[BJYX|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 23: Cuộn sóng ngầm



Trong phủ Yến vương đã treo đầy cờ tang, linh cữu của Vạn Thanh Âm được đặt giữa chính sảnh, Tạ Ngật nửa quỳ nửa ngồi trước quan tài tận đến khi màn đêm buông xuống. Cả một ngày dài, hắn ta chưa uống lấy một giọt nước, cũng chưa nói quá vài lời đôi câu. Hắn ta như bị rút cạn linh hồn biến thành một con rối gỗ, đến ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

Thái tử tiêu diệt thổ phỉ ở núi Tây Phong, thủ đoạn tàn nhẫn, hắn ta không cam lòng nhìn Thái tử mượn việc này giành được công lớn, vì thế sai người âm thầm thả cho thủ lĩnh của đám cường đạo kia chạy thoát. Mặc dù thủ hạ đã sớm báo cáo với hắn ta rằng tên thổ phỉ kia chạy trốn về hướng Kiến An, mặc dù hắn ta đã sớm dự cảm được rằng kẻ đó đến Kiến An là để báo thù, mặc dù Tạ Doãn đã nhắc đi nhắc lại rằng chiêu rút củi dưới đáy nồi này vô cùng mạo hiểm, hắn ta vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Hắn ta nghĩ rằng cùng lắm thì tên thổ phỉ kia sẽ giết mấy gã phú thương ở Kinh thành hoặc vài quan viên triều đình cho hả giận, ồn ào lớn chuyện, vả mặt Thái tử thật đau, hắn ta sẽ đứng ra giải quyết. Như vậy Hoàng thượng sẽ biết, Thái tử không kham nổi việc lớn, nếu muốn được việc, chỉ có thể trông cậy vào hắn ta thôi.

Nhưng vì sao tên thổ phỉ kia lại giết Thanh Âm?

Nàng chỉ là một nữ tử vô tội chuẩn bị trở thành mẫu thân, nàng thiện lương như vậy, thanh sạch như vậy, ngày thường chỉ ở trong nhà thêu túi tiền túi thơm cho hắn ta, may chút quần áo cho đứa nhỏ còn chưa ra đời, những thủ đoạn mà hắn ta làm ra, nàng từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết gì cả…

Tên thổ phỉ kia muốn báo thù, vì sao không đi tìm Thái tử? Vì sao không đến tìm chính mình?

Vì sao lại là Thanh Âm?

Vì sao lại là bé con của bọn họ…?!

Một kiếm kia đâm thật sâu vào bụng Thanh Âm, hắn ta nhìn thấy hai tay thê tử mình dính đầy bùn đất, móng tay vốn dĩ gọn gàng sạch sẽ đã bẩn hết cả rồi, chỉ cần nhìn cũng biết là sau khi bị đâm trúng thê tử của hắn ta còn cố gắng bò trên mặt đất. Hắn ta đã từng dẫn binh, đánh giặc, cũng từng âm thầm xử lý đối thủ, số thi thể nhìn thấy đâu chỉ có ngàn vạn? Nhưng chưa lần nào giống như hôm nay cả, hắn ta đau đến mức cả người phát run, hệt như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim, sau đó không ngừng khuấy đảo lục phủ ngũ tạng.

Đau biết bao nhiêu… Thanh Âm của hắn ta, sẽ đau đến mức nào…

“Vương gia…” Thị vệ đứng trước chính sảnh từ khi nào chẳng hay, không hề bước vào, chỉ đứng ở bên cạnh cửa khom lưng nói: “Thời Cảnh đã bắt được tên thổ phi kia, đến xin ý chỉ của Vương gia.”

Tạ Ngật chậm rãi đứng lên, một tay vịn vào quan tài, khàn giong nói:

“Để cho hắn vào đây.”

Tiếng bước chân loáng thoáng vang lên, Thời Cảnh khuỵu một gối quỳ xuống sau lưng hắn ta:

“Vương gia, tên thổ phỉ kia họ Tưởng tên Liên, đêm qua sau khi làm việc ác xong thì trốn kỹ trong một trạm dịch ở ngoại ô. Trong người gã có huyết mạch của người Hồ, hóa trang thành thương nhân nước khác đến kinh thành chọn mua lá trà, tránh thoát được trạm kiểm soát của Cấm quân.”

