Đối Lập

Chương 18



Sương đêm chưa tan hẳn nhưng có những chuyến hành trình vẫn phải xuất phát.

Kéo mũ trùm xuống quá đầu, Corbett hơi nghiêng người để tránh khung cửa sổ. Hôm nay tất cả đã bắt đầu xuất phát đến thị trấn tiếp theo. Wiliam lạnh run nhưng cậu vẫn tập trung nhìn đoạn đường dài phía trước.

– Hôm nay thật quá lạnh! – Lilith than thở khi ngồi trên chiếc xe.

Chiếc xe chạy rong ruổi suốt cả ngày trên đường đến tối mới nghỉ ngơi. Ai nấy cũng thấm mệt, duy chỉ có Arice là vẫn háo hức:

– Aaaa, đến thị trấn rồi thì đi đâu chơi đi. Đừng ở nhà nữa mà!

Tất nhiên kết quả luôn là không nhưng Arice vẫn chẳng hề muốn bỏ cuộc.

Nước chảy đá mòn, đến ngày thứ năm khi chỉ còn cách một quãng đường băng qua rừng nữa là đến nơi thì Darick gật đầu đồng ý.

Mọi người đều rất vui vẻ, duy chỉ có Lilith cứ thấp thỏm không yên.

– Lilith, cô sao vậy? – Corbett hỏi.

– Chúng ta tuy gần tới nơi nhưng suy cho cùng đây cũng là nơi tôi sống trước đây tôi thừa hiểu nó nguy hiểm cho cậu tới mức nào. – Lilith cúi đầu, vô thức cắn móng tay. – Chúng ta nên hạn chế ra ngoài thì hơn.

– Nếu cô không ra thì cũng gây nghi ngờ…

– Cậu muốn đi sao?

– Phải, có chút.

– Tôi không khuyến khích nó đâu, những nơi gần rừng nổi tiếng nhất chính là chợ đen với đủ thứ nguy hiểm, cậu sẽ hối hận đấy.

– …

Mặc dù nói như vậy nhưng cuối cùng tất cả vẫn ra ngoài.

Trời tuy đã tối nhưng chợ đêm chính là cần như vậy, nơi này chỉ cần bước vài bước lại có những tên gian thương với đủ loại đồ nghề để buôn bán.

Bỗng một mùi hương khá quen thuộc bay lại gần Corbett, cậu không kiểm soát nổi bản thân mà lách qua một con nhỏ để đến gần.

Cậu run rẩy nhìn hình ảnh trước mắt suýt nữa thì không biết làm ra chuyện ngu ngốc gì nhưng Lilith đã đến kịp để bịt miệng cậu lại rồi đem đi để lại sau đó một khung cảnh tàn khốc mà Corbett không muốn nhìn lại nữa.

Ở đấy sáng hơn hẳn so với những nơi khác trong chợ đêm. Nơi đó có những chiếc bàn gỗ cũ kĩ với đủ kiểu hình dáng bày biện rất đẹp mắt phía trên là những miếng thịt đỏ tươi nhưng chúng không phải là thịt gà, thịt lợn hay thịt bò mà là thịt của tinh linh. Nơi này nổi tiếng nhất chính là khu vực Hunriter số 27, nơi mà chỉ có buôn bán tinh linh. Từ tinh linh còn sống tới tinh linh đã bị cắt thành từng miếng thịt. Những tinh linh cúi đầu không dám ngước nhìn bất cứ thứ gì, đôi mắt rỗng tuếch, vô hồn với đôi chân bị xích chặt và những vết đánh đập bầm tím. Nếu là tinh linh lớn tuổi, thì phần lớn đều bị nhốt trong khung cũi sắt, những tinh linh ấy đã có sự lựa chọn sẵn, một là trở thành nô lệ hai là trở thành miếng thịt đỏ đặt trên bàn. Còn những tinh linh nhỏ hơn thì sẽ bị cắt lấy đôi cánh sau đó sẽ tuỳ thuộc vào khả năng của chúng để xem có nên nuôi lớn rồi bán hay đem đi giết. Và những tinh linh già thì chắc chắn cái kết chỉ có một, giết. Nhưng cũng có một số nơi không giết hay cắt tinh linh ra mà là đem chúng ngâm trong rượu, những tinh linh cơ thể trần truồng ôm đầu gối, giương khẽ đôi cánh nhỏ, khuôn mặt hoàn mĩ, tuy nhiên những đôi mắt ấy hơi nhăn lại, liệu khi uống thứ rượu ấy thì người ta có cảm nhận được vị mặn của nước mắt bọn họ không nhỉ? Có lẽ là không…

– Không biết từ đâu ra nhưng người ta luôn tin rằng chỉ cần ăn thịt tinh linh thì bệnh nào cũng sẽ hết, đặt đôi cánh tinh linh trong nhà sẽ phù hộ cho họ nhanh chóng giàu sang, uống rượu ngâm tinh linh thì sẽ khoẻ mạnh vô biên. – Lilith đi chậm lại để nói với Corbett.

