Màn đêm London buông xuống cùng với những sự thật…
Tại một trong những nhà hàng cao cấp nhất London hiện tại không có lấy một bóng người, thế nhưng trên mặt của tất cả các nhân viên đều hiện lên sự căng thẳng.
Phục vụ đi trước Phương Vũ một khoảng, động tác không có lấy một chút dư thừa, cố gắng thể hiện tất cả sự chuyên nghiệp của mình dẫn anh lên tầng cao nhất của nhà hàng. Hai người phục trước cửa nhìn thấy Phương Vũ đến thì lập tức mở cửa, nghiêng người cúi chào mời anh vào. Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi ánh vàng của đèn pha lê, chính giữa căn phòng đặt một cái bàn ăn dài, chỉ có duy nhất hai cái ghế đặt ở mỗi đầu của chiếc bàn.
Phương Vũ ngồi vào một đầu của chiếc bàn, anh ngước mắt nhùn người đàn ông trước mặt mình. Hắn ta không nhìn anh mà dường như cũng chẳng chú ý tới anh đã đến, tay áo sơ mi của hắn hơi xắn lên để lộ ra cánh tay khoẻ mạnh, rắn chắc nhìn rõ từng đường gân hoàn hảo. Hắn ngồi ở đó chậm rãi thưởng thức ly rượu quý trên tay, đôi mắt lãnh đạm nhìn xuống thành phố, hắn ta quá mức đẹp đẽ và trầm ổn, khí chất phát ra trên người lại thuộc về một vị vua, hắn ngồi ở đó, lập tức khiến cái ghế kia trở nên quyền lực chẳng khác gì ngai vàng.
“Dương Minh.” Phương Vũ nhàn nhạt gọi.
“Ngồi đi.” Dương Minh bây giờ mới chú ý đến Phương Vũ, hắn đặt ly rượu xuống bàn.
Dương Minh thuận tay trái, tay cầm rượu của hắn là tay trái còn bên tay phải là một chiếc đồng hồ. Hắn gọi phục vụ mang đồ ăn lên, lúc phụ vụ đi vào lần lượt lén nhìn hai người đàn ông đang ngồi trong phòng, họ không dám nhìn lâu vừa thấy đã giật mình cúi đầu xuống. Họ không rõ hai vị đàn ông trước mặt bao nhiêu tuổi cũng không thể đoán ra được là bao nhiêu, nhìn thì có vẻ như họ mới chỉ tầm ba mươi nhưng khí chất trên người lại là của một lão tướng đã trải qua nhân sinh kéo dài, tựa như bất kỳ chuyện kinh khủng nào xảy ra cũng chỉ đổi được một ánh mắt bình tĩnh.
“Tôi tới đây không phải để ăn tối.” Phương Vũ gõ xuống mặt bàn: “Giao thứ tôi muốn ra đây.”
“Cậu cần nó để làm gì?”
“Tôi nghĩ là anh biết câu trả lời?”
Dương Minh nhìn sâu vào đôi mắt Phương Vũ, tựa như lúc này hắn mới thật sự đang nghiêm túc: “Cậu dừng lại đi…”
“Dừng lại?” Phương Vũ lập lại lời của Dương Minh tựa như đang chế giễu, anh cười lớn âm vang khắp căn phòng lại là sự xé lòng.
“Con mẹ nó, anh có thể dừng nhưng tôi thì không!” Phương Vũ tựa như tức giận gào lên. Phương Vũ luôn cẩn trọng, bình thản, anh rất ít khi như trở thành như thế này.
Dương Minh vẫn giữ thái độ hòa nhã, hắn nói: “Nếu cậu công khai tất cả mọi chuyện thì Phương gia sẽ bị hủy hoại…”
“Nếu tôi công khai thì Phương gia sẽ bị hủy hoại?” Phương Vũ cười trào phúng: “Dương Minh, đó mới là thứ tôi muốn! Nếu bảy năm trước anh làm điều đó thì bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Tại sao anh lại buông tha cho tên ác quỷ đó? Anh không thấy có lỗi với ba anh? Có lỗi với mẹ của chúng ta?”
“Cha tôi và mẹ chúng ta? Bọn họ đều đã qua đời, Phương Gia Nguyên cũng đã chết. Thù này tôi báo xong rồi, tôi không hổ thẹn cũng không thấy có lỗi.”
“Anh nói chuyện nghe nhẹ nhàng thật, ba của anh và mẹ chúng ta bị hành hạ rồi giết chết như thế nào đâu phải anh không biết? Cuộc đời hai chúng ta bị Phương Gia Nguyên dày vò chưa đủ thê thảm sao?” Ánh mắt Phương Vũ mang theo phẫn nộ không thể diễn tả: “Dương Minh, đôi khi tôi nghi ngờ rằng trên thế giới này còn kẻ nào ngu ngốc hơn anh không? Anh để Phương Gia Nguyên chết trong vinh hoa còn mình thì nhận thay mọi tội lỗi của kinh tởm của lão?! Lúc đó anh đã nghĩ gì vậy?”