Tạ Ngật không có động tĩnh gì, chỉ hỏi:

“Người đang ở chỗ nào?”

“Hiện giờ đã nhốt vào địa lao trong phủ.”

Tạ Ngật quay lại, ánh mắt như đóng đinh trên người Thời Cảnh:

“Làm sao ngươi lại phát hiện ra tung tích của gã?”

“Phụng lệnh của Vương gia, nhiều ngày nay tiểu nhân liên tục điều tra trong thành. Bên phía Cấm quân truyền tin tới rằng người này mắt sâu mày rậm, không giống người Hán vùng Trung Nguyên, có manh mối này cho nên cũng không khó tìm.”

“Gã trốn ở trạm dịch ngoại ô, mà ngươi lại điều tra trong kinh thành.” Giọng nói của Tạ Ngật lạnh lùng như băng cứng, “Ngươi đã sớm nhìn chằm chằm gã rồi, có phải không?”

“Tiểu nhân…” Thời Cảnh càng lúc càng cúi đầu sâu hơn, tựa như hổ thẹn, “Tối hôm qua tiểu nhân từng nhìn thấy gã ở trên phố lớn, nhưng đuổi theo đến nửa đường thì mất dấu…”

Thời Cảnh còn chưa nói dứt lời, ngực đã trúng một đạp thật mạnh từ Tạ Ngật. Thời Cảnh bị đạp ngã lăn trên đất, nhưng nhanh chóng quỳ lại như cũ, bi thương nói:

“Tiểu nhân vô dụng, không biết khi đó Vương phi đã ở trong tay gã rồi. Nếu không thì dù có lật tung cả kinh thành, tiểu nhân cũng tuyệt đối không để gã chạy thoát!”

Hai mắt Tạ Ngật đỏ ngầu, chỉ thẳng vào mặt Thời Cảnh mắng to:

“Phế vật! Phủ Yến vương nuôi nhiều người như vậy, tất cả đều là phế vật!” Tạ Ngật vừa mắng vừa cười, cười đến mức những giọt lệ đắng chát trào ra khỏi hốc mắt, “Bởi vì Yến vương chính là tên phế vật lớn nhất…. Ha ha ha, ta mới là phế vật…”

Thời Cảnh im lặng quỳ gối nơi đó, Tạ Ngật vừa khóc vừa cười trong chốc lát, lại lập tức khôi phục giọng điệu không chút gợn sóng. Nhưng từ đầu đến cuối hắn ta vẫn luôn nghiến răng, từng chữ từng chữ như bị cắn chặt:

“Không cần động đến Tưởng Liên, cho gã ăn uống đầy đủ, ngươi đi nói chuyện với gã. Thái tử giết hại người thân của gã thế nào, trong lòng gã căm hận bao nhiêu, bảo gã nói hết ra, nói càng tỉ mỉ càng tốt, ký tên xác nhận, sau đó chuyển sang cho Hoắc Bắc Lương.”

Bàn tay đang vịn lấy quan tài của Tạ Ngật siết thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gằn từng chữ một:

“Ta muốn để Phụ hoàng biết ta đau đớn đến cỡ nào… Nỗi đau hôm nay ta phải chịu, sau này Tạ Tuấn phải bồi thường gấp đôi. Ta muốn gã phải… đau cùng nỗi đau này!”

Đêm khuya, Thái tử triệu kiến Từ Phó đến Đông cung.

