Sau vài ngày bàn bạc hăng say lựa chọn tới lui, cuối cùng cả hai gia đình thống nhất chọn ngày 20 tháng này là ngày tổ chức lễ đính hôn cho Từ Viện Sơ cùng Cố Minh Thần.
Sáng sớm hai người đưa ba mẹ Từ ra xe về quê, tiễn bố mẹ xong cùng tới công ty làm việc luôn. trên đường Từ Viện Sơ ngồi ghế phụ dáng vẻ không vui liên tục thở dài.
“Em sao vậy?” Cố Minh Thần nghe suốt cả dọc đường, cuối cùng không nhịn nổi nữa lên tiếng hỏi nguyên nhân.
“Anh biết không hôm qua em nhắn tin cho Thẩm Tố thông báo, nó hỏi em mang thai được mấy tháng rồi đấy.” Người ta yêu nhau trên mười năm không sao, bọn họ mới xác định được vài tháng hai nhà đã thúc giục ép cưới rồi, làm như không cưới một trong hai chạy mất không bằng.
“Không phải thì thôi, em quan tâm làm gì?” Cố Minh Thần cong môi cười, phía anh cũng vậy thôi. Anh không giống như cô để nó ở trong lòng. Bọn họ tuy chỉ mới yêu đương, nhưng thời gian quen biết nhau thì hơn hẳn người khác, tìm hiểu suốt cả quãng thanh xuân rồi, giờ nên tính chuyện trăm năm.
“Em bị mang tiếng nhiều hơn.” Từ Viện Sơ chu môi không can lòng, thà cứ bí bí mật yêu đương cho kích thích còn hơn.
“Em ấm ức vì chuyện đó, vậy biến nó thành thật đi.” Lời nói Cố Minh Thần đầy ẩn ý, nhìn cô sâu hơn.
“Không được, anh đừng có suy nghĩ bậy bạ.” Từ Viện Sơ giơ cùi chỏ hướng Cố Minh Thần cảnh cáo, nghe tới thôi da hùm da báo nổi hết cả lên rồi, làm chật chắc cô bỏ dép chạy lấy người.
Cố Minh Thần nghe cô nói, liền im lặng tập trung lái xe. Nhưng trong lòng âm thầm tính kế, xem nên dùng cách gì lừa cô.
“Viện Sơ cuối tháng anh với em đi du lịch nhé, thành phố C mới mở một khu vui chơi rất đẹp.”
Từ Viện Sơ nghe đến đi chơi hai mắt sáng rực, hứng thú: “Đi về trong ngày à? Vậy sao phải chờ tới cuối tháng, cuối tuần này em đổi ca đi đi.”
“Anh định chờ sau ngày kia thì đi, cuối tuần này anh có cuộc họp quan trọng.” Cố Minh Thần từ chối.
“Vậy cuối tháng thì cuối tháng.” Từ Viện Sơ nhẩm tính từ nay đến cuối tháng còn 20 ngày nữa, chờ cũng quá lâu rồi.
“Tan làm gặp.”
Xe dừng trước cửa công ty, Từ Viện Sơ vẫy tay chào bạn trai rồi bước xuống xe.
“Chị Na Tâm, 20 tháng này về nhà em chơi nhé…Hôm đó em đính hôn.” Từ Viện Sơ hai má phiếm hồng ngại ngùng nói. Đối với bạn bè còn đỡ, khi mở lời cũng chỉ thốt ra câu “À” như đã biết trước rồi, còn đồng nghiệp ở công ty mới biết mối quan hệ của hai người thời gian gần đây, giờ nói sắp tổ chức lễ đính hôn ra, cô thực sự rất ngượng.
“Không chưa có gì, chị đừng nhìn em với ánh mắt đó.”
Thấy ánh mắt Na Tâm đặt trên bụng mình, Từ Viện Sơ vội vàng xua tay. Từ sáng đến giờ mời mười người thì đến chín người nghĩ cô gấp gáp chạy bầu, họ không thể nghĩ thoáng hơn được sao? Cứ vội vàng tổ chức hôn lễ là có bầu à? Đây cũng chỉ là nháp thôi, sang năm cô mới cưới cơ mà.
“Ha…Ha chị đâu có nói gì.” Na Tâm lớn tiếng cười cho đỡ ngượng, trong lòng cô quả thực đang nghĩ đến điều đó. CEO Cô và Từ Viện Sơ còn trẻ mà kết hôn sớm vậy chỉ có khả năng này thôi.
“Cậu ấy rất giỏi, là người đàn ông nhiều người, mơ ước chúc mừng em đã có máy ATM bên mình.”
“Cảm ơn chị, em có mấy người bạn ở đây cũng về, chị sắp xếp thời gian tiện về thăm nhà em luôn nhé.” Ở công ty cô chỉ thân có mỗi chị ấy nên mời, còn đồng nghiệp khác để khi chính thức mới đưa thiệp.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.” Tiếng gõ cửa vang lên vừa hay cuộc gọi cũng kết thúc, Uông Dạ cầm điện thoại trên tay từ cửa sổ sát đất quay lại bàn làm việc, lên tiếng.
“Chuyến đi công tác lần này của anh thế nào, thu được kết quả tốt chứ?” Cố Minh Thần mở cửa đi vào, tới chiếc ghế đối diện Uông Dạ ngồi xuống.
