phòng bị, cơ hồ sắp trúngchiêu, đang lúc này, “Đing” một tiếng ——một thang máy khác đến.
Hồ Nhất Hạ ngừng nửa giây, liền bị anh tìm khe hởné tránh không nói, còn bị anh ôm eo, đẩy đụngvào tường.
Theo trên lưng Hồ Nhất Hạ truyền đến đau đớn,cửa thang máycũng mở ra vào lúc này.
Chiêm Diệc Dương vốn đang nhíu lông mày nhìn chằmchằm người phụ nữ không biết điều này, đúng lúcnày, ánh mắt đột nhiên liếc thấy quan viên mời anhdự tiệc và cả đám trợ thủ từ trong thang máy rangoài.
Không suy nghĩ nhiều, trước một khắc bị phát hiện, anhbỗng dưng nhảy tới trước một bước, dán chặt ngườiphụ nữ này, giấu vào chỗ tối.
Hồ Nhất Hạ đang xoa lưng kêu rên, bị anh lấn gầnnhư vậy, phầnlưng lại hoa lệ lệ đụng vào mặt tường mộtlần nữa: “Tên này. . . .”
Bị anh đưa tay che miệng lại.
Hồ Nhất Hạ không phát ra được thanh âm nào chỉcòn dư một chiêucuối cùng: trừng ngươi trừng ngươi trừngchết ngươi! Đáng tiếc người nào đó ngoảnh mặt làm ngơvới việc này, chỉ nghe quan viênhỏi trợ thủ:”Chiêm tổng đâu?”
“Thật sự xin lỗi Hoàng bộ trưởng, công tytạm thời có chuyện.
Hồ Nhất Hạ nghe được rất bất mãn. Phi! Người họ Chiêm”vô cùng bận việc” đang ôm người tội nghiệplà cô đùa bỡn!
Nhưng những lời này tràn ra miệng, toàn bộ đềuthành tiếng “Ô ô ô”, Hồ Nhất Hạ cảm thấymình có trách nhiệm có nghĩa vụ vạch trần vẻđạo mạo giả dối của người này trước mặt mọingười, cô có sứ mạng rất vinh quang, yên lặng nghiếnrăng, ngay sau đó tụ sứcở miệng, hung hăng cắnxuống tay anh.
Một tay của người họ Chiêm chộp lấy cổ tay cô, khôngchút thả lỏng, một tay kia bởi vì bị đau mà thả ratheo phản xạ. Lần đầu thấy anh hoảng hốt, Hồ NhấtHạ rất là đắc ý.
—— xem anh còn lấy cái gì chận miệng của tôi?
“Hoàng Bộ trưởng!” thanh âm của Hồ Nhất Hạ, vôcùng không thểchờ đợi.
Thấy quan viên nghe tiếng quay đầu lại, trong lòngHồ Nhất Hạ vô cùng sục sôi.
—— lúc này đến phiên tôi đắc ý!
Nhưng Hồ Nhất Hạ còn không kịp dương dương tự đắc,người đàn ông trước mặt này tựa như một con báovận sức chờ phát động,nuốt lấy lời kế tiếp của cô.
Bị nuốt trọn luôn, còn có môi của cô.
******
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ đồng chí, bối rối.
Một giây kế tiếp, lại tỉnh.
Không thể không thừa nhận, môi người đàn ông nàyvừa lạnh vừamỏng còn có hương rượu, một khắc chiếm lấycô quả thật rất rung động, cũng rất tuyệt vời, nhưngvừa nghĩ tới anh sắp sửa cho mìnhđi vào ngục giamngồi, khoảnh khắc tuyệt vời gì đều tan thành mâykhói, cả chút cặn cũng không còn.
Hồ Nhất Hạ lặng lẽ 8ấy điện thoại di động ra.
Vừa chịu đựng hành hạ đẹp đẽ kích thích trênmôi, vừa lục lọi chứcnăng máy chụp hình, còn phải vừađề phòng bị canh phát hiện, thậtsự là độ khó rất cao,cô cũng bội phục mình rồi.
