Khi Mạc Uyển Vân đẩy ra cánh cửa bước vào căn phòng âm u nơi Hạ Thiên đã giam mình liền hai ngày, cô như chết lặng. Nỗi đau đớn hoà với sợ hãi dồn ứ lại trong cuống họng khiến cô chốc lát nghẹn ngào không cất nổi lời.
Hạ Thiên ngồi trên mép giường, im lìm trong bóng tối lặng câm như tờ. Đến cả tiếng hắn thở cô dường như cũng chẳng thể nghe được. Khung cảnh đổ nát tan hoang, đồ đạc xung quanh đều bị đập phá, chẳng thứ gì còn nguyên vẹn.
Mùi rượu, mùi thuốc lá cay nồng xoắn bện vào nhau, lỗ mãng xộc vào khứu giác khiến Mạc Uyển Vân thoáng nheo mày. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt trong lòng bàn tay, đau nhức đến khó thở.
Ngoài vườn nhà, ánh sáng buổi sớm hạ chan hoà phủ lên những khóm hoa cẩm chướng rực rỡ, chim chóc ríu rít reo ca, đối nghịch hoàn toàn với không gian mờ nhoà tối đặc như hũ nút trong căn phòng vốn rộng thênh thang. Hầu như chẳng giọt nắng nào chạm nổi đến nơi này bởi thứ hắc khí đen kịt vần vũ phát tán từ con người ngồi kia.
Dù trong lòng sợ hãi run rẩy đến không thể kìm nén, dù tâm trí giục giã quay lưng bỏ chạy, Mạc Uyển Vân vẫn đặt xuống sàn đá hoa cương những bước chân nửa kiên quyết nửa dè chừng tiến về phía Hạ Thiên. Âm thanh khô khốc của chai rượu rỗng lăn lông lốc trên nền nhà lạnh lẽo. Cô giật mình khựng lại.
Hạ Thiên từ đầu đến cuối không hề xoay đầu nhìn cô. Trong bóng tối mịt mùng, nhận ra những khớp ngón tay hắn xây xước nặng nề, lòng bàn tay đứt một vết dài sâu hoắm, máu tươi rỉ thành dòng chảy xuống, hốc mắt cô gái thoáng chốc cay xè. Mạc Uyển Vân vội vàng rút chiếc khăn tay, quỳ xuống bên giường, rịt lên vết thương của hắn.
Ánh mắt Hạ Thiên, mãi đến tận lúc này mới chạm đến cô.
Mạc Uyển Vân, trong suốt những tháng ngày trước kia từng bị Hạ Thiên đối xử lạnh nhạt, cũng chưa một lần phải đối mặt với đôi mắt ấy. Lạnh lẽo băng giá đến mức tàn khốc. Ánh mắt không mang theo chút nhiệt độ nào, nhìn cô tựa như đang nhìn một thứ đồ vật vô tri vô giác.
Bóng tối đen đặc của căn phòng càng phủ lên đôi đồng tử sậm màu một thứ lãnh khí kinh hồn, bức cô tới mức bật khóc.
Hạ Thiên vẫn không nói một lời. Cũng không thèm rụt lại đôi bàn tay đang bị cô gái kia nắm chặt.
“Hạ Thiên…” Mạc Uyển Vân nức nở, khuôn miệng méo xệch gọi tên người trước mặt. “Em sai rồi!”
“Em sai rồi… Em sai rồi. Sai thật rồi, Hạ Thiên!”
“Tất cả là tại em, tại em hết… Anh đừng hành hạ bản thân nữa được không? Xin anh…”
“Em xin anh, Hạ Thiên!”
Hạ Thiên chầm chậm xoay sườn mặt sắc lạnh nhìn cô, buông ra một câu hỏi khiến Mạc Uyển Vân sững sờ.
“Cô cố tình đẩy cậu ấy xuống nước phải không? Muốn gϊếŧ cậu ấy để tôi mãi mãi không bao giờ nhớ ra?”
