Tối đó, Nhã Uyên ngủ cùng Huyết Nguyệt, nằm trong lòng nàng, cô có cảm giác ấm áp lạ thường, giống như người mẹ đã mất của cô đã sống lại.
Cùng lúc này, bên phòng đối diện, Bạch nhi và Như Nguyệt nằm chung một chiếc giường.
– Bạch nhi, tại sao muội lại đi theo Nhã Uyên? Muội theo cô ấy cũng đâu có được lợi ích gì.
– Như Nguyệt tỷ, tỷ từng yêu một người chưa?
– Yêu hả? Ta chưa từng, nhưng cũng có thể là đã yêu.
– Yêu, là thứ cảm xúc mà chúng ta không bao giờ xác định được cho đến khi nó thực sự hiển hiện.
– Nguyệt tỷ, tỷ có biết lúc ta gặp nguy hiểm, người đầu tiên cứu ta luôn là Nhã Uyên. Tỷ ấy cũng là người duy nhất yêu thương ta. Ban đầu gặp tỷ ấy, ta cũng đã từng sợ hãi. Tỷ ấy là một người rất tàn bạo, giết người không chớp mắt. Nhưng khi đối với ta, tỷ ấy lại nhẹ nhàng, ta không biết từ khi nào đã dựa dẫm vào tỷ ấy rồi.
– Tỷ có biết lúc Nhã Uyên bị thương vì ta, ta chỉ hận tại sao người chịu những đau đớn đó không phải ta. Lúc đó, tim ta như có gì đó thắt chặt lại, cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Nhưng mà từ lúc đó, ta cũng đã nhận ra rằng ta yêu người này, muốn cả đời ở bên cô ấy, cùng sinh cùng tử.
Bạch nhi nói ra tất cả những điều trong lòng mà nàng đã cất giấu bấy lâu.
– Đó là yêu một người?
Như Nguyệt hỏi, vẫn với giọng điệu băng lãnh đó.
– Có lẽ vậy, còn tỷ, tỷ có cảm xúc gì với Nhã Uyên tỷ tỷ a?
– Ta cũng không biết, chỉ là khi nhìn thấy cô ấy thất vọng lúc ở tiên tông, sát ý trong người ta liền mất khống chế, nếu không phải bị trấn áp ta đã lao lên rồi. Ta kể từ khi tự tay đồ sát cả một thành trì, cảm xúc của ta đã gần như biến mất hoàn toàn, vậy mà khi gặp Nhã Uyên ta lại cảm thấy có gì đó trong người ta trỗi dậy.
– Nhưng hẳn bây giờ cô ấy không còn tin tưởng vào nhân loại nữa, có lẽ ta cũng nên rời khỏi đây.
– Như Nguyệt tỷ, tỷ có nhớ lúc chúng ta cùng chiến đấu ở Thái Ất Chân Tông chứ?
– Ta nhớ, mà làm sao?
– Cái lúc mà ta và tỷ bị bao vây bởi mấy kim đan ấy.
– Có cái gì thì nói thẳng đi, muội càng ngày càng giống Nhã Uyên rồi đấy.
– Lúc đó Nhã Uyên đã đánh mất lý trí, nhưng vẫn bảo vệ chúng ta. Ta thì không nói, nhưng tỷ ấy lại bảo vệ cả Như Nguyệt tỷ thì chứng tỏ ngươi đối với tỷ ấy rất quan trọng.
– Thật sao!
Như Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã trở lại thành tảng băng di động.
– Như Nguyệt tỷ à, ngươi có thể có chút cảm xúc được không a.
– Này Bạch nhi, đuôi muội chọt vào người ta hơi đau nha.
– Muội xin lỗi. À rế! Đuôi?
Bạch nhi lật chăn lên, nữa thân dưới của cô từ lúc nào đã thành đuôi rắn a.
– Bạch nhi, muội sao thế?
Đột nhiên, cả người Bạch nhi nóng ran, nhiệt lượng tỏa ra làm cho cả căn phòng như lò lửa.
đồ kim loại trong phòng bắt đầu nóng chảy, Như Nguyệt chạy đến phòng của Nhã Uyên.
– Nhã Uyên, dậy đi. Bạch nhi có chuyện rồi.
Nhã Uyên lơ mơ tỉnh giấc, nghe thấy Bạch nhi có chuyện thì bật dậy.
– Bạch nhi có chuyện gì?
– Cô tự qua xem đi, tình hình này ta không biết làm gì.