Phía bên kia, quan viên quay đầu lại liền thấy đôinam nữ đang ôm hôn, liền cảm thán người tuổitrẻ bây giờ càng ngày càng khôngđáng tin cậy,lại không quên ngắm thêm hai cái, rốt cuộc rời đidướisự vây chặt của mọi người.
Phía bên này, Chiêm Diệc Dương lập tức buông ngườitrong ngực ra.
Tay Hồ Nhất Hạ run lên, điện thoại di động thiếuchút nữa rơixuống trên mặt đất, vội vàng chắp tay saulưng, nhưng vẫn bị anh phát hiện rồi. Thấy ánh mắthồ nghi của anh băn khoănmột vònggiữa cô và điện thoạidi động, Hồ Nhất Hạ quyết định không lén lén lútlút nữa, đưa màn hình đến trước mặt anh, đắcchí lắc lắc: “Anh có nhân chứng, tôi cóvật chứng.”
Vừa nói không quên học bộ dáng nhíu máy có thểtức chết ngườicủa anh.
Chiêm Diệc Dương sửng sốt.
Không phải là bởi vì thấy được hình cô chụp, mà bởivì là thấy được mình trong tấm ảnh. .khoảnh khắc đó, ýloạn tình mê.
Chân mày càng nhíu càng sâu, Hồ Nhất Hạ khôngbiết nội tình vội vàng đắc chí, anh ta lo lắng?
Vứt bỏ bộ mặt nhăn nhó, xử lý y phục, toàn bộkiểu tóc, dẫn đầu đira, không quên lấy dùng kiểu cánhthường ngày của Lãnh Tĩnh,búng tay ra hiệu cho anhđang ở sau lưng: “Chớ kì kèo, tôi còn phảiđến cục cảnhsát nhờ chú cảnh sát phân xứ.”
Lúc đến thì Hồ Nhất Hạ chen chung một chiếc xe vớingười ở bộ quảng cáo, hiện nay, cô có vật chứng nơitay nên cực kỳ hăng hái,trực tiếp nhìn trúng chiếcxe cao cấp có tài xế của người họ Chiêm, đoan chánhngồi vào.
Tài xế vốn đang chán đến chết trong ghế láilập tức ngẩn ra, đợithấy rõ người tới, càng thêm sợhãi không ít. Vội vàng xem bên kia cửa xe có người nàođi lên hay không.
“Hồ Hồ Hồ, Hồ tiểu thư!” Tài xế giống như làthấy quỷ, bộ dáng hốt hoảng luống cuống chọc chongười mắc cười.
“Chúng ta từng gặp?” Người họ Chiêm còn chưalên xe ô nhiễm tầm mắt của cô, Hồ Nhất 6Hạcũng không ngại tán gẫu với cậu trai cà lăm anhtuấn này một lát.
Lúc này tài xế vừa lắc đầu vừa khoát tay.
Hồ Nhất Hạ đang muốn hỏi tới làm sao anh ta biếthọ của mình, tài xế đã nhanh chóng cãilại: “Lúc ấy Phó tổng bảo tôi kéo tấm che lên,tôi, tôi, tôi, tôi không thấy gì cả!”
******
⊙﹏⊙
Hồ Nhất Hạ từ từ để hai chân gác lên xuống, ngồithẳng người.
Bộ dáng sợ hãi của tài xế luôn thoáng qua trướcmắt, thật sự lái đi không được, dép cô chần chờhỏi ra lời: “Ngày đó có phải tôi vô cùng”
“Không không không hôm đó cô không thể nào gọi làlẳng lơ!”
Anh ta lại vội vã phủ nhận, bộ dáng vừa lắc đầuvừa khoát tay hoàn toàn đánh bại Hồ Nhất Hạ. Cônổi da gà rũ đầu xuống: “Thật ra thì tôi chỉmuốn hỏi, ngày đó có phải tôi khiến hai người rấtlúng túng không.”