“Không… Không phải đâu…”
Mạc Uyển Vân run lẩy bẩy trong tiếng nấc, nước mắt giàn giụa, khoé miệng mấp máy mãi chẳng thể định hình nổi một lời phân bua. Đôi tay nhỏ bé vẫn siết chặt lấy bàn tay đang chảy máu của Hạ Thiên.
Hạ Thiên không nói một lời, đột ngột kéo giật cô dậy, đẩy mạnh xuống giường. Cơ thể hắn chồm lên, thô bạo đè nghiến cô gái xuống tấm nệm, bàn tay cứng rắn lỗ mãng bóp chặt khuôn hàm nhỏ nhắn. Mạc Uyển Vân không kịp phản ứng, càng không thể phản kháng, chỉ có thể trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, kinh hãi nhìn người đàn ông cao lớn đang ở trên mình, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Chẳng phải cô muốn thế này lắm sao?” Khoé miệng Hạ Thiên cong lên một điệu cười chua chát. “Hai năm qua không ngừng lừa dối tôi, qua mặt tôi, chẳng phải để được lên giường với tôi sao?”
“Bây giờ, tôi giúp cô thoả ý nguyện, thế nào? Mạc tiểu thư?” Đôi mắt tuyệt tình của Hạ Thiên ánh lên một tia hung tàn. Bàn tay thô lỗ kéo giật tấm áo mỏng trên người cô gái nhỏ.
Mạc Uyển Vân kinh hãi co rúm người. Cô dùng cả hai tay chặn hắn lại. Tiếng nức nở thổn thức không thể kìm nén vang lên trong không gian nặng nề tăm tối.
“Không… Huhu. Hạ Thiên, không… Em xin anh, dừng lại đi!”
“Không ư? Không phải muốn thế này?” Hạ Thiên gúi gập người, áp sát khuôn mặt vào cô. Hơi thở sặc men rượu của hắn vấn vít trên làn da non mềm của cô gái. “Vậy thì vì cái gì?”
“VÌ CÁI GÌ LỪA DỐI TÔI?? NÓI DỐI TÔI TẤT CẢ MỌI ĐIỀU? CỐ TÌNH CHIA RẼ TÔI VỚI CẬU ẤY? VÌ CÁI GÌ HẢ??!!”
“NÓI!!!”
“Em… Em…”
“Em… Huhu… Em chỉ muốn… muốn anh yêu em, Hạ Thiên…”
Mạc Uyển Vân khó nhọc nói đứt quãng trong tiếng nấc. “Tất cả những gì em muốn… chỉ là tình yêu của anh thôi, Hạ Thiên…”
“Tình yêu của tôi…” Hạ Thiên đè nén âm thanh thật trầm thấp, nhưng từng tiếng gằn bên tai Mạc Uyển Vân dường như biến thành những âm thanh thét gào giận giữ.
“Tình yêu của tôi, những năm qua, tất cả đều chỉ dành cho một người.”
“Và người đó, mãi mãi không bao giờ là cô, Mạc Uyển Vân!”
Dù đã mường tượng trong đầu cả trăm lần, dù suốt hai năm trời ám ảnh đau đáu chỉ một suy nghĩ đó trong tâm trí, Mạc Uyển Vân vẫn không ngăn được một cơn đau khốc liệt giày xéo tâm can khi tự tai nghe từ chính miệng người mình yêu thương. Cô nhắm lại đôi mắt, cảm nhận nỗi tuyệt vọng mãnh liệt trào dâng, chiếm trọn toàn bộ trái tim yếu đuối.
“Tôi yêu cậu ấy… Yêu như thế nào, cô làm sao biết.”
Thanh âm trầm thấp dần yếu nhược, gần như chỉ còn là những tiếng thì thầm đầy chua xót.
“Năm năm trời, ròng rã yêu cậu ấy. Yêu từ những ngày đầu tiên, yêu đến ngu ngốc, yêu đến bạc nhược.”
