Ngô Nhược đi ra khỏi công ty rồi đứng ở bên lề đường chờ một lúc, sau đó một chiếc xe tới gần, người trong xe mở cửa bước ra ngoài.
“Đi thôi.” Trịnh Khải vòng sang bên cạnh, giúp Ngô Nhược mở cửa ghế phụ xe.
Ngô Nhược nhìn Trịnh Khải nở nụ cười ngọt ngào, đi tới chỗ anh cúi người ngồi lên xe. Hôm nay bố mẹ hai bên hẹn gặp mặt, từ sớm Trịnh Khải đã nhắn tin cho cô, nói tan tầm sẽ tới đón cô về nhà thay đồ rồi.
“Anh bận như vậy để em tự về nhà là được rồi”.
“Đón bạn gái tan tầm là niềm hạnh phúc của anh.” Trịnh Khải nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.
“Miệng của anh lúc nào cũng ngọt như vậy, làm em luôn sợ hãi cô gái khác sẽ cướp mất anh.” Ngô Nhược nghe anh nói vậy cong môi cười hạnh phúc, nói đùa.
“Anh luôn vì em mà cố gắng tránh xa bọn họ đấy, anh thật sự quá nể bản thân mình rồi”. Trịnh Khải cũng hùa theo lời cô vui vẻ đáp lại.
Dạ Nam Hành vừa đi ra khỏi cửa liền gặp cảnh này, sao anh lại cảm thấy bọn họ chướng mắt thế này cơ chứ, càng nhìn càng thấy ghét.
“Alo”. Bấm nút nghe điện thoại, ngữ điệu không mấy thiện chí của anh vang lên.
“Anh Nam Hành hôm nay anh có rảnh không? Cùng em đi ăn cơm đi”. Doãn Hạ Ngọc nghe ra giọng của anh không vui, nhưng vẫn cố chấp mời mọc.
“Tôi rất bận không có thời gian.” Dạ Nam Hành lạnh nhạt nói với người bên kia sau đó cúp máy luôn, cô ta thật là còn bám dai hơn cả đỉa, biết anh đã có bạn gái mà vẫn bám lấy không tha, thật là hối hận khi đã từng cho cô ta hy vọng.
Anh không thích những cô gái nhõng nhẽo, tính cách đó làm anh cảm thấy cực kỳ phiền phức, có phải vì lẽ đó mà anh cảm thấy Ngô Nhược càng ngày càng hợp mắt phải không? Vì cô không thích anh thậm chí ghét anh, nên mới sinh ra cảm tình sao?
Dạ Nam Hành lẩm bẩm: “Dạ Nam Hành mày điên rồi, không những thế cô ta còn có bạn trai nữa đấy.”
Trịnh Khải sau khi ăn tối xong đưa Ngô Nhược trở về căn hộ cô thuê, sau đó lái xe trở về nhà.
Hiện nay Trịnh Khải vẫn sống cùng bố mẹ, còn nhà của Ngô Nhược cách chỗ cô làm khá xa, để tiện đi lại cô đã dọn ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ để ở tạm.
Hơn mười một giờ đêm tự nhiên bà dì của Ngô Nhược ghé thăm, tìm khắp nhà không có miếng băng vệ sinh nào cả.
Cô thầm mắng, đầu óc mình dạo này làm sao vậy? Còn có lần trước nữa dùng hết còn quên không mua, bây giờ thì khổ rồi lết thân thể đầm đìa này trong gió lạnh, đi xuống cửa hàng mua đồ.
Thật xui xẻo, cửa hàng tiện lợi ngay dưới nhà cô thuê đã đóng cửa rồi, giờ phải đi bộ một đoạn nữa mới có cửa hàng nữa, nó mà đóng cửa tiếp thực sự đêm nay cô không biết làm sao ngủ nổi đây? May quá phía xa cô vẫn nhìn thấy ánh điện phát ra từ cửa hàng, Ngô Nhược nhanh chóng chạy tới như sợ không nhanh cửa hàng đó cũng đóng cửa luôn vậy.