Nhã Uyên vội chạy qua phòng của hai người, Huyết Nguyệt cũng bị đánh thức.
– Bạch nhi, muội sao rồi? A! nóng quá!
Nhiệt độ trong phòng bây giờ đã rất cao, tất cả các vật kim loại đã nóng chảy hết thành chất lỏng.
– Nhã Uyên tỷ, đừng vào đây. Nguy…hiểm.
Bạch nhi mất ý thức, nằm gục trên mặt đất, mọi thứ quanh nàng đều đã thành tro bụi.
Huyết Nguyệt thấy Nhã Uyên muốn xông vào, nàng liền đưa tay ngăn cản.
– Nhã Uyên, đừng vào đó, nguy hiểm lắm…
– Bỏ ra.
Nhã Uyên lạnh nhạt, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Huyết Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy một người có sát khí như vậy, nhìn vào mắt cô nàng như rơi vào khoảng không vô định.
Nàng vội rụt tay lại, không ngăn cản Nhã Uyên nữa.
Nhã Uyên lao vào bên cạnh Bạch nhi, nhiệt độ không ngừng thiêu đốt da thịt cô.
– Âm Linh Huyền Băng.
Nhã Uyên quát một tiếng, hàn khí ngút ngàn tỏa ra, nhiệt độ căn phòng lại giảm xuống.
– Ư, lạnh quá!
Bạch nhi khẽ nhăn mặt, cơ thể cô dần mất khống chế mà giải phóng chân thân.
– Cự Chùy.
Nhã Uyên hóa ra một cây búa lớn, trực tiếp đập vỡ bốn bức tường bao quanh.
Chân thân Bạch nhi khổng lồ, lớp vảy bên ngoài dần dần rụng xuống, một lớp vảy mới hình thành.
Nhiệt độ lại tăng lên không ngừng, Nhã Uyên không dùng Âm Linh Huyền Băng nữa mà để mặc cho thân thể bị bào mòn.
Cô ngồi xếp bằng cạnh Bạch nhi, dùng linh lực bao trùm cả cơ thể nàng, bắt đầu kiểm tra.
Lúc này trong cơ thể Bạch nhi cực kì hỗn loạn, huyết mạch chi lực tuôn trào, giống như đã bị thứ gì đó kích hoạt.
Bầu trời mây đen kéo đến ngùn ngụt, càng ngày tích tụ càng nhiều.
– Thiên kiếp, là Thần thú độ kiếp. Không ngờ con bé thật sự là huyết mạch thần thú.
Huyết Nguyệt nhìn trời, sửng sốt.
Thần thú độ kiếp tổng cộng chín lần, mỗi lần đều là 7749 đạo lôi kiếp, hơn nữa lần sau mạnh hơn lần trước không chỉ là một lần mà là gấp đôi.
Cũng chính vì thế mà ngàn vạn năm nay không có một thần thú nào xuất thế, bởi vì mỗi lần độ kiếp đều là thập tử vô sinh.
– Nhã Uyên, con mau rời khỏi đó, con bé bây giờ là độ kiếp rất nguy hiểm.
– Không, ta sẽ không đi đâu cả, nếu muội ấy gặp nguy hiểm, vậy thì ta cho dù chết cũng phải bảo vệ muội ấy.
Lôi điện trên bầu trời gào thét, đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống.
Nhã Uyên lao lên đón lấy đạo lôi kiếp, giống hệt như lần trước cô giúp Bạch nhi độ Kim Đan, chỉ là lần này là kim sắc lôi điện chứ không phải tử sắc.
– Đến đây, lão nương chưa bao giờ sợ lôi điện, các ngươi động đến người của ta, có một ngày ta chắc chắn sẽ trảm thiên a.
Nhã Uyên hét lớn, toàn lực vận chuyển Cực Hạn Tôi Thể Quyết.
Sức mạnh của lôi điện bị cô hút lấy, hấp thu toàn bộ vào cơ thể.
– Nhã Uyên.
Huyết Nguyệt hét lớn, muốn đưa cô ra khỏi đó nhưng nàng bất lực, nàng là huyết quỷ, thiên kiếp đối với nàng là cực kì tương khắc.
Cho dù là nàng chỉ cần dính một đạo lôi điện kia thôi thì phải chết không nghi ngờ.
Lôi kiếp từng đạo đánh xuống, sức mạnh Nhã Uyên hấp thu cũng dần đến cực hạn.