Tài xế không mở bình thì ai mà biết trong bình cócông lực kinhngười gì, không khí đêm đó như thế nào,Hồ Nhất Hạ vĩnh viễnkhông có biện pháp biết, nhưng trinhhuống hôm nay, nào chỉ haichữ “lúng túng” là có thể bao quát hay sao?
Hai người trong xe đều có cảm xúc phức tạp, vừagặp lúc này, cửa xe bên kia mở ra. Lần đầu btiên,sự xuất hiện của người khác khiếnHồ Nhất Hạ thở phàonhẹ nhõm.
Chiêm Diệc Dương khoan thai tới chậm, trầm mặt lên xe.
Cho dù đổi chiếc xe, nhưng chỉ lườm tài xếngồi trước và người phụnữ ngồi bên cạnh này, trí nhớkhông chịu nổi của người khác sẽ lại tới dồn dập.
Người phụ nữ này mở miệng đều gọi người đàn ôngkhác, nhưng cởi,vuốt, xoa, mút, cắn, tất cả lại đều làanh. Bị cô quấn như gấukoala, không trách lúc anh nóichuyện với tài xế, giọng nói khôngthể kiềm chế màhung hăng: “Kéo tấm che lên, lái đến chỗ trống,cậuxuống xe.”
Tấm che được kéo lên, chỗ ngồi phía sau đều mờmờ, chỉ có conngươi của cô, rạng rỡ phát sáng, phản chiếungọn lửa nho nhỏ. Tầm mắt của anh quay lại đến trênngười người phụ nữ này, gương mặtvẫn lạnh lùng:”Tôi là ai?”
Cô liều mạng, tiếp tục vùi đầu muốn hôn, nhưngngón trỏ của anh đặt ở môi cô, khó tách ra lẫnnhau, dạy cô đọc: “Chiêm, Diệc, Dương.”
Cô như em bé bi bô tập nói, suy nghĩ mờ mịt đọctheo 0anh.
Anh rốt cuộc hài lòng, ôm chặt cô vào người, thởnhẹ lấn đến gần, nắm cằm cô, muốn cô đốidiện mình: “Lần sau không cho phép kêu sai tên nữa.”
Cúi người, đang chuẩn bị cho cô một nụ hôn mơước đã lâu, nhưng lúc này cô không nhịn được trờiđất quay cuồng, lại đột nhiên nôn ọe. .Sau tất cả, Chiêm Diệc Dươngcự tuyệt hồi tưởng lại, bộ phận trí nhớ kia,theo cái áo bị dính dơ đó, vĩnh viễn ném vàothùng rác.
“Chiêm tổng, tôi có cần xuống xe hay không?”
Tài xế sợ hãi hỏi thăm, Chiêm Diệc Dương chồihồn, lườm người phụ nữ ngồi bên cạnh một cái:”Đến trạm xe điện ngầm gần đây.”
Hồ Nhất Hạ nghe, không tiếng động cười một tiếng.Cảm giác có nhược điểm nơi tay thật là tốt, nghĩnhư vậy, lúc này vênh mặt hấthàm saikhiến: “Đã trễ thế này xe điện ngầm đã ngừng,đưa tôi về nhà.”
******
o(≧v≦)o
Xe tự cấp bậc tổng giám đốc đưa mình đến nhà, HồNhất Hạ đặcbiệt ngẩng đầu ưỡn ngực xuống xe, không quêndùng sức đóngcửa, cho người khác một cái rungđộng cuối cùng.
Đáng tiếc cửa xe sang trọng trang bị giảm xóc, HồNhất Hạ đã tổn thất một cơ hội, cho đến lúc vàonhà trọ, vẫn còn nhớ kỹ.
Còn chưa mở cửa vào nhà đã nhìn thấy ánh đèn bêntrong, Hồ Nhất Hạ hơi kinh nhạc.Lãnh Tĩnh đang ở nhà?Ngoài kinh ngạc,ham muốn bày tỏ của Hồ đồng chí độtnhiên thăng lên giá trị cao nhất.