“Yêu không màng tự trọng, không màng cả sinh mạng…”
“Tôi, dù có bị cậu ấy cự tuyệt, dù tốn thêm hai ba năm nhằng nhẵng đeo bám cũng chẳng thành vấn đề! Chỉ cần được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày… Có bị cự tuyệt cũng chẳng làm sao.”
“Thế nhưng, tốn cho cô những hai năm…”
Bàn tay Hạ Thiên dồn lực siết mạnh thêm quai hàm nghiến chặt của cô gái.
“…tôi thực sự cảm thấy phí phạm không lời nào tả xiết!”
Hạ Thiên dứt khoát buông đôi tay khỏi cơ thể run rẩy nức nở của cô gái, bỏ mặc cô rúm ró trên giường. Hắn thoát lực trượt xuống ngồi bệt dưới nền đất, vươn cánh tay chán chường với lấy một chai rượu vẫn còn non nửa trước khi kề lên miệng tu một hơi dài. Hơi rượu cay xè xộc lên mọi giác quan, Hạ Thiên chếnh choáng cảm nhận khoé mắt nặng trịch, nước mắt muốn rơi cũng không đặng, chỉ có thể nặng nề nhắm lại đôi mắt mệt nhoài.
Kể từ khoảnh khắc hồi phục toàn bộ ký ức đã mất, trong đầu Hạ Thiên, những lời mạt sát đã cố ý ném vào Mạc Quan Sơn hai năm trước không ngừng lặp đi lặp lại, xoay vòng trong tâm trí như một nỗi ám ảnh khôn nguôi, và cả đôi mắt bàng hoàng ngập tràn bi thương phẫn uất của người kia khi nhìn hắn.
“Cậu là cái thá gì mà đòi cho tôi cơ hội?”
“Loại người rẻ mạt như cậu, rốt cuộc lấy tư cách gì đứng trước mặt nói chuyện ngang hàng với chúng tôi?”
“Không…” Hạ Thiên khổ sở nhếch mép cười. Bàn tay đưa lên vò lấy mái đầu rối bù.
“Là do tôi. Tại tôi… Tôi chọn tin cô, mà không tin cậu ấy…”
“Tôi dù oán hận cô đến thế nào, cũng không thể bằng hận chính bản thân tôi.”
Cả hai người lặng đi trong không gian đặc quánh, phủ ngợp quanh họ là những dằn vặt khốc liệt, là những đớn đau bạo ngược giằng xéo như muốn bức người ta phát điên. Sau một khoảng thời gian tựa như vô tận, Hạ Thiên đứng dậy, dứt khoát lên tiếng, đập tan tành thinh không lặng lẽ.
“Mạc Uyển Vân. Cô đi đi.”
“Sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
“Tôi không gom đủ nhẫn nại để coi như không có chuyện gì đâu.”
Mạc Uyển Vân lúc này dường như đã nín khóc, nhưng khi Hạ Thiên xoay mặt nhìn thẳng vào cô mới phát hiện nước mắt vẫn vô thanh vô tức giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Khuôn miệng cô gái gắng gỏi ngậm chặt, một tiếng nấc cũng nhất nhất không để thoát ra.
Cô chật vật bước chân xuống khỏi giường, tiến về phía Hạ Thiên. Bàn tay búp măng trắng nõn ngần ngừ một lúc rồi chìa ra trước mặt hắn một chiếc hộp nhỏ xíu màu đồng, có vẻ là hộp đựng trang sức.
Hạ Thiên cau mày, ngữ khí đanh sắc, ném vào mặt cô gái nhỏ một câu gọn lỏn.
“Tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ cô, Mạc Uyển Vân!”
“Cái này không phải của em.” Mạc Uyển Vân nhỏ giọng, run run nói. “Là của Quan Sơn… Của em ấy…”
“Hôm ấy, ở sân bay, em đã nhặt về.”
