Ả ta cấu kết với nhân tộc?
– Tám chín phần là vậy. Thế nên con mới bảo mọi người từ từ. Người cho con một chút thời gian, hai ngày sau chúng ta đi cứu Như Nguyệt.
– Được. Ta chờ con.
…—————…
– Huyết Linh, sao ả ta còn chưa tới?
Trong một căn phòng tối, Huyết Linh đang nói chuyện với một người mặc áo bào đen.
– Ta chắc chắn ả sẽ tới. Với tính cách của ả ta không nghĩ ả sẽ bỏ qua như vậy đâu. Cứ chờ đi.
– Được, ta cho ngươi ba ngày nữa, nếu ả còn không tới chúng ta sẽ tự hành động.
– Được rồi, ngươi về đi. Tránh ai đó nhìn thấy.
Nhìn bóng đen quay đi, Huyết Linh cười một nụ cười nham hiểm.
– Huyết Nguyệt, ngày ta làm tộc trưởng sẽ đến sớm thôi. Haha
Ả cười một cách điên loạn.
Ả đi vào địa lao nơi nhốt Như Nguyệt, nàng trên người đầy máu me, không nơi nào lành lặn.
Hiệu quả chả Hủy Hồn Đan vẫn không ngừng dày vò cô, cộng với sự hành hạ của bọn chúng đã làm cô ngất đi vài lần.
– Như Nguyệt, ngươi vẫn chưa chịu nói cho ta biết điểm yếu của con nhãi đó sao.
– Ngươi hà cớ gì phải làm vậy?
– Ngươi đừng nhiều lời, nói mau.
Huyết Linh cầm thanh sắt nóng đỏ bên cạch đóng thẳng vào người nàng.
Da thịt nàng cháy xém, phát ra những tiếng xèo xèo, khói bốc nghi ngút.
Nàng đau đớn hét lên, nơi bị đóng vào đã bỏng ửng đỏ lên.
– Ngươi muốn biết chứ gì? Được, ta nói cho ngươi. Điểm yếu của cô ấy là chúng ta. Chỉ cần chúng ta rời xa thì sẽ làm cô ấy mất hết ý chí.
– Được lắm, nếu ngươi nói từ đầu sẽ không chịu khổ như vậy.
– Ha ha, ta khinh.
Nàng nhổ thẳng một bãi máu vào mặt ả, ả tức giận tung một quyền vào bụng nàng.
Nàng đau đớn hộc ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vô hồn ngất đi.
…—————…
Hai ngày sau.
– Mẹ, Bạch nhi. Ta chuẩn bị xong rồi. Chúng ta xuất phát thôi.
Huyết Vô Song, Huyết Nguyệt và Bạch nhi gật đầu.
Chỉ bốn người xuất phát đi đến nơi giam giữ Như Nguyệt.
Nhìn thấy Huyết Nguyệt, Huyết Linh liền cười lớn.
– Xem ra ngươi cũng coi trọng nha đầu đó thật nhỉ?
– Đừng nói nhiều, mau thả Như Nguyệt ra cho ta.
– Tỷ tỷ yêu dấu, cứ từ từ đã. Ta chuẩn bị cho tỷ một món quà, mong tỷ sẽ thích. Lên.
Đột nhiên một màng sáng màu huyết sắc xuất hiện, bao phủ bốn người Nhã Uyên lại.
Huyết Nguyệt thấy nguy hiểm liền đẩy Nhã Uyên và Bạch nhi đi.
– Có hai con cá lọt lưới à? Không sao, lát nữa cũng sẽ xử hết thôi.
Bốn tên nhân loại xé hư không mà xuất hiện.
Bốn Độ Kiếp kì đỉnh phong, là thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn.
– Huyết Nguyệt, Huyết Vô Song hai người các ngươi chịu chết đi.
– Muốn khống chế ta, các ngươi chưa đủ.
Nói rồi nàng giải phóng chân thân, xé toạt màng sáng đang ngăn nàng.
– Không hổ là Bán Bộ Địa Tiên, nhưng bốn chúng ta tu vi cũng không thấp.
Huyết Vô Song cũng theo chân Huyết Nguyệt, sáu người bay về phương xa.
– Nhã Uyên nhỉ, không có ai bảo vệ để ta xem ngươi làm thế nào.