Corbett cúi đầu, giọng hơi run:

– Trước đây, tôi từng đọc những cuốn sách miêu ta về thế giới của tinh linh khác. Tôi từng nghĩ họ là những con người hạnh phúc với đôi cánh tuyệt đẹp. Thế nhưng…

– Thế giới luôn có mặt tối, tinh linh dù gì đi nữa thì chúng vẫn là linh hồn sống cùng những cái cây, họ chẳng khác gì con người hết nhưng lòng tham chính là hố sâu tử thần.

Darick quay về phía sau hỏi:

– Chuyện gì vậy? Hai người đang đi chậm quá đấy, đừng phá vỡ đội hình.

– Vâng, có nhiều thứ khiến chúng tôi chú ý quá thôi. – Lilith nghiêng người che khuôn mặt của Corbett rồi mỉm cười.

– Chúng ta không thể thay đổi số phận của họ hiện tại nhưng những đứa con của họ thì ở tương lai chúng ta sẽ thay đổi. Không có cầu sẽ không có cung, chính vì vậy tôi sẽ cố gắng bảo vệ thật tốt những tinh linh còn lại và tìm cách nói rõ cho thật nhiều người hiểu thực ra tinh linh là ai. – Lilith hạ giọng nói với Corbett.

– … Ừ, cảm ơn cô.

Sau khi bị đám mây lớn che khuất, bây giờ ánh sáng của mặt trăng lại rọi sáng những cảnh vật xung quanh.

Đi thêm một lúc thì tất cả dừng chân trước một rạp xiếc. Tất nhiên Arice không thể bỏ qua nơi này mà đi thẳng vào trong. Rạp xiếc tuy không lớn nhưng số lượng người đến xem không nhỏ.

Yên vị nhìn xuống sân khấu, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chú hề ở trung tâm sân khấu.

– Xin chào, xin chào! Tôi là Laf, hôm nay tôi sẽ đưa đến cho quý vị ở đây một màn tổng hợp xiếc thú vụ mà từ trước đến nay chưa từng có. Xin hãy cho tôi một tràng vỗ tay nào!!!

Và thế là một âm thanh hò reo lại bắt đầu nổi lên, vậy mà trong lúc đó vẫn có người kì kèo khi mua một món ăn nhỏ, đấy là Arice.

– Trời ạ, bắt đầu diễn rồi, cậu bán cho tôi rẻ chút đi mà. – Arice than thở.

– Cô cũng phải hiểu cho tôi chứ, bán được bao nhiêu thì cũng bị cô làm lỗ hết. – Tên bán hàng cũng lên giọng trách móc.

– Tôi hiểu cho cậu rồi ai hiểu cho túi tiền của tôi.

– Vậy túi tiền của tôi thì sao?

Darick mệt mỏi nhìn hai người đó. Bất ngờ Corbett đứng bật dậy rồi rời đi. Phía sân khấu một tinh linh nhỏ đang giương đôi mắt trắng dã nhìn về người đang đi ra nhưng chưa kịp nhìn rõ thì lại tiếp tục bị đánh khiến tinh linh ấy phải tiếp tục thực hiện màn biểu diễn xiếc của mình. Lilith chưa kịp gọi những người còn lại thì đã chạy theo Corbett ra ngoài. Arice thấy hai người kia rời khỏi liền muốn chạy theo nhưng bị tên bán hàng kéo lại khiến Darick cũng bị lôi vào, Wiliam mơ màng giật mình sau khi vừa mới chợp mắt một lúc và vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ngơ ngác nhìn xung quanh.

– Này, cậu đi đâu vậy? – Lilith chạy lại, lôi cánh tay của Corbett.

– Tôi không thể tiếp tục ngồi trong đó nữa! – Corbett khó chịu cùng đi với Lilith sang một góc nhỏ khác.

– Tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà…

– Tôi hiểu rồi, cho tôi nghỉ một chút đi.

– … Anh Alvin?

– Hả? Cô nói gì vậy? – Corbett ngước đầu lên nhìn Lilith.

Lilith bước chân không theo tính toán mà cứ chạy về phía một người nào đấy. Corbett khó chịu gọi cô lại:

– Này Lilith, cô đang rời khỏi đội hình quá xa rồi đấy!

Nhưng Lilith không hề nghe thấy, cô cứ chạy theo rồi cứ hét lên:

– Anh Alvin! Anh Alvin! Là anh phải không? Anh ơi! Anh ở đâu? Anh!

Corbett chạy dần chậm lại vì không kịp tốc độ của Lilith. Và khi bước chân của cậu vừa dừng lại một lúc thì có một vật gì đó lạnh lẽo đánh mạnh đầu cậu. Thứ cuối cùng còn lại trong mắt cậu là đồng đội Lilith của cậu và trời đêm u tối…

=========

Mọi người khi đọc đoạn miêu tả khu vực buôn bán tinh linh có nghĩ gì không? Tui có gửi gắm chút thông điệp đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.