Vị Thứ phụ nội các năm nay đã sáu mươi tuổi vội vội vàng vàng chạy đến. Đêm qua lão nghe được tin tức thì đã biết là không ổn, Yến Vương phi gặp chuyện cũng không phải là lỗi của Thái tử, trong lúc tiêu diệt thổ phỉ không cẩn thận để kẻ cầm đầu chạy thoát cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hỏng là hỏng ở chỗ hai chuyện này gộp lại thành một chuyện, cho nên dù có muốn rũ cũng rũ không sạch. Nếu đã như thế, chi bằng chủ động nhận lỗi, còn có thể chiếm được thanh danh có can đảm gánh chịu. Vì thế Từ Phó sai người đi xuyên đêm đến Hoài Tây hộ tống Thái tử về Kiến An, đến ngay cả Đông cung Tạ Tuấn cũng chưa kịp đặt chân vào, đến thẳng bên ngoài tẩm điện của Hoàng thượng mà quỳ.

Nhưng rõ ràng là bọn họ đã xem nhẹ cơn phẫn nộ của Sùng Thanh đế, Thái tử nhận được lệnh cưỡng chế quay về Đông cung diện bích tự ngẫm, đến ngay cả lên triều buổi sớm cùng hội nghị Lục bộ vào buổi chiều cũng không được tham gia nữa. Hoàng hậu thì bị Sùng Thanh đế quanh co vòng vèo gõ đầu một phen, đến bản thân cũng khó mà tự bảo toàn, căn bản là không có năng lực xin tha cho Thái tử.

Buổi triều sớm ngày hôm nay, Vạn Khải Trọng khóc lóc kể lể, nói muội muội của hắn ta chết thảm thế nào, vô tội ra sao, nói phụ thân hắn ta cực kỳ bi thương không thể kìm nén nhường nào, bệnh cũ tái phát không thể bước xuống giường làm sao, nói thủ đoạn của tên thổ phỉ kia tàn nhẫn đến mức nào, điên cuồng táng tận lương tâm ra sao, nói Yến vương đau đớn tuyệt vọng như thế nào, gầy gò tiêu điều thành dạng gì rồi… Hắn ta không hề nhắc đến Thái tử một chữ, nhưng mỗi từ mỗi câu đều như đang trách móc Thái tử. Văn võ bá quan trong triều dưới sự nhắc nhở của hắn ta đều ghi tạc trong lòng rằng: Nếu không phải do Thái tử tiêu diệt thổ phỉ không đến nơi đến chốn để tên giặc cướp kia chạy thoát, nếu không phải thủ đoạn của Thái tử quá tàn bạo khiến tên giặc cướp kia một lòng trả thù, Yến Vương phi sao lại đến nông nỗi này? Vạn Các lão và Yến Vương sao lại phải gánh chịu nỗi đau này?

Hoàng thượng rơi lệ ngay trên triều, ra lệnh cho Hoắc Bắc Lương và Trần Kế Viên phải phái người tiến cung báo cáo tiến độ điều tra hai canh giờ một lần, đủ thấy mức độ coi trọng đối với sự việc lần này. Cũng có một quan viên quên không mang não lên triều đứng ra cầu tình thay Thái tử, nói gã tiêu diệt thổ phỉ có công, kẻ tặc sát hại Yến Vương phi cũng không phải là lỗi tại gã, lập tức bị Sùng Thanh đế mắng cho máu chó đầy đầu. Từ Phó trước sau không nói một chữ, lão biết nếu lần này Thái tử không thể trở mình, thì chính là vĩnh viễn không có ngày trở mình.

Người hầu hạ bên cạnh Thái tử, cũng chính là Thái giám chấp bút của Ti Lễ giám Trần Anh đêm hôm đó xuất cung đến phủ cầu kiến, nói là Thái tử đang uống say như chết ở Đông cung, hoàn toàn không gượng dậy nổi. Từ Phó vừa tức vừa gấp, vội vàng mặc thường phục chạy thẳng vào cung. Y như rằng vừa đặt chân đến Đông cung đã thấy mùi rượu phả thẳng vào mặt, chính điện biến thành một đống bừa bộn hỗn loạn, bàn ghế đổ nghiêng đổ ngả, trên mặt đất chỗ nào cũng thấy được mảnh nhỏ của bình rượu cùng chén rượu bị đập nát, Thái tử nằm ngửa mặt trên giường, còn đang đổ rượu vào miệng.