– Dù không có bà ấy ta vẫn có thể giết chết ngươi.
– Haha, nực cười. Một Nguyên Anh nhỏ bé lại muốn giết một Hợp Thể kì như ta. Tất cả lên cho ta.
– Xem ra ta bị coi thường rồi nhỉ? Khôi lỗi Ngân Giáp, lên.
Nhã Uyên cười mỉm, cô lấy từ túi trữ vật ra năm mươi quả cầu màu bạc.
Những quả cầu liền giải phóng trận pháp, từng bộ phận cơ khí bay ra, ghép lại với nhau thành nhân hình.
– Các ngươi không cần sợ, khôi lỗi không thể chiến đấu lâu đâu, lên cho ta.
– Ngươi chắc chưa?
Tách một tiếng, sau cái búng tay của cô, lượng linh khí trong không gian liền sụt giảm nghiêm trọng.
Các khôi lỗi đồng loạt bắn ra những viên đạn màu xanh lam ngọc kì lạ.
– Chỉ là những quả cầu nhỏ thôi, si tâm vọng tưởng có thể ảnh hưởng đến những hóa thần ư. Thật ngu ngốc.
Nhã Uyên vẫn không nói gì, cô chờ đợi điều gì đó.
Đùng đùng, từng viên đạn một nổ tung.
Những Hóa thần bị dính đạn đều nhất kích tất sát.
Hàng loạt Hóa Thần kì tu sĩ đều không nguyên vẹn.
– Chuyện này, sao có thể? Tại sao lại như thế này?
Nhã Uyên vẫn im lặng không nói gì, vẫn đang chờ đợi gì đó.
– Cuối cùng cũng tới rồi.
Một nhân hình nhỏ xíu bay về hướng cô, bao trùm một màu đen đặc quánh.
– Haiz, cũng khá lâu rồi nhỉ? Kể từ lần cuối mình chiến đấu một cách bình tĩnh như này.
Nhân hình nhỏ kia dung nhập vào cơ thể của cô.
– Nhã Uyên tỷ, tỷ không sao chứ?
Bạch nhi thật sự không quen với tính cách này của cô.
Nàng quen với một Nhã Uyên tàn bạo giết chóc hơn là một người chiến đấu bình tĩnh đến đáng sợ này.
– Bạch nhi, chịu khó một tý nhé!
Nhã Uyên mỉm cười dịu dàng, đó cũng là hình ảnh cuối cùng nàng thấy trước khi ngất đi.
– Phong Yêu Ấn. Phong.
Một khối lập phương màu đen chi chít pháp trận sáng lên, bao bọc lấy Bạch nhi vào bên trong rồi thu nhỏ lại.
– Xin lỗi muội, nhưng ta không muốn muội tham gia vào trận chiến này.
Nhã Uyên lại đặt khối vuông lên một pháp trận khác, nó liền bị dịch chuyển đến một nơi khác.
– Rồi, mọi chuyện đã xong. Vậy thì độ kiếp thôi.
Nguyên Anh Nhã Uyên sai đi vào nơi ma khí nồng đậm, hấp thu một lượng lớn ma khí.
– Để xem nào, đủ rồi nhỉ? Độ kiếp nào.
Lượng lớn ma khí tràn ra, cơ thể của cô liền hấp thu tất cả.
Ma khí tràn ngập khắp kinh mạch, từng tế bào tham lam hấp thu nguồn sức mạnh.
Khi các tế bào đã đến cực hạn, lôi vân cũng dần ngưng tụ trên bầu trời.
– Cái gì? Đột phá Hóa Thần, rõ ràng là ngươi chỉ mới Nguyên Anh sơ kì mà.
– Đúng là mấy phút trước ta là Nguyên Anh sơ kì, nhưng mà ta biết trước sẽ có ngày này, ta đã để cho Nguyên Anh đi đến vùng ma khí đậm đặc kia, để nó không ngừng hấp thu và nén ma khí.
– Không thể nào, kể cả Huyết Nguyệt cũng không dám đến đó, ngươi vậy mà lại để Nguyên Anh đến đó?
– Thì vậy đó, ta nhớ ta đã nói rồi. Người không động ta ta không động người.
– Xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi.
– Đúng á. Tự vả sướng không?
Huyết Linh nghe xong nộ khí công tâm mà phun ra một ngụm máu tươi.