Dép cũng chưa kịp mang đã chạy vào cửa, vừađúng thấy LãnhTĩnh trong phòng khách. Bạn tốt mặt mày bựctức ngồi dưới đất, đang cầm bát mì ăn liền buồnbực, Hồ Nhất Hạ thoáng chần chờ,quyết định quantâm trước: “Không phải cậu nói cần làmthêm giờ sao?”
“Mình fire quản lý của mình rồi.”
“Cậu bị đuổi việc?”
“Là mình đuổi việc cô ta!”
Lãnh Tĩnh xù lông, Hồ Nhất Hạ vội vàng tiếntới xoa xuống: “Đượcđược được, là cậu đuổi việc côta. Chớ khổ sở, để chị kể cho emnghe một chuyệncực tốt.”
Hồ Nhất Hạ vừa nói vừa đứng dậy, rất nhanhtừ phòng bếp cầm mộtđôi đũa trở lại, vừa gắp mì ănliền, vừa kể lại tất cả sự việc.
Ăn mì xong, chuyện của cô cũng gần tới hồicuối, cuối cùng không quên đắc chí tổng kết lạimà nói: “Khó trách anh ta nghĩ tất cả biệnpháphành hạ mình, nguyên lai là bị mình cướp sắc nên ghihận trong lòng!”
Tâm tình đưa đám của Lãnh Tĩnh bị mấy câu nói nàyđuổi đi khôngcòn chút tung tích, vừa dọn dẹp khay trà,vừa đẩy bát đũa tới trước mặt Hồ Nhất Hạ:”Mình đã sớm nói với cậu, cậu uống say sẽbiếnthành nữ sắc ma, cậu cứ không tin, luôn nói mìnhtiết kiệm chút tiền bo nên lựa cậu, chị keokiệt thế sao?”
Hồ Nhất Hạ một là không muốn rửa chén, thứhai còn chưa nói tậnhứng, tự động coi thường bátđũa trước mặt,ôm ôm gối,tìm tư thế thoải mái cuộn mình trênghế sô pha: “Phải nói anh ta ngồi trong lòngmà vẫn không loạn đâu rồi, hay là chức năngsinh dục rối loạn đây? Dù mình không có cưỡng ép anhta đến một bước cuối cùng, nhưng đối mặt đại mỹnhân như mình, sao trong lòng anh ta có thể khôngcó chút nhấp nhô?”
“Thôi đi, cậu tự luyến thành tinh.” LãnhTĩnh ôm lấy mặt của cô, dịu dàngnói, “Mỹ nhân, mau đi rửa chén.”
“Anh ta có cho là mình mượn rượu giả điên, quyếnrũ anh ta nhâncơ hội lên chức không?”
“Bằng thù đoạn của anh ta, người phụ nữ dùngmỹ nhân kế, anh ta nhất định tương kế tựu kế.Trừ phi. . .”
Lỗ tai Hồ Nhất Hạ vụt một tiếng giơ lên, đợinửa buổi, lại chỉ chờđược sự im lặng của Lãnh Tĩnh,Hồ đồng chí vốn cũng không phải là nhân vật có tínhnhẫn nại, giờ phút này càng thêm gấp đến độ giơchân:”Trừ phi cái gì?Cậu mau nói đi, gấp chết mình.”
“Cậu rửa bát đi, mình liền nói chocậu biết.”
Cuối cùng không thể tránh được, Hồ Nhất Hạ lưu luyếnrời ghế sa lon, vào phòng bếp làm việc.
Lãnh Tĩnh quan sát cô rửa chén, hào phóng ném ra kếtluận:”Hoặc anh ta là cái loại đàn ông truyềnthống đó, thích kiểu phụ nữ như Lưu Tam Hảo(nữchính trong Cung tâm kế), cậu không phải làmón ăncủa anh ta; hoặc là, anh ta có bệnh không tiện nóira.”