Dương Minh nhắm mắt lại, thở dài một hơi:
“Phương Vũ…” Giọng nói của hắn rất nhạt, nhưng lại chất vô số tâm tư: “Tôi đã không còn ba mẹ, không còn nhà, tôi bán mạng leo lên tới vị trí này không phải để trả thù mà là để bảo vệ những điều tốt đẹp còn xót lại trong thế giới của tôi. Vô tình, những người mà tôi muốn bảo vệ đều mang họ Phương… cậu, cô ấy và con trai tôi.”
Đôi mắt của Dương Minh thật sự rấy đẹp ngay lúc giãi bày nay đây nó đẹp tựa như cái tên của hắn, mặt trời, mặt trăng đều là “Minh”, là sự mạnh mẽ, tối cường cũng là điều dịu dàng, huyền bí nhất nhân gian.
“Nếu như Phương Diệp Chi biết người cha mà cô ấy luôn kính trọng lại là kẻ g.i.ế.t c.h.ế.t mẹ và xâm hại tình dục con trai của cô ấy, thì cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Giả sử bảy năm trước tôi đưa mọi chuyện Phương Gia Nguyên đã làm ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó truyền thông và cảnh sát vào cuộc, họ không chỉ điều tra tội ác của gã mà còn điều tra cả đống tài sản to lớn chất chồng không biết bao nhiêu tanh tưởi của Phương gia dưới quyền gã, Phương gia lúc đó không hùng mạnh đến mức khiến ai cũng e sợ như bây giờ, chỉ cần nó xuất hiện một vết nứt sẽ có rất nhiều kẻ lao vào phá hủy, dù cho tôi có dùng quyền lực để giữ cho Phương gia nguyên vẹn thì dân chúng cũng sẽ phẫn nộ, cổ phiếu tập đoàn xuống dốc, hàng loạt hợp đồng bị hủy, nợ nần chồng chất. Phương Vũ, cậu có thể không sao, thậm chí là vô cùng vui mừng, cậu hả hê, thống khoái nhưng với Phương Diệp Chi lúc đó mà nói, cả thế giới của cô ấy đã sụp đổ.”
Dương Minh nhìn Phương Vũ, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi cậu, tôi không thể bức người phụ nữ tôi yêu đến phát điên và cũng sẽ không bao giờ để cậu làm điều đó.”
Phương Vũ kiên nhẫn lắng nghe từng lời Dương Minh nói sau đó nhếch môi cười khinh thường:
“Dương Minh, anh nói không muốn Phương Diệp Chi phải đau khổ vì cha chị ấy là một kẻ khốn. Vậy còn Phương Lâm thì sao? Thằng bé sống mười bảy năm trên đời, câu chuyện nó được nghe nhiều nhất là ba nó không cần nó!
Anh nghĩ con trai anh nó không phải người? Nó không biết buồn, không biết đau?”
“Không đâu Dương Minh, anh không có tim nhưng nó thì có. Lần đầu tiên nó cất tiếng khóc chào đời anh không ở đó, từ lúc nó biết nói cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng gọi được một tiếng ba, anh vắng mặt trong mọi khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời nó, bảy năm trước khi nó rơi vào tuyệt vọng triền miên anh cũng không xuất hiện lấy một lần. Anh có tư cách gì để bảo vệ nó?”
Ánh mắt của Dương Minh trùng xuống, hàng lông mi dài che lấp hết thảy suy tư.
“Thật ra anh không có tư cách bảo vệ ai hết. Thế giới của Phương Diệp Chi vốn dĩ đã sụp đổ từ ngày anh rời đi rồi, là cô ấy đã ở lại kiên nhẫn nhặt từng mảnh vỡ, từ từ xây dựng lại thế giới rồi
chờ đợi anh quay về để hoàn thiện nó…”
“Cậu nói cái gì..?” Dương Minh bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn Phương Vũ.
“Tôi nói Phương Diệp Chi đã đợi anh… nhưng ngày anh trở về, anh nói anh là kẻ đã ‘làm đau’ đứa trẻ do cô ấy và chính anh tạo ra, anh nghĩ so với chuyện biết cha mình là một kẻ rối loạn đa nhân cách thì như vậy sẽ khiến Phương Diệp Chi thoải mái hơn sao? Nếu như chị gái tôi không phải Phương Diệp Chi, nếu như chị ấy không mạnh mẽ, không gai góc thì chị ấy đã bị anh bức chết từ lâu rồi!”
Phương Vũ đứng dậy, anh bước lại gần Dương Minh. Vành mắt của Dương Minh hơi đỏ, hắn cúi đầu cười tự giễu, sau đó tay đưa lên ấn đường cười như một kẻ điên.
“Hãy làm đúng như đã giao dịch, tôi đưa Phương Lâm cho anh rồi, anh đưa thứ đó cho tôi. Con trai anh không phải một đứa con trai bình thường đâu, nó nhạy cảm hơn những thằng con trai khác rất nhiều, ở bên cạnh nó đi, làm bạn với nó, anh mãi mãi không bao giờ bù đắp được những thiếu sót của mười bảy năm qua nhưng ít nhất thì anh có thể xuất hiện và cho nó biết nó có một người cha. Làm điều đó đi và chỉ cần làm duy nhất điều đó thôi, những chuyện còn lại hãy cứ giao cho tôi…”