Hạ Thiên tần ngần nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng xen lẫn hoài nghi. Hắn nhận lấy chiếc hộp, nhanh chóng mở ra.
Đôi khuyên đen tuyệt mỹ làm từ đá Ngọc Long Serendibite.
Đôi khuyên hắn đã tặng cậu, mùa hè năm chuyển cấp lên cao trung. Đôi khuyên mà Mạc Quan Sơn đã cần mẫn đeo suốt 3 năm trời, để rồi bị hắn một nước gạt phăng, nằm chỏng trơ trên nền đá lạnh của sân bay Bắc Kinh ngày giã biệt 2 năm về trước.
Bàn tay Hạ Thiên thoáng chốc vụt rã rời. Tâm trí như vừa hứng chịu một cơn lốc ùa đến, tàn bạo khuấy đảo toàn bộ.
“Cô… đã nhặt về ư?”
Mạc Uyển Vân đưa bàn tay quệt đi một tầng nước mắt trên mặt. “Vâng, em đã nói dối là đi vệ sinh để quay lại tìm nó… Thật may là chưa mất.”
“Vì sao cô làm thế?”
“Em không biết, Hạ Thiên… Em không biết…” Cô gái nhỏ cúi gằm mặt, lắc đầu quầy quậy. Nước mắt vẫn đầm đìa trên khuôn mặt yếu nhược khổ sở.
Mạc Uyển Vân vừa khóc vừa nói.
“Hai năm mà em đã cướp mất của anh, Hạ Thiên, em không cách nào trả lại, cũng không đủ tư cách van xin sự tha thứ… Chỉ mong anh giúp em nói với Quan Sơn, bảo em ấy đừng căm hận em…”
“Coi như em dùng thứ này, chuộc lại một phần tội lỗi được không?”
“Em hứa, sau này sẽ không xuất hiện nữa, cả trước mặt anh lẫn Quan Sơn.”
“Không bao giờ nữa đâu, Hạ Thiên…”
—-
“Cậu không định quay lại Savage làm việc nữa thật sao, Tóc Đỏ?”
Di Lập đặt lon bia xuống mặt bàn sau khi tu lấy một hơi dài, rồi cầm lên một xiên thịt nướng, xỉa xỉa về cậu trai đối diện. “Sau này tôi muốn uống rượu thì phải làm sao hả hả hả?”
Mạc Quan Sơn không ngần ngại giằng lấy, đưa xiên thịt lên miệng thổi hai lần rồi cắn một miếng lớn. Cậu vừa nhai vừa lớn tiếng trả lời. “Mẹ nhà anh, muốn uống tự đi mà mua lấy chứ còn làm sao nữa? Cảnh sát nghèo đến thế cơ à? Định cả đời này lê lết đi uống rượu free sao?”
“Hơ hơ. Ăn lương nhà nước ba cọc ba đồng thì chả nghèo, giàu thế quái nào được? Chưa kể tôi vẫn đang sống kiếp sinh viên thì cướp ra tiền à?” Di Lập kẻ cả.
“Thế cậu đã dự định làm ở chỗ nào khác chưa? Cũng nghỉ ở Savage được hơn hai tuần rồi còn gì?”
“Chú Tư ở quán ăn gần nhà cũ thi thoảng vẫn ngỏ ý muốn tôi về làm việc, nhưng tôi từ chối rồi. Cũng tiếc, vì làm việc ở đó rất tốt, ông chủ rất quan tâm tôi.”
“Tại sao lại từ chối một chỗ thân quen vậy chứ? Kiếm việc ngon ở cái đất Bắc Kinh này cũng có dễ đâu? Đất thì chật, người thì đông như giòi bâu xác chết!” Di Lập bâng quơ buông ra một câu nói, ánh mắt hướng về cậu trai tóc đỏ dò xét.