—— Lưu Tam Hảo? Diện mạo đẹp, vóc người đẹp, côngphu trên giường tốt? (Ami: người ta là nghĩ điềutốt, nói lời đẹp, làm việc tốt mà T___T)
“Dù mình không có ba cái tốt, tối thiểu cũng có haicái tốt, cái thứ nhất nhất định không thành lập.Nói đến bệnh không tiện nói ra.” Hồ Nhất Hạ moikhông ra chứng cớ, “Anh ta có hẹn hò với phụnữ, mà mình đã quan sát mấy lần, đâu phải là hẹnhò. Giống xemmắt hơn.”
“Đại boss xem mắt?” Lãnh Tĩnh lắc đầu, trênmặt rõ ràng viết không tin, mắt thấy đề tàicàng kéo càng xa, vội vàng kéo Hồ đồngchí về chínhđề, “Chớ đoán mò vô dụng, cậu nên suynghĩ làm sao thoát khỏi ma chưởng của anh ta.”
Thoát khỏi ma chưởng?
Hồ Nhất Hạ bị một câu đánh thức.
Công việc phụ tá rất mệt mỏi, cô rất nhớthời gian lý tưởng bở bộ 9.
Hình trong điện thoại di động là dựa vào duynhất của cô, Hồ NhấtHạ yên lặng nắm quyền, một đêmnghĩ ra ra nhiều phương án,hôm sau, sớm ra cửa, chuẩnbị đến công ty tìm người khác đàmphán.
Đáng tiếc, ra cửa sớm hơn, cũng phải thua chođại quân kẹt xe vô cùng mất hồn, lúc này HồNhất Hạ không chỉ không đến trước, ngược lại đã muộn.
Thang máy đã tới, Hồ Nhất Hạ dùng tốc độchạy nước rút trăm mét xông ra, rồi sau đótrực tiếp tê liệt ngã xuống chỗ ngồi củamình thở.
Nhưng còn chưa thở xong, thì đã có công việctìm tới cửa: “Hộinghị khẩn cấp không đủngười, tiểu Hồ à, mau giúp một tay đưa cà phêqua.”
—— một lần cuối cùng tạo điều kiện cho mấyngười sai khiến, tôi nhịn!
Hồ Nhất Hạ tự an ủi, khôi phục đấu trí lần nữa, thảnnhiên pha cà phê đi vào.
Đến bên ngoài cửa phòng họp, Hồ Nhất Hạ dừngchân chốc lát, hít sâuVừa nghĩ tới sau khi chấm dứthội nghị thì phải tìm cơ hội tìm người họChiêm đàm phán, cô liền nhức đầu.
Thật vất vả điều chỉnh tốt hô hấp, lúc nàymới đẩy cửa đi vào.
Mặc dù không phải phòng họp cực lớn hội nghịcao tầng thường kỳ sử dụng, nhưng cái này vẫnlà phòng họp xếp thứ ba, trận chiến quả khôngnhỏ, Hồ Nhất Hạ lườm qua một cái, đối diện cô, cóba trưởng bộ phận.
Dĩ nhiên, người họ Chiêm ở chủ vị vẫn khôngnói tiếng nào, cũng cócảm giác tồn tại cực mạnh.
Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi! HồNhất Hạ cúi đầu làm bổn phận, trong lòng yênlặng niệm chú.
Cũng may cả quá trình, tầm mắt người họ Chiêm khôngcó quét cô:”Cậu tới nói hai câu đi, Hứa ——”
—— tên của người ta cũng không nhớ rõ, trínhớ tồi tệ gì? Giọng nói còn kêu ngạo như vậy!
HồNhất Hạ khó sửa đổi bản tính nhiều chuyện, thảchậm bước chân, muốn nghe thêm chút nội tình, đanglúc này, trong mấy chỗngồi đưa lưng về phía cô, cóngười đứng lên, nhận lấy lời nói của người họChiêm: “—— Phương Chu.”