Từ Phó bước lên vài bước, cướp lấy bình rượu trong tay Tạ Tuấn, cả giận nói:

“Điện hạ thân là Thái tử, buông thả thế này còn ra thể thống gì?!”

“Thái tử?” Tạ Tuấn lật người sang một bên, cười ha ha. “Từ Các lão cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy. Tạ Tuấn chẳng qua chỉ là Thái tử đang bị giam lỏng ở Đông cung chờ phế thôi!”

“Nói bậy nói bạ!” Từ Phó dằn thật mạnh bình rượu kia lên bàn, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng lệnh cho Điện hạ tự suy ngẫm, chính là giữ cho Điện hạ một con đường sống để quay đầu! Ngày nào Hoàng thượng còn chưa mở miệng, thì ngày đó Điện hạ vẫn là Thái tử của Đại Tề ta! Tự coi thường bản thân, làm loạn trận tuyến như vậy, nếu truyền đến tai Hoàng thượng, mới chính là khiến Hoàng thượng thất vọng hoàn toàn với Điện hạ! Người đâu!”

Trần Anh vội vàng tiến vào quỳ xuống:

“Có nô tài.”

“Hầu hạ Điện hạ tắm rửa thay quần áo, thu dọn chính điện cho sạch sẽ, đốt huân hương che đi mùi rượu. Chuyện tối hôm nay nếu kẻ nào dám lắm miệng truyền ra ngoài, lão phu sẽ cắt đầu lưỡi kẻ đó.”

Nửa canh giờ sau, Thái tử thay một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa màu vàng nhạt đi ra, đứng trước mặt Từ Phó, hơi cúi đầu xuống, thấp giọng gọi một tiếng:

“Cữu cữu…”

Từ Phó lạnh lùng nói:

“Nếu Điện hạ còn muốn nhận người cữu cữu là ta đây, thì đừng có trở nên vô dụng như vậy.”

Tạ Tuấn có chút uất ức:

“Lần này ta gây ra họa lớn, Phụ hoàng phạt ta như vậy, còn làm liên lụy đến Mẫu hậu, có thể thấy là đã cực kỳ tức giận rồi. Nhưng người chết không thể sống lại, dù ta làm gì cũng không thể bù đắp… Yến vương cùng Vạn gia sẽ không chịu để yên, trước đây bọn chúng còn có thể ẩn nhẫn, hiện giờ thì hoàn toàn xé rách mặt cùng chúng ta rồi. Giữa ta và Yến vương, nhất định chỉ có một kẻ thắng, mà hiện giờ Phụ hoàng cũng đã không muốn đứng về phía ta nữa rồi…”

Tạ Tuấn bộp một phát quỳ xuống, hai tay chống lên đầu gối Từ Phó:

“Cữu cữu, có phải là Phụ hoàng muốn phế ta hay không? Đến tận bây giờ Người vẫn không chịu gặp ta, ở trong lòng Người, đến ngay cả cái tên Tạ Doãn bất hảo kia ta cũng không sánh bằng! Ta còn có thể làm thế nào đây…?”

Từ Phó bình tĩnh nói:

“Hôm nay lên triều, Hoàng thượng đã ân chuẩn cho Ngũ điện hạ tham gia bộ Binh, nhận chức Lang trung bộ Binh, phụ trách những việc vặt vãnh trong quân của biên cảnh phương Bắc.”

Tạ Tuấn cả kinh nói:

“Lão Ngũ… Hắn cùng Yến vương…”

“Sợ cái gì?” Giọng điệu của Từ Phó cực kỳ lạnh lùng: “Lão phu đã sớm nói qua, ở trong triều Đoan vương không hề có căn cơ, mặc dù gia nhập phe cánh Yến vương, cũng không cần phải lo lắng. Tạ Doãn vốn là kẻ chỉ có tâm tính hạng trung, hoàn toàn không quan tâm đến quyền đấu, mấy ngày trước Hoàng thượng muốn chỉ hôn muội muội của Trần Kế Viên cho hắn, thế mà hắn lại không đồng ý, có thể thấy được tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt lên việc triều chính.”