Mạc Quan Sơn nhăn mặt. “Anh ăn nói tởm vãi Lập ạ!”. Rồi cậu cúi đầu lật lật vài xiên thịt trên bếp nướng đỏ hỏn, âm thầm bỏ qua câu hỏi của Di Lập.
“À rồi rồi, tôi hiểu rồi!” Di Lập khẽ ngả người tựa lưng vào chiếc ghế nhựa đang ngồi. Biểu cảm trên gương mặt có một chút bông lơn.
Mạc Quan Sơn ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt đang cầm xiên thịt phẩy phẩy rồi nhơn nhơn cười cợt, cậu cười hắt ra, hất cằm về phía anh. “Hiểu rồi, là hiểu cái quái gì hả?”
“Có phải vì Hạ Thiên biết địa chỉ quán ăn đó, nên cậu dù hết đường đi cũng nhất định không quay về không? Sợ anh ta sẽ ghé qua tìm một ngày nào đó sao?”
Mạc Quan Sơn thoáng sa sầm nét mặt. Cậu thoạt nghĩ, người này làm hình sự chắc là giỏi lắm thay, tra hỏi phạm nhân có lẽ cũng chẳng cần dùng đến nửa phần công sức. Anh ta chẳng gặp dù chỉ một mẩu khó khăn trong việc đọc vị người khác. Mạc Quan Sơn năm lần bảy lượt bị Di Lập nói trúng tim đen, chối không được mà thú nhận cũng không xong, chỉ biết cười khổ rồi lảng đi chuyện khác.
Nhận ra biểu hiện có phần gượng gạo từ cậu trai đối diện, Di Lập mỉm cười, thôi không trêu đùa cậu nữa. Anh lấy tay gại gại sống mũi cao vút rồi nghiêm túc đề nghị.
“Nếu cậu không ngại đi làm xa nhà, thì qua chỗ thím tôi làm nhé! Thím ấy đang cần tìm một chân chạy việc. Hàng ăn nhỏ thôi, nhưng khá đông khách. Để tôi chuyển lời giúp cho.”
“Cái mặt cậu như thế, tốt nhất đừng có làm việc ở mấy chỗ rặt mấy thằng cha háo sắc nữa! Không ai chạy theo mà bảo vệ mãi được đâu! Mệt bỏ mẹ đi được ý!”
Mạc Quan Sơn nghe đến đây liền sặc bia ho khù khụ một hồi. Đến lúc ngẩng lên, lông mày cậu nheo tít lại, hai vành tai mỏng dính thoáng chốc đỏ rần rật lên. “Mặt tôi thì làm sao hả? Bố khỉ! Ai cần anh bảo vệ chứ? Tôi cũng đếch phải tiểu thư khuê các gì!”
Di Lập khoanh tay cười ha hả. “Vậy là đồng ý đến chỗ thím tôi nhé! Ngày mai tôi qua thím nói chuyện, ngày kia cậu đi làm luôn đi! Thím đang cần gấp lắm!”
Mạc Quan Sơn khẽ mím lại đôi môi nhàn nhạt, cậu tần ngần một thoáng. “Anh giúp đỡ tôi nhiều như thế, tôi chẳng có gì đền đáp cả. Hay là bữa này để tôi mời nhé?”
“Điên! Ai lại để thằng thất nghiệp mời, mất hết cả thể diện của tôi!” Di Lập nhăn mặt rồi cầm lên lon bia mới, bật nắp nghe “tách” một tiếng vô cùng vui tai.
Mạc Quan Sơn mau lẹ cướp lấy lon bia trên tay người kia, kề lên miệng tu một hơi dài rồi hùng hổ đặt xuống, mặc kệ Di Lập trợn mắt nhìn.
“Thể diện quái gì? Anh có thể diện, tôi thì không có à? Không cho tôi đền ơn đáp nghĩa, muốn biến tôi thành thằng ăn cháo đá bát sao?”