“Cũng được, có cái tốt cũng có cái chưa tốt.” Uông Dạ gương mặt hơi mệt mỏi nhàn nhạt trả lời, đêm qua anh ta mới trở về cơ thể chưa nghỉ ngơi hợp lý, có chút khó chịu trong người.
“20 này em đính hôn, anh tới chơi nhé.” Cố Minh Thần mở lời mời, anh và Uông Dạ đã có thời gian quen biết trước khi vào đây, cũng được coi như thân quen.
Uông Dạ nghe Cố Minh Thần nói sắp đính hôn, ánh mắt khẽ biến đổi, cảm giác có cái gì đó dâng lên trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sợ Cố Minh Thần phát hiện ra, anh ta nhanh chóng dùng nụ cười che giấu: “Chúc mừng cậu, mối tình bao nhiêu năm có kết quả tốt.”
“Cảm ơn anh.” Cố Minh Thần tươi cười, chắc chắn phải có kết quả rồi, Từ Viện Sơ là đối tượng trong sổ hộ khẩu mà anh ngắm tới từ nhỏ, dù cô ấy có thế nào anh nhất định sẽ bắt bằng được cột lại bên mình.
…
Trước ngày tổ chức hai hôm, Từ Viện Sơ ra bến bắt xe về quê. Ở chỗ cô phong tục xưa cũ vẫn còn phổ biến, ngày này nhà trai mang sính lễ tới nhà gái, chứ không cùng nhau chọn một nhà hàng, tổ chức linh đình.
“Anh đã nói để anh đưa về em không chịu.” Cố Minh Thần luyến tiếc chia tay bạn gái.
“Hai ngày nữa anh lại về lần nữa sẽ rất mệt, em thấy bắt xe khách đi cũng không sao.” Từ Viện Sơ chủ yếu lo lắng Cố Minh Thần vì mình vất vả, chạy đi chạy lại nhiều lần. Xe khách tuy hay dừng đỗ bắt khách nhưng chỉ vất vả với những người say xe thôi, còn cô chẳng sao cả ngủ ngon lành đến bến.
“Gặp lại em sau.” Cố Minh Thần ôm Từ Viện Sơ, sau đó vẫy tay chào cô.
Từ Viện Sơ gật đầu tươi cười với anh, xách theo túi đồ nhỏ đi lên xe. Gần đây tần suất về quê của cô cao hơn mọi khi, chưa tới nửa tháng đã về tới hai lần, sắp tới có lẽ còn nhiều hơn.
Hôm qua cô mới xem một bộ phim, nam chính có màn cầu hôn nữ chính rất lãng mạn, thế mà cô đây đến câu ngỏ lời cũng chưa có lại vội vã đi theo người ta.
Từ Viện Sơ về tới nhà đã là một giờ chiều, cô đi tới cổng đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả trong nhà, vào mới biết hóa ra họ hàng tất cả đều đang ở đây phụ giúp bố mẹ cô chuẩn bị đồ.
“Các bác, thím…Tới chơi.” Từ Viện Sơ sợ mọi người bận rộn không nghe thấy, lớn tiếng chào hỏi.
“Viện Sơ về rồi đấy à? Mấy hôm trước bác với bác trai cháu còn nói chuyện với nhau, trong họ giờ chỉ có cháu là đến tuổi lấy chồng, không ngờ hôm sau mẹ cháu sang bảo.”
“Vâng ạ.” Từ Viện Sơ nghe bác ba nói chỉ biết cười gượng gạo, cô thì luôn nghĩ mình còn trẻ nhưng trong mắt người khác không phải như vậy, giờ càng ngày càng kết hôn sớm có người vừa học xong cấp ba đã kết hôn rồi.
Ông bà Từ chỉ có duy nhất Từ Viện Sơ, nên muốn mở rộng một chút, lễ đính hôn làm 10 mâm, tới hôn lễ ước lượng khách tầm trên 80 mâm.
Thời gian tổ chức sẽ vào 10 giờ sáng, Từ Viện Sơ tỉnh dậy trong tâm trạng bồn chồn hồi hộp, trước sân nhà phông bạt bàn ghế đã kê đầy đủ, chớp mắt cái cô đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
“Chị Viện Sơ thay đồ đi, em trang điểm cho.” Em họ Từ Lâm Lâm xách theo chiếc hộp chuyên dụng bước xuống xe, thấy Từ Viện Sơ còn đang ngơ ngác liền nhắc nhở.
“Ừm chị vào ngay.” Em họ cô sau khi ra trường mở một cửa hàng đồ cưới, làm ăn cũng khá tốt. Từ Viện Sơ lo lắng em họ mắng, nhanh chân đi vào trong phòng.
“Nhà trai tới rồi, ra ngoài thôi.”
“Dạ.” Nghe người lớn gọi Từ Viện Sơ ngắm nhìn lại mình với diện mạo mới, cô rất ít khi trang điểm, nhưng dù có bôi chát cũng không đến nỗi nhiều lớp như thế này.
Cô vừa quay người, chạm ngay phải ánh mắt thất thần của Cố Minh Thần, không rõ anh đứng đó từ lúc nào chỉ thấy khi cô nhìn tới vẻ mặt anh trở nên lúng túng.
Cố Minh Thần chữa ngượng giơ tay mình ra để cô đặt vào.
“Đi thôi.”
Hai người thân mật nắm tay, đi ra bên ngoài trước mặt họ hàng hai bên nâng ly rượu mừng.