Từ Phó vươn tay nâng Thái tử dậy, để gã ngồi xuống ở đối diện lão, kiên nhẫn an ủi:

“Điện hạ nóng vội nhưng chớ tự làm loạn trận tuyến, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng phạt người là việc làm hoàn toàn theo lẽ thường, nếu không thì khó có thể chặn kín miệng kẻ khác. Bè phái Yến vương đương nhiên sẽ mượn hành động này mà rêu rao thổi phồng, nhưng chỉ cần Hoàng thượng không tính toán đụng đến người, bọn chúng cũng không làm gì được.”

Tạ Tuấn lo lắng hỏi:

“Nếu Phụ hoàng tính như vậy thì sao? Cữu cữu, nếu như ta bị phế thật, thì chỉ còn một con đường chết là chuyện không thể nghi ngờ.”

Từ Phó vẻ mặt lạnh lùng nhìn gã, nói:

“Lão phu đương nhiên là không để người ngồi chờ chết.”

Lão nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng nói:

“Trần Kế Viên không chịu làm việc cho chúng ta, nhưng Tam Đại doanh* của Cấm quân tổng cộng có hơn năm vạn người, hắn ta cũng không thể chiếu cố mọi chuyện. Trong Ngũ Quân doanh đã có Đề đốc của bốn cánh quân bằng lòng quy thuận, Tam Thiên doanh phần lớn đều là kỵ binh, hoàn toàn không thể phát huy trong cung, còn lại mình Thần Cơ doanh, chỉ có duy nhất bốn nghìn người, không thể làm được chuyện gì lớn.”

(*Tam Đại doanh: Cấm quân được tổ chức thành Tam Đại doanh, bao gồm Tam Thiên doanh, Ngũ Quân doanh và Thần Cơ doanh. Tam Thiên doanh gồm 3000 kỵ binh, phân làm năm ty, là lực lượng kỵ binh nòng cốt và cơ động nhất của Cấm quân. Ngũ Quân doanh được chia làm 5 cánh, gồm tả quân, hữu quân, tiền quân, hậu quân và trung quân, binh sĩ được tuyển từ ngoại vi kinh đô, Sơn Đông, Hà Nam tập trung về kinh thành tiến hành huấn luyện. Thần Cơ doanh phụ trách huấn luyện và sử dụng vũ khí nóng tác chiến.)

Trong điện yên tĩnh không chút tiếng động, miệng của Tạ Tuấn há to tạo thành một cái hốc đen đáng sợ:

“Cữu cữu… Cữu là muốn ta…”

Hai chữ “mưu phản” này, cho dù thế nào đi chăng nữa Tạ Tuấn cũng không có can đảm nói ra miệng. Gã làm Thái tử đã gần mười năm, vì để ngồi vững trên vị trí này mà nghĩ đến tất cả mọi thủ đoạn, chỉ duy độc chưa từng nghĩ đến bước này.

“Điện hạ, thời Đường có Lý Thế Dân, thời Tống có Triệu Khuôn Dận, bọn họ đều không phải là Thái tử, nhưng lại có thể dựa vào can đảm và dũng khí mà ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, trở thành một đời minh quân. Người là Thái tử danh chính ngôn thuận, là Thiên gia chính thống, chẳng qua chỉ là kế vị trước thời hạn mà thôi, có gì mà phải sợ?”

“Nhưng mà… bộ Binh còn nằm trong tay Yến vương…”

“Nước xa sao có thể cứu được lửa gần? Chờ đến khi bộ Binh điều động được đại quân từ các tỉnh lân cận vào kinh, người đã sớm khoác hoàng bào trên người, danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó, kẻ có ý đồ mưu nghịch chính là Yến vương, nên ủng hộ tân chủ kế vị hay đi theo phản tặc, mọi người đều sẽ biết nên lựa chọn đường nào.”

Ánh mắt của Từ Phó trở nên tàn nhẫn, gằn giọng nói:

“Thuận ta thì sống mà chống ta thì chết, kẻ nào dám không nghe theo?” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.