Ngần ngại một lúc, cậu cụp mắt tiếp lời. “Tôi còn chưa kịp cám ơn anh vụ hôm trước nhảy xuống nước cứu tôi một mạng…”
Di Lập thoáng nghe tiếng cậu thở dài ngao ngán.
“Còn cả chuyện hồi xưa xửa xừa xưa. Món nợ đó tôi cũng chưa trả được cho anh…”
“Nợ nào nữa? Khϊếp, cậu cũng tính toán với tôi quá rồi đấy!” Di Lập phẩy tay dài giọng trêu chọc, rồi cầm lên lon bia mà Mạc Quan Sơn vừa uống tu một hơi cạn sạch.
Anh “khà” một tiếng trước khi đưa tay quệt ngang miệng. Bỗng dưng cảm thấy muốn nói điều gì đó, lại tần ngần mất vài giây không biết có nên nói hay không.
“Mà…”
Di Lập lưỡng lự nhìn Mạc Quan Sơn rút ra điếu thuốc. Cho đến tận khi cậu châm lửa xong và phả một hơi đầy khói trắng vần vũ vào không gian, anh vẫn chưa ra nổi quyết định về những điều đang ngần ngại nói ra.
Mạc Quan Sơn thoáng nâng lên đôi mày nhạt màu. “Mà cái gì? Có gì muốn nói thì phun đại ra đi, nam nhi đại trượng phu nói năng dứt khoát lên xem nào?”
Di Lập chẹp miệng, anh hơi cúi đầu suy nghĩ thêm vài giây, rồi ngẩng lên kiên quyết nhìn xuyên qua làn khói trắng, nhìn thật sâu vào đôi đồng tử nhạt màu lãnh tĩnh của cậu trai trước mặt.
“Chuyện hôm trước tôi cứu cậu là nhiệm vụ tôi phải làm, vì tôi thuộc đội cảnh vệ được điều đến đó công tác. Cho dù không phải là cậu, một con khỉ rơi xuống nước tôi cũng phải nhảy xuống vớt lên rồi hô hấp nhân tạo cho nó ấy chứ, cho nên vụ đó không tính!”
Mạc Quan Sơn nín cười đến quặn cả bụng, suýt nữa thì sặc một hơi thuốc lên tận mũi, chỉ có thể ừ hữ tiếp tục nghe người kia thao thao bất tuyệt.
“Chuyện hôm nay tôi giới thiệu việc cho cậu, coi như là tôi trả tiền rượu suốt mấy tháng uống chùa chỗ cậu đi! Rượu ở Savage có rẻ rúng gì đâu, chưa kể cuối tuần nào tôi cũng vác mặt đến. Vụ này, tôi với cậu cũng hoà!”
“Còn chuyện năm đó…”
Mạc Quan Sơn nhẫn nại đợi Di Lập tiếp lời, nhìn anh có vẻ khó nói. Khoảng ngắt dài giữa câu nói khiến cậu loáng thoáng nhận ra, điều sắp bày tỏ đồng thời là thứ gì đó đã khiến anh phải nghĩ ngợi đau đáu suốt thời gian qua.
Một lát sau, mới thấy anh khẽ chớp đôi mắt sâu thẳm, nhàn nhạt mở miệng.
“…Đã có người thay cậu trả đủ cho tôi rồi. Trả toàn bộ. Trả rất sòng phẳng.”
“Cho nên, Mạc Quan Sơn, nhớ lấy…”
“Giữa tôi với cậu, không có nợ nần gì hết.”
—-
Mạc Quan Sơn lững thững bước từng bậc cầu thang mòn vẹt dẫn lên căn hộ nhỏ mẹ con cậu đang thuê. Họ đã chuyển về đây sống được hơn một năm, do thu nhập của một mình Mạc Quan Sơn không đủ trang trải cho căn hộ chung cư kia nữa. Chỗ này do Kiến Nhất chật vật tìm cho cậu, hơi xa trung tâm hơn một chút, khu vực không mấy đông đúc nhưng an ninh cũng tạm tính là tốt. Căn hộ nhỏ này thuộc một khu tập thể cũ kỹ đã xuống cấp, những bức tường vôi vàng đã có phần loét lở theo thời gian. Tuy nhiên, ở vẫn còn tốt chán. Chưa kể, hàng xóm láng giềng cũng có thể coi là chan hoà.