Cầm túi bóng đen bên trong đựng đầy băng vệ sinh đi ra, ở phía trước Ngô Nhược nhìn thấy một người rất quen. ” Không thể, sao có thể là anh ta chứ?”
Người đàn ông kia vóc dáng rất giống với Dạ Nam Hành, nhưng người đó đang tựa vào gốc cây, giờ này anh ta không thể ở đây được, hơn nữa bộ dáng trật vật như vậy, người giống nhau rất nhiều, cô dám khẳng định không phải là anh ta.
Nghĩ vậy Ngô Nhược cứ thế đi qua, nhưng đi được một đoạn cô lại dừng lại, bởi vì cô cảm giác được, sau lưng có người đang chăm chú nhìn mình.
Ngô Nhược cảm thấy hơi sợ, cố gắng xoay người lại nhìn xem là người nào đang nhìn cô, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy người nào khả nghi. Chợt nhận ra điều gì đó, cô nhìn về phía người đàn ông vừa rồi đang ôm gốc cây kia, thấy anh ta cũng đang nhìn mình, lúc này cô mới nhận ra anh ta chính xác là Dạ Nam Hành.
“Dạ Tổng, sao giờ này anh lại ở đây?” Ngô Nhược chạy lại gần, đăm chiêu nhìn Dạ Nam Hành hỏi.
“Ngô Nhược được lắm…” Dạ Nam Hành vẻ mặt đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng hơi tàn, nói ra lời oán trách.
“Tôi thật không nghĩ ra là anh, anh sao vậy có cần tôi gọi xe đưa anh đi bệnh viện không?” Ngô Nhược nhìn thấy mặt anh ta ướt đẫm mồ hôi, một tay bám vào thân cây chống đỡ thân thể, một tay ôm lấy bụng, có lẽ anh ta bị bệnh rất nặng.
“Không cần phiền thế, trên xe tôi có lọ thuốc màu trắng, cô giúp tôi đi tới lấy lại đây là được”. Dạ Nam Hành cố gắng móc chìa khóa trong túi áo ra, đưa cho Ngô Nhược nhưng mãi không lấy được.
“Để tôi” Ngô Nhược đi lại gần, thò tay vào trong áo khoác của Dạ Nam Hành, lục tìm chìa khóa xe: “Anh ngồi đây chờ tôi một chút”.
Ngô Nhược cầm lấy chìa khóa, sau đó ấn nút tìm xe, chỉ thấy cách bốn xe phía trên, chiếc xe màu đen đèn phát sáng, cô liền đi tới mở cửa xe, sau đó tìm lấy lọ thuốc anh ta bảo rồi cầm luôn chai nước lọc mang ra ngoài.
“Anh tự uống được không?” Ngô Nhược cầm thuốc đứng trước mặt Dạ Nam Hành, chỉ thấy anh ta nhắm mắt không phản ứng gì.
Cô thở dài sau đó đổ thuốc ra tay. “Uống mấy viên vậy?”
“Hai viên.” Dạ Nam Hành cố gắng trả lời.
Ngô Nhược cầm lấy thuốc nhét vào miệng Dạ Nam Hành, sau đó mở nắp chai nước đưa đến miệng anh ta.
Dạ Nam Hành hé miệng uống nước mà Ngô Nhược đưa tới, vừa rồi anh có đi gặp đối tác làm ăn, cùng ông ta uống vài chén rượu, không ngờ đi tới đây cơn đau dạ dày lại phát tác.
Không khí trong xe càng làm Dạ Nam Hành cảm thấy khó chịu, liền mở cửa xe ra ngoài, nhưng đi tới đây thì không thể đi tiếp được nữa, dạ dày ngày càng đau đớn, khiến anh phải cố gắng chống đỡ, mới không khiến cho bản thân mình ngã ra đây.
Đúng lúc không tìm được ai giúp đỡ, không ngờ lại nhìn thấy Ngô Nhược ở trong cửa hàng tiện lợi đi ra, nhưng cô ấy lại vờ như không thấy anh cứ thế lướt qua, may mà cô còn có lương tâm quay lại, nếu hôm nay cô cứ thế mặc kệ anh, dù có làm ma Dạ Nam Hành này cũng sẽ bám theo cô cả đời.
