Trường Thiên nhìn Mục Huyền đau khổ như vậy thì nở nụ cười vui vẻ. “Đau đớn lắm đúng không? Tam Thi Não Thần đơn bên trong có chưa ba loại thi trùng khác nhau, nếu không phục dụng giải dược kịp thời thì sẽ thoát xác mà ra, xâm nhập não bộ. Biến kẻ đó thành yêu ma, đến ngay cả phụ mẫu thê nhi cũng sẽ cắn xé nhai nuốt.”
Trong lúc đau đớn, Mục Huyền nghe thấy giải thích của Trường Thiên thì đáy lòng rét lạnh. Gã không biết lời này có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, nhưng nổi đau và cái cảm giác điên cuồng tựa ma tựa quỷ này lại khiến gã thấy sợ. Gã gian nan nói. “Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Trường Thiên hai mắt sáng lên. “Chỉ cần ngươi nghe theo lời ta nói, phục tùng mệnh lệnh của ta. Hàng năm vào tết Đoan Ngọ, ta sẽ đưa giải dược khắc chế cho ngươi.”
Mục Huyền vừa nghe lời này, đáy mắt lóe tia khinh thường. “Ngươi nghĩ đẹp thật.”
“Có đẹp hay không cũng không phải do ngươi định. Mà là ta định, mạng của ngươi hiện tại ở trong tay ta, ngươi nếu dám không nghe, ta hiện tại có thể một đao đâm chết ngươi.” Trường Thiên ánh mắt tối sầm lại, lạnh giọng nói. Đáy lòng nổi lên sát ý, Mục Huyền nói thế nào cũng là Tiên Thiên võ giả, mà hắn hiện tại ngay cả Ngưng Cốt cảnh cũng không phải.
Nếu trong lúc khống chế, Mục Huyền có tâm phản thì sẽ rất nguy hiểm. Hay bây giờ hắn hạ sát gã luôn cho êm đẹp nhỉ.
Mục Huyền thực chất là một kẻ rất sợ chết, cảm nhận sát ý từ trên người Trường Thiên biết tính mạng bị uy hiếp, gã liền nhanh chóng chọn phục tùng. Có điều có phản lại hay không thì sau này khó nói. “Ta đầu hàng, ta đầu hàng. Cầu ngươi tha mạng cho ta.”
Trường Thiên nhìn Mục Huyền, suy nghĩ một chút rồi quyết định tạm thời để lại mạng cho Mục Huyền. Hiện tại hắn cũng cần có người làm hộ vệ, khống chế gã chỉ là muốn có thể yên tâm tu luyện mà không lo gã sẽ giết hắn nếu hắn trở thành võ giả.
Hiện tại mục tiêu đã đạt thành, cũng khiến hắn có phần an lòng. Nếu không có hệ thống giúp đỡ thì hắn cũng không thể thuận lợi khống chế một Tiên Thiên võ giả như vậy được.
Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, nếu hắn không có cách nào trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai, chỉ e hắn sẽ bị chính con dao mình nắm trong tay phản sát nếu gã có cơ hội.
Suy nghĩ cẩn thận, Trường Thiên cho Mục Huyền phục dụng giải dược khắc chế. Đợi khi gã bình ổn lại mới nói. “Ta chỉ cho ngươi phục dụng giải dược khắc chế, nếu không có thuốc giải đúng giờ ngọ tiết Đoan Ngọ mồng 5 tháng 5 thi trùng sẽ chui lên não gây điên loạn ‘hành động như yêu ma’ và ‘tính người đã mất ngay cả phụ mẫu thê nhi cũng cắn xé mà ăn’. Cho nên ngươi đừng hòng ôm may mắn sau khi khống chế lại ta sẽ có thuốc giải.”
Mục Huyền bị nói trúng tim đen, sau khi ăn giải dược, gã đang tính sẽ khống chế lại Trường Thiên hòng đòi thuốc giải. Nhưng có vẻ như ý định của gã không thành công. Lúc này người gã vẫn còn vô lực, không sử nổi khí lực nhấc tay nói chi đến việc khống chế Trường Thiên bằng vũ lực.
“Muốn ta giải Bi Tô Thanh Phong cho ngươi cũng được, ngươi phải chỉ tay lên trời thề với thiên địa không được làm hại ta.” Trường Thiên nhìn vẻ mặt như ăn phải trái khổ qua của gã mà thầm cười trong lòng, để đảm bảo gã sẽ không nhân cơ hội được tự do mà làm hại hắn, hắn buộc gã phải chỉ thiên mà thề.
Thế giới võ hiệp này có vài thứ rất thú vị, ngoài Thiên Luật ra còn có Chỉ Thiên Thề Nguyện, Chỉ Thiên Nguyền Rủa.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ Thiên Thề Nguyện chính là ba ngón chỉ lên trời mà thề một điều gì đó, nếu dám làm trái lời thề thì kẻ đó sẽ vĩnh viễn vạn kiếp bất phục, bị thiên đạo xử phạt, bị sét đánh hồn phi phách tán. Uy nghiêm của thiên đạo, người ở thế giới này không một ai dám chống đối.
Chỉ Thiên Nguyền Rủa nguyên lí cũng tương tự Chỉ Thiên Thề Nguyện, chỉ khác ở chỗ là Chỉ Thiên Nguyền Rủa là phải dùng ba ngón tay chỉ lên trời, dùng thọ mệnh và thần hồn của bản thân để nguyền rủa. Nếu không phải có huyết hải thâm cừu, người thường sẽ chẳng ai muốn làm vậy, nếu làm thì cái giá phải trả là ngay lập tức thọ mệnh tan hết trả lại thiên địa, thần hồn câu diệt vĩnh sinh không được luân hồi, dần tan biến vào hư không vạn giới.
Chính vì thế, Trường Thiên bắt Mục Huyền Chỉ Thiên Thề Nguyện có thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm cho tính mệnh của hắn.
Mục Huyền cắn răng nghiến lợi đáp.
“Hảo, ta thề.”
Không thề cũng không được, ai kêu mạng của gã còn nằm trong tay của Trường Thiên, nếu không thề thì gã sẽ mất mạng. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi kết cục luyện hồn, gã cũng không muốn còn chưa tìm được cuộc sống mới thì đã chết trong tay một người bình thường.
Lúc này đáy lòng gã chỉ muốn chửi thề. Thiên Luật chỉ quy định võ giả không được ra tay với phàm nhân, nhưng phàm nhân lại không bị ước thúc, cho dù phàm nhân có giết võ giả cũng sẽ chẳng ai trừng phạt.
Điều này thật không công bằng mà. Nhưng cho dù gã có không cam lòng đến mấy cũng phải thu khinh thường lúc trước lại mà cố gắng đưa ba ngón tay lên trời chỉ thiên mà thề.
“Nhớ kĩ, phải thề cả đời này phục tùng ta không hối không hận. Tên ta là Trường Thiên.”
Thấy Mục Huyền sắp sửa đưa ra lời thề, Trường Thiên vội nói yêu cầu lời thề và cho gã biết tên. Nếu gã thề phục tùng với Cẩu Hoàng thì hắn sẽ chẳng biết nên tìm ai mà than khóc. Cẩu Hoàng là Cẩu Hoàng, Trường Thiên là Trường Thiên, tuy Trường Thiên tá thi hoàn hồn vào thân xác Cẩu Hoàng, nhưng không có nghĩa Trường Thiên là Cẩu Hoàng. Nên chuyện này vẫn là làm rõ sẽ tốt hơn.
Vả lại Trường Thiên đã quyết chí sẽ lập nên một sự nghiệp ở thế giới này thì cũng đâu thể dùng tên Cẩu Hoàng, nghe rất là thấp hèn. Dùng tên của bản thân mới tốt.
Mục Huyền nghe Trường Thiên nói thì thầm trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa theo lời Trường Thiên nói. Còn về cái tên Trường Thiên, gã chỉ thầm nghĩ là hắn muốn đổi tên nên cũng không để ý nhiều.
“Thiên Đạo vô tình, xem chúng sinh vạn vật như cỏ rác. Thiên Đạo công bằng, đối xử vạn vật như nhau. Thiên Đạo hữu tình, vạn vật đều kết hoa đơm trái. Tín nam Mục Huyền ở đây xin Chỉ Thiên Thề Nguyện, xin thề đời này cho đến khi chết đi cũng sẽ phục tùng mọi mệnh lệnh của Trường Thiên, vĩnh không phản bội. Nếu dám làm trái lời thề, nguyện thần hồn câu diệt, vĩnh sinh không thể luân hồi.”
Thanh âm Mục Huyền vừa dứt, bầu trời bỗng nổi một tiếng sấm. Trường Thiên nghe tiếng sấm này mà sắc mặt vui mừng. Điều này đại biểu cho Thiên Đạo đã nhận lấy lời thề này.
Bấy giờ Trường Thiên mới an tâm giải Bi Tô Thanh Phong cho Mục Huyền, lại mở cửa sổ ra để không khí lùa vào xua tan đi Bi Tô Thanh Phong trong phòng. — QUẢNG CÁO —
[Đinh! Kí chủ âm mưu xảo quyệt dùng dược khống chế và hạ độc Mục Huyền, lại còn vô sỉ bắt Mục Huyền phải Chỉ Thiên Thề Nguyền. Đánh giá F cấp, nhận được khen thưởng 200 điểm phản phái. Mong kí chủ cố gắng hơn.]
[Hiện tại kí chủ có 300 điểm phản phái.]
Tính Danh: Trường Thiên
Điểm Phản Phái: 300
Thân Phận Hiện Tại: Cẩu Hoàng ( Ăn mày )
May Mắn: 5
Xui Xẻo : 10
Khí Vận: 7
Tu Vi: không
Công Pháp : Quy Tức Công (Nhập Môn 5%).
Liên tiếp thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Trường Thiên, khiến hắn hơi sửng sốt. Cái quỷ gì đây? Làm việc xấu cũng được thưởng điểm phản phái, sao lúc đầu không nghe hệ thống đánh tiếng gì hết vậy.
Như hiểu được thắc mắc của Trường Thiên, hệ thống không đợi hắn ra câu hỏi đã giải thích:
[Để khích lệ kí chủ có thể cố gắng xây dựng hình tượng và hoàn thiện bản thân trở thành nhân vật phản phái, hệ thống sẽ tùy vào thái độ làm việc và việc làm của kí chủ để khen thưởng. Lưu ý, khen thưởng này là tùy ý phát ra, chỉ phát khi hệ thống nhận định việc làm của kí chủ đưa ra hiệu quả Phản Phái. Khen Thưởng Phản Phái được phân chia làm sáu cấp bậc từ cao đến thấp là S, A, B, C, D, F. Trong đó:
F cấp là cấp thấp nhất đạt khen thưởng từ 1 đến 1000 điểm phản phái.
D cấp đạt khen thưởng từ 1000 đến 5000 điểm phản phái.
C cấp đạt khen thưởng từ 5000 đến 10.000 điểm phản phái. — QUẢNG CÁO —
B cấp đạt khen thưởng từ 10.000 đến 50.000 điểm phản phái.
A cấp đạt khen thưởng từ 50.000 đến 100.000 điểm phản phái.
S cấp là cấp đặc biệt đạt khen thưởng từ 100.000 điểm phản phái trở lên. ]
Trường Thiên nghe mà trố mắt không thôi. Không nghĩ đến Hệ Thống Phản Phái này lại ra tay hào phóng như vậy, làm ác cũng có điểm phản phái. Đây chẳng phải có ý muốn hắn vì điểm phản phái mà cố gắng làm chuyện ác sao.
Cho dù hắn không muốn làm ác, chỉ e sẽ vì điểm phản phái và một đống công pháp, vũ khí, vật phẩm trong hệ thống thương thành mà cũng sẽ không từ thủ đoạn làm nhiều chuyện ác.
Đột nhiên thấy hệ thống của hắn thật đáng sợ, làm sao bây giờ?
Trong lúc Trường Thiên cùng hệ thống đối thoại, Mục Huyền dần có cảm thấy cơ thể có thể động được, biết bản thân đã được tự do, nhưng cũng hiểu cái giá phải trả nặng ra sao. Không những trúng Tam Thi Não Thần Đơn mà còn phải Chỉ Thiên Thề Nguyện.
Gã đúng là xui xẻo vạn kiếp mới bị như vậy. Từ lúc nhận nhiệm vụ diệt sát Cẩu gia rồi gặp Trường Thiên đến nay, gã liên tiếp nhận đủ loại xui xẻo. Đúng là có cảm giác sống còn gì luyến tiếc.
“Đồ đạc của ta cũng chẳng có gì nên không cần thu thập. Hiện tại chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.” Hồi thần lại, thấy Mục Huyền đã lấy lại sức lực, Trường Thiên nói.
Vừa nãy lúc mới vào, Mục Huyền nói không sai. Bọn họ đã ở đây quá lâu, nếu còn không đi, người của Tần gia đuổi tới thì chỉ có đường chết. Hiện tại gã không có tí sức lực tự vệ, vẫn là chạy trước mới tốt để đỡ gặp khốn cảnh.
Sau khi xác định hướng đi, Trường Thiên và Mục Huyền nhanh chóng thu dọn hành lí, lại mua ít lương khô, mua một chiếc xe ngựa, lại cải trang một chút rồi rời đi trong ngày.
Cũng chẳng còn cách khác, ai kêu Trường Thiên là người thường, đâu thể bám theo nổi tốc độ của Tiên Thiên võ giả. Nên chỉ còn cách cải trang để chạy trốn.
Khách điếm mà hai người ở mấy ngày nay thuộc Hà Ô Trấn cách kinh thành hai trăm dặm về phía đông. Mà bây giờ nơi hai người muốn đến lại là Vĩnh Thông Châu thuộc Tam Huyền Đạo.