Đèn ở hành lang bị hỏng, ánh sáng lờ mờ, Mạc Quan Sơn phải mò mẫm đi đến cửa phòng mình ở tầng bốn.
Cậu vừa bước từng bước chầm chậm trong bóng tối, vừa suy nghĩ mông lung về những gì nghe được từ Di Lập khi nãy.
“Năm đó, Hạ Thiên đã nhận thay tôi một chày vào đầu, cứu tôi khỏi lũ siết nợ, để chuộc lại món nợ mà tôi vẫn nhằng nhẵng đòi từ cậu. Anh ta quyết liệt như thể đấy là nợ nhà anh ta không bằng!”
“Cho nên, nếu cậu vẫn còn cảm thấy mắc nợ tôi, chi bằng đi tìm mà trả cho thằng điên đó đi. Tôi không liên quan gì nữa đâu nhé, phiền bỏ mẹ đi được!”
Nói xong một chặp những lời này, cả hai người đều im lặng hồi lâu. Mạc Quan Sơn lúc đó nghe Di Lập hồ ngôn loạn ngữ một hồi vẫn không lọt tai nổi, cảm xúc hỗn độn ngang dọc chạy trong tâm trí, chỉ có thể bất lực trưng ra một điệu cười khổ sở.
Đến bây giờ khi bình tâm suy nghĩ lại và chắp nối những sự kiện của năm đó, cậu mới bần thần hiểu ra mọi chuyện. Hồi ức trong đầu quay ngược về đêm mưa lạnh lẽo cuối thu, năm năm trước – cái đêm Hạ Thiên liêu xiêu băng qua màn mưa với khuôn mặt đầy máu mà ôm riết lấy cậu vào lòng.
“Kể ra tao cũng thật ngu, Mạc Quan Sơn… Thảm đến mức này… Mày nói xem, tao rút cục là vì cái gì?”
Nỗi đau chầm chậm loang dần ra trong lồng ngực. Mạc Quan Sơn khựng lại bước chân trên đoạn hành lang tối mờ, cố ổn định lại nhịp thở rời rạc và cả cảm xúc đau thương đang dần xâm lấn.
Hạ Thiên của những ngày đó, vì cậu bất chấp mọi điều, âm thầm nhận về biết bao thương tổn… Hạ Thiên của bây giờ, đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn ban phát cho cậu.
Mạc Quan Sơn nghe lòng mình trào lên một đợt chua xót.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện. Cậu giật mình đánh rơi chùm chìa khoá xuống nền đất xám lạnh.
“Anh…”
Vừa dứt lời, Mạc Quan Sơn liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng. Đôi môi không hề phòng vệ của cậu bất ngờ bị ép chặt, chà xát bởi đôi môi nóng bỏng của người kia. Còn chưa kịp phản ứng, khoang miệng đã ngập tràn hương vị lạ lẫm, cánh môi bị mút mát rất mạnh, chiếc lưỡi mềm nóng rực hung hãn luồn vào trong càn quấy, vờn vẽ quấn lấy lưỡi cậu.
Nụ hôn dữ dội điên cuồng dường như hút hết sinh khí của Mạc Quan Sơn, khiến đầu óc cậu phút chốc mụ mị quay cuồng như thấm men, không khí nồng nàn phảng phất mùi rượu.
Hắn uống rượu.
Mạc Quan Sơn tỉnh lại, cố gắng cự lại vòng tay đầy mãnh lực của người kia. Nhưng cũng như hàng trăm ngàn lần trong cái quá khứ đã xa xôi của cả hai, cậu không cách nào thoát khỏi hắn. Một lần cũng chưa từng.