“Này anh đỡ chưa?” Ngô Nhược thấy anh ta nhắm mắt tựa vào thân cây, mãi không thấy động tĩnh gì, liền hỏi.
“Nếu cô gấp như vậy thì trở về đi, cứ đi như vừa rồi là được.” Dạ Nam Hành nhíu mày nói.
“Dạ tổng, tôi thực không nhận ra anh mà, dù là tôi hay nhân viên nào đó đi nữa, làm sao có thể nghĩ ra là anh cơ chứ”.
“Tôi thì làm sao?” Dạ Nam Hành hừ nhẹ.
“Không sao, chỉ là khác xa với hình ảnh thường ngày thôi.” Ngô Nhược nhỏ giọng nói.
“Hay tôi đưa anh vào cửa hàng phía trước ngồi một chút? Ở đây bên ngoài gió lạnh”.
“Tôi muốn ăn chút gì đó nóng nóng, nhà cô cũng gần đây có phải không?”
“Anh chờ được không? Nếu chờ được tôi về nấu sau đó mang cho anh”.
“Ngô Nhược… cô không thể đưa tôi về nhà cô ngồi một chút được sao? Cô không biết giúp người gặp khó khăn à?”
“Dạ tổng à, anh biết bây giờ mấy giờ rồi không? Như vậy không tiện”.
“Là sợ bạn trai hiểu lầm? Nếu vậy cô còn ngồi ở đây làm gì?”
“Thôi được rồi, để tôi đỡ anh, nhà tôi cách đây một đoạn anh cố gắng chịu đựng một chút.” Ngô Nhược cúi người đỡ lấy một bên của Dạ Nam Hành dìu đi. Nhìn anh ta đau như vậy, cứ để anh ta ngồi bên ngoài cũng không tốt cho lắm, nếu anh ta có mệnh hệ gì cô cũng cảm thấy lòng không yên.
Dạ Nam Hành ôm lấy bụng mình gắng gượng bước đi, may là thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, đi lại lúc này cũng dễ hơn một chút.
Dìu mãi mới đưa được anh ta về đến căn hộ của cô.
“Anh nằm đây nghỉ một lúc để tôi đi nấu mì.” Ngô Nhược để Dạ Nam Hành ngồi xuống ghế, sau đó đi vào trong phòng, cầm cho anh ta một cái chăn mỏng đắp lên người anh ta.
“Anh đỡ hơn chưa? Ăn mì đi!” Ngô Nhược bưng ra bát mì gạo nóng hổi ra đặt xuống bàn.
Dạ Nam Hành tay bám lấy thành ghế cố gắng ngồi dậy, nhìn bát mì sau đó đưa tay cầm lấy đũa, cúi người gắp mì đưa lên miệng, cảm giác ăn xong bát mì bụng của Dạ Nam Hành cũng đỡ đau hơn trước nhiều rồi, anh tựa vào thành ghế nằm một lúc, sau đó đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra bấm số.
“Nhà cô là ở đâu?” Đầu bên kia nghe máy, Dạ Nam Hành liền hỏi địa chỉ.
“Phòng 12, Tầng 4, Chung cư An Trị đường Z”.
“Cậu nghe thấy chưa, tới đó đón tôi”.
“Vì bát mì của cô nên tôi sẽ bỏ qua cho cô, việc vừa rồi thấy chết không cứu của cô”.
“Dạ tổng à! Tôi đã nói rồi là tôi không nhận ra anh mà”. Ngô Nhược thật là dở khóc mà.
“Tôi sao biết được là cô có cố tình bỏ mặc tôi không chứ?” Dạ Nam Hành nhìn Ngô Nhược nhíu mày nói, lúc này anh mới quan sát phòng của Ngô Nhược, là một căn phòng diện tích nhỏ, khắp căn phòng đều chỉ ra ở đây chỉ có mình cô ấy sinh sống, anh cứ nghĩ bọn họ sống chung thì ra không phải.