Cậu gồng lên, xoay mặt cố hết sức tránh cái hôn lỗ mãng của Hạ Thiên, chỉ kịp nói được vài chữ trước khi miệng một lần nữa bị bịt kín bởi đôi môi hắn.
“Hạ Th… Ưʍ… Buông…”
Mạc Quan Sơn cắn mạnh vào môi Hạ Thiên, dư vị tanh nồng của máu quện với cảm giác đau nhói khiến hắn sực tỉnh trong cơn cuồng dã.
“BUÔNG RA! ĐỒ KHỐN!!!”
Hạ Thiên buông cơ thể cậu ra, vừa kịp nhận về một cái tát bỏng rát khuôn mặt.
BỐP!!!
Dãy hành lang thoáng chốc chìm vào lặng thinh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Mạc Quan Sơn run rẩy đưa tay quệt ngang đôi môi vẫn còn nóng rẫy vì cái hôn thô bạo của người đối diện, khoé mắt thoáng chốc nước mắt đã dâng đầy.
“Thằng chó… Anh nghĩ anh đang làm cái gì hả? Uống rượu say rồi tìm đến đây làm nhục tôi sao?”
Hạ Thiên lên tiếng, giọng khản đặc.
“Đúng… Đúng rồi. Em cứ gọi tôi là “thằng chó, thằng khốn” đi, bởi Hạ Thiên tôi chính xác là loại đó…”
“Nhưng xin em… đừng đuổi tôi đi!”
Thanh âm ngập tràn đắng buốt cùng khổ sở. Trong ánh sáng lờ mờ, Mạc Quan Sơn thấy đôi mắt đẹp của người kia đầy bất lực đau đớn như con thú bị thương đã đi đến đường cùng.
“Nhóc Mạc, tôi không say…”
“Tôi rất tỉnh. Nhưng cũng sắp phát điên rồi.”
Giọng nói của hắn gây nên một thứ ảo giác, như thể không chỉ cơ thể hắn, cả âm thanh hắn phát ra cũng nhuốm vẻ lụn bại xám trắng, chỉ cần khẽ thổi một hơi, tất cả đều dễ dàng tan thành tro vụn.
Mạc Quan Sơn không hiểu tại sao tâm can lúc đó lại quặn thắt đau đớn đến vậy. Khoé môi run rẩy không ngừng, muốn mắng chửi, muốn ném vào hắn những lời cay độc, lại phát hiện chẳng cách nào ép bản thân cất nổi lời.
Hạ Thiên bước lên một bước, vòm ngực rộng lớn rắn rỏi phủ lên cậu, vòng tay cậu đã từng cho là quen thuộc lại một lần nữa ôm ngợp lấy cả cơ thể cậu.
Lòng bàn tay ấm sực đặt nhè nhẹ lên gáy cậu, đẩy cậu sâu hơn vào cái ôm siết của hắn. Mạc Quan Sơn bải hoải tay chân, muốn đẩy người kia ra, nhưng toàn thân một mảnh sức lực cũng chẳng còn.
Đầu Hạ Thiên gục vào cổ cậu, thở gấp. Từng câu nói khó nhọc lắm mới thoát được khỏi khoé môi run lẩy bẩy. Hơi thở ấm nóng của hắn quện với mùi cay nồng của rượu, vương vất trên làn da cậu.
“Tại sao… tôi có thể cứ thế mà quên đi em?”
“Tại sao tôi có thể quên, mình đã yêu em đến như thế nào… Sao có thể nhầm em với người khác, nói với em những lời độc địa khốn kiếp.”
“Tổn thương em đến thế… rồi bỏ em lại một mình.”
“Nhóc Mạc, tôi sai rồi. Tôi ngàn vạn lần sai… Xin em, không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng đừng đuổi tôi đi.